Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Giáo Tránh Ra

Chương 34: Vấn Đề Thói Quen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không rõ là ba mẹ Trần bị chính sự chân thật này của Chu Lập, hay là do vẻ bá đạo hiện tại chỉ đang thông báo mọi chuyện chứ căn bản không phải là hỏi ý kiến hai người của hắn cũng làm cho bọn họ cứ như Trần Dương lần đó... chính là bị Chu Lập ép đưa vào khuôn khổ phải gật đầu mà chấp nhận.

Ba mẹ Trần không nói phản đối cũng không nói đã đồng ý tác thành, nhưng kết quả giống như hiện tại đã khiến cho Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, cậu còn nghĩ rằng ba mẹ mình sẽ lớn tiếng kiên quyết phản đối đến cùng, sẽ là xảy ra một trận long trời nở đất, nhưng cuối cùng bọn họ lại xem như hòa bình mà nói chuyện, không hề lớn tiếng một chút nào. Trần Dương vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện có gì đó sai sai nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không biết sai ở chỗ nào. Đối với Chu Lập mà nói, ba mẹ Trần không nói lời nào thì chính là đồng ý, đợi đến khi Trần Dương tốt nghiệp là có thể kết hôn rồi về sống chung một nhà với hắn.

Sắp xếp cho ba mẹ Trần một phòng để nghỉ ngơi, hai người không hề từ chối ý tốt của "con trai" mà một hai kiên quyết đòi về nhà họ hàng qua đêm nữa. Chu Lập xem chuyện này là chuyện bình thường, nhưng đối với Tiểu Dương Dương của chúng ta mà nói thì đó chính là chuyện gần như không thể nào xảy ra được đến cuối cùng lại xảy ra, trong vô thức bị người nào đó kéo về phòng, nằm lên giường, ôm vào lòng để ngủ trưa.

Trần Dương ngẩn ngơ, cảm thấy mọi chuyện chỉ như là một giấc mơ, một chuyện mà cậu cảm thấy đó là một chuyện lớn, là chuyện hệ trọng, đến cuối cùng lại được Chu Lập không tốn sức lực mà giải quyết nhanh gọn như thế:

"Chu Lập... như vậy là ba mẹ đồng ý rồi sao?"

Chu Lập dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Dương, hắn nghĩ chuyện đơn giản như vậy mà con chim sẻ nhỏ này vẫn còn chưa thể hiểu, từ đầu đến cuối đều trưng ra bộ mặt ngốc ngếch nhìn hắn:

"Ba mẹ không có lý do gì để không đồng ý cả"

Trần Dương im lặng suy nghĩ thật lâu, nghe được câu nói tưởng chừng vô lý kia của Chu Lập nhưng xét lại quả thật cậu đã bị hắn thuyết phục, ba mẹ dường như đúng là không có lý do gì để không đồng ý cả. Vấn đề môn đăng hộ đối được Chu Lập giải thích rõ ràng, vấn đề chung thủy được Chu Lập thẳng thắn nêu ra quan điểm sắt đá, vấn đề con nối dõi được Chu Lập suy nghĩ chu toàn, ngay cả vấn đề xã hội nhìn nhận thì Chu Lập cũng đã nói hắn không cảm thấy có gì phải che giấu.

Trần Dương nhìn Chu Lập với ánh giống như vẫn không thể nào tin được, cậu tuy rằng biết Chu Lập rất giỏi nhưng vẫn còn chưa ngờ tới mức độ giỏi giang của hắn lại cao đến như vậy, chỉ vài câu đã thuyết phục được ba mẹ cậu.

"Anh biết trong lòng em đang nghĩ cái gì, nhưng đây là vấn đề hết sức dễ giải quyết mà thôi, không cần nhìn anh sùng bái như vậy"

Trần Dương bất tri bất giác ừ một tiếng, kế đó Chu Lập liền cúi đầu xuống hôn lấy môi của cậu, đầu lưỡi mềm mại đã có kinh nghiệm điêu luyện tiến vào bên trong chu du khắp khoang miệng cậu, khiến cho đầu óc cậu bắt đầu rơi vào trạng thái mê loạn. Đến khi Chu Lập buông Trần Dương ra rồi thì cậu vẫn hỏi hắn một câu như thế này:

"Ba mẹ đúng thật là đồng ý rồi?"

Chu Lập vốn có suy nghĩ rất khác người bình thường, hắn cảm thấy vấn đề này rất đơn giản nhưng vị này nhà hắn từ đầu đến cuối lại cứ dùng bộ dạng ngốc nghếch kia mà nhìn hắn khiến cho hắn cũng có điểm bất đắc dĩ, không nghĩ tới người ta lại ngốc đến như thế cứ hỏi đi hỏi lại vấn đề nhỏ này:

"Ừ"

Trần Dương cứ như vậy mà mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi cậu tỉnh dậy thì sắc trời đã ngả về chiều, phía bên cạnh giường trống không, đưa tay sờ qua cũng không còn hơi ấm dư lại biểu hiện cho việc đối phương sớm đã tỉnh dậy rời đi được một lúc rồi.

Trần Dương ngồi dậy bước xuống giường, phòng ngủ của Chu Lập ở tầng hai, cậu chậm rãi định bước xuống dưới nhà thì nhìn thấy trong phòng bếp có mẹ đang đứng nấu ăn. Trần Dương nhìn xung quanh một hồi thì không thấy Chu Lập đâu cả, cậu hiện tại đối diện với mẹ chẳng hiểu sao vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm.

Khi Trần Dương còn đang suy nghĩ xem mình có nên xuống hay không thì mẹ Trần đột nhiên quay lại phía sau nhìn cậu, Trần Dương hơi giật mình một chút đến cuối cùng đành bước xuống dưới lầu, dù sao thì đây cũng là mẹ đẻ của cậu, căn bản là không có gì phải ngại ngùng cả.

"Mẹ, ba đâu rồi?"

Mẹ Trần đang bận rộn nấu cơm, bình thường sẽ có người giúp việc theo giờ đến đây nấu cơm dọn dẹp, nhưng bởi vì mẹ Trần nói muốn tự mình vào bếp coi như là cảm ơn Chu Lập về chuyện đã giúp đỡ ba Trần, thế cho nên hôm nay người giúp việc kia mới không tới:

"Ba con cùng cậu ta ở ngoài vườn nói chuyện"

Trần Dương nghe thấy mẹ nhắc đến Chu Lập thì hơi không được tự nhiên, ấp úng một lúc mới nói được một câu hoàn chỉnh:

"Là vậy... sao..."

Mẹ Trần vẫn chăm chú nhìn nồi canh xương đang hầm ở trên bếp, vừa nấu ăn vừa trò chuyện với Chu Lập:

"Chuyện của con và cậu ta là như thế nào?"

Trần Dương cũng chẳng biết tại vì sao chuyện đó lại đột nhiên thành ra như vậy, có lẽ là do Chu Lập tự mình chủ trương trước rồi, mà cậu lại không thể làm trái ý của hắn, cứ như vậy mà đồng ý quen hắn rất nhanh:

"Là... như vậy ạ"

Mẹ Trần nhàn nhạt hỏi:

"Con người cậu ta thế nào?"

Trần Dương không hiểu Chu Lập, hoặc nói đúng hơn đối với người khác người như vậy cậu căn bản là không thể hiểu được những suy nghĩ cao siêu ở trong đầu hắn, cho nên cậu hiện tại cũng không biết hắn rốt cuộc là người tốt hay xấu, là người tiêu cực hay tích cực, là người đáng sợ hay dễ gần, chỉ biết được hắn đối với cậu tốt hơn người bình thường rất là nhiều:

"Anh ấy đối với con... tốt"

Mẹ Trần quay sang nhìn Trần Dương thở dài:

"Con thích cậu ta thật sao?"

Trần Dương vốn da mặt mỏng, đột nhiên bị hỏi câu này đương nhiên là xấu hổ, mặt cũng muốn đỏ bừng lên như sắp nhỏ máu, đúng lúc này ba Trần cùng Chu Lập đi vào trong, vừa nghe thấy tiếng bước chân Trần Dương liền quay lại nhìn, vừa vặn lại bắt gặp được đúng ánh mắt của Chu Lập đang thẳng tắp nhìn về phía mình khiến cho cậu càng muốn hốt hoảng bối rối hơn.

Chu Lập bình tĩnh tiến về phía Trần Dương, trước tiên hắn vẫn thật lễ độ mà xin phép mẹ Trần một câu:

"Mẹ, con muốn nói chuyện với Dương Dương"

Mẹ Trần quả nhiên cũng bị Chu Lập làm cho ngây ngốc, đối với khí thế trời sinh đã cường đại như vậy liền khiến cho bà không có cách nào mà từ chối được hắn, cuối cùng liền gật đầu tiếp tục chuẩn bị nấu món ăn mới. Chu Lập thản nhiên nắm lấy tay của Trần Dương kéo ra bên ngoài, hắn đưa cậu đến chỗ vườn nhỏ ở phía sau nhà, dưới ánh hoàng hôn xinh đẹp, từng tia sáng màu đỏ vàng chiếu qua từng kẽ lá khiến cho khung cảnh hiện tại càng thêm phần ấm áp rực rõ hơn:

"Ba em nói chuyện kết hôn tạm thời chưa thể đồng ý, nhưng mà nói cho phép chúng ta hẹn hò"

Trần Dương hả một tiếng, không nghĩ tới ba Trần lại đồng ý chuyện này thật, rốt cuộc Chu Lập đã làm thế nào có thể thuyết phục người nhà của cậu đây:

"Ba thật là nói như vậy ạ?"

Chu Lập ừ một tiếng:

"Sau đó ba còn giao hẹn một chuyện, trước lúc em tốt nghiệp không được chuyển đến nhà của anh sống, cũng không thể phát sinh chuyện quan hệ vượt quá phạm vị cho phép, chính vì thế nếu như Dương Dương muốn làm chuyện đó anh cũng không đồng ý bởi vì anh đã đồng ý giao hẹn kia với ba rồi"

Trần Dương có chút khổ sở, cậu khi nào thì muốn làm cái loại chuyện kia chứ, Chu Lập nói giống như là cậu là người rất muốn làm chuyện xấu vậy:

"Em biết rồi"



Chu Lập lại nói tiếp:

"Nhưng chúng ta vẫn có thể hôn môi, những chuyện an ủi tâm sinh lý của đối phương vẫn có thể được, chỉ cần không làm đến bước cuối cùng kia"

Trần Dương hả một tiếng:

"An ủi tâm sinh lý?"

Chu Lập nghiêm túc nhìn Trần Dương, một bộ dáng thầy giáo giảng bài cho học sinh vậy:

"Dùng tay an ủi"

Trần Dương mặt đỏ như muốn nhỏ máu cố ý trốn tránh ánh mắt kia của Chu Lập. Chu Lập nói tiếp lời:

"Chuyện đó đã được sự đồng ý của ba"

Trần Dương giật mình:

"Anh hỏi ba chuyện đó?"

Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương lát nữa vào quả thật là không dám nhìn mặt ba Trần rồi:

"Anh... cái đồ hư hỏng này"

Chu Lập vẫn bình tĩnh thản nhiên nói:

"Ba là người từng trải, sống cũng đã nhiều năm, còn có chuyện gì mà ba không biết nữa, đối với vấn đề này thẳng thắn mang ra trao đổi cũng không có gì phải xấu hổ cả, dù sao em cũng đã trưởng thành rồi"

Trần Dương trong lòng thầm nghĩ, cái quan trọng không phải là đã trưởng thành hay chưa trưởng thành, vấn đề ở đây chính là cậu không mặt dày được giống như người ta, thế nhưng còn có thể mang chuyện này ra mà hỏi ba cho được.

Chu Lập kéo Trần Dương vào trong lòng khẽ ôm lấy cậu rồi thở dài nói một câu thế này:

"Đến khi nào thì em mới tốt nghiệp đây"

Cuối cùng thì Trần Dương cũng nhận ra được một điều rằng, không phải đối với tất cả mọi chuyện Chu Lập đều có cách giải quyết, rồi cũng có chuyện khiến cho hắn phải sầu não như thế này, sầu não đợi đến khi cậu tốt nghiệp. Thật ra nếu như đối với người bình thường khác chuyện này vô cùng dễ giải quyết, cho dù đã hứa với người lớn rồi vẫn có thể lén lút ở sau lưng làm, cậu không nói, hắn không nói thì làm gì có ai biết được. Trần Dương khẽ cười trêu chọc Chu Lập:

"Anh cuối cùng cũng có chuyện không giải quyết được rồi"

Chu Lập nhàn nhạt nói:

"Anh biết em nghĩ cái gì, nhưng bởi vì anh đã hứa với ba chuyện đó cho nên dù Dương Dương có muốn lén lút làm thì anh cũng không đồng ý đâu"

Trần Dương:

"..."

Bữa tối ngày hôm ấy, một nhà bốn người xem như là hòa hợp, tuy rằng Chu Lập ở trên bàn ăn rất kiệm lời, ba mẹ Trần hỏi gì đáp đấy, không hề có ý định nói thêm lời nào nhưng hắn ở trong mắt bọn họ vẫn ghi điểm tuyệt đối, có lẽ rằng Chu Lập lớn lên có dáng vẻ đẹp trai chói mắt, có lẽ rằng hắn tài giỏi, có lẽ rằng hắn lễ phép ngay thẳng, hoặc có lẽ rằng ba mẹ Trần nhận ra được Chu Lập là thật lòng đối với con trai nhà mình.

Đừng nghĩ Trần Dương nhà chúng ta là một người đơn thuần, cậu lúc đầu quả thật là sẽ nhút nhát nhưng khi bắt đầu quen thân thiết với người nào đó liền sẽ bạo dạng vô cùng, ví như tại thời điểm hiện tại bởi vì muốn trêu chọc xem Chu Lập có thể hay không mang dáng vẻ bình thản trước mọi chuyện, mà lúc này vừa mới tắm xong bước ra ngoài cũng chỉ khoác áo choàng tắm đi đến trước mặt của Chu Lập.

"Ba mẹ nói sáng sớm ngày mai sẽ về"

Chu Lập đang làm việc, vừa nhìn thấy Trần Dương chỉ mặc áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm đã nhìn chằm chằm cậu không hề giấu diếm rồi:

"Ngày mai anh sẽ đưa ba mẹ ra bến xe rồi đưa em đi học"

Trần Dương ngồi lên giường cầm điện thoại xem tin tức:

"Như vậy có làm phiền anh hay không?"

Chu Lập bắt đầu bỏ bê công việc qua một bên bước tới ngồi lên giường bên cạnh Trần Dương:

"Chuyện nên làm"

Trần Dương thấy Chu Lập đột nhiên tiến về phía mình liền cố ý hỏi hắn:

"Anh không làm việc nữa à?"

Chu Lập vẫn nhìn chằm chằm Trần Dương đáp:

"Không làm nữa"

Trần Dương bị Chu Lập nhìn chằm chằm như vậy liền có chút hối hận, có lẽ cậu vẫn là nên đi lấy quần áo mặc vào thì tốt hơn:

"Vậy sao... ừ... có thể cho em mượn một bộ đồ ngủ hay không?"

Chu Lập thản nhiên đáp:

"Em mặc vậy cũng được"

Trần Dương ho khan một tiếng:

"Em nghĩ không ổn lắm"



Chu Lập hỏi:

"Vì sao?"

Trần Dương đặt điện thoại qua một bên rồi nói thế này:

"Em sợ anh không thực hiện được lời hứa với ba"

Chu Lập vẫn như thế nhìn chằm chằm Trần Dương nãy giờ, ánh mắt của hắn sớm đã dán chặt lên người cậu rồi:

"Ba không phản đối chuyện chúng ta dùng tay an ủi"

Trần Dương tùy rằng rất xấu hổ nhưng vẫn muốn thử Chu Lập một chút, do dự một hồi mới nói thế này với hắn:

"Nhưng mà em không nói, anh không nói thì ba cũng không biết đâu"

Chu Lập im lặng lâu thật lâu để suy nghĩ, Trần Dương sợ hắn nói đồng ý liền hơi hối hận, đang định mở miệng bảo rằng cậu chỉ đùa hắn một chút thôi thì hắn đã lên tiếng rồi:

"Anh nghĩ vẫn là đợi đến khi Dương Dương tốt nghiệp thì tốt hơn"

Trần Dương nghe thấy vậy quả thật trong lòng rất vui vẻ, chí ít thì Chu Lập cũng là người rất biết giữ chữ tín:

"Ừm, em cũng nghĩ như vậy"

Chu Lập kéo Trần Dương ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống đôi môi của cậu, đây chính là hành động tại thời điểm này là hắn yêu thích nhất, mỗi lần ở bên cạnh là sẽ hôn cậu, giống như là đã trở thành thói quen của hắn rồi. Sau đó Trần Dương đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bản thân bị Chu Lập hôn mỗi ngày như thế, nếu như sau này hai người phát sinh chuyện kia, có khi nào cũng sẽ trở thành thói quen của hắn, mỗi ngày đều phải làm hay không.

Trần Dương nghĩ vậy liền có điểm khó xử hỏi Chu Lập:

"Chu Lập, chúng ta mỗi ngày đều hôn môi... hình như hình thành thói quen rồi"

Chu Lập ừ một tiếng:

"Mỗi ngày sẽ hôn môi"

Trần Dương nhìn hắn một hồi rồi nói tiếp:

"Đợi đến khi em tốt nghiệp rồi, sau đó sẽ phát sinh loại sự tình kia, anh có hay không hình thành thói quen mỗi ngày đều sẽ làm?"

Chu Lập thản nhiên đáp:

"Đó là chuyện đương nhiên"

Trần Dương cũng biết nơi đó của Chu Lập lớn như thế nào, ngày đó lần đầu tiên chạm vào đã âm thầm khϊếp sợ rồi, nếu như quả thật hình thành cái thói quen xấu này thì sẽ không được, thế cho nên Trần Dương liền giao hẹn trước:

"Chuyện đó nếu như hình thành thói quen sẽ không tốt đâu"

Chu Lập khàn giọng:

"Thật ra Dương Dương không cần phải suy nghĩ đến chuyện đó, đợi đến khi phát sinh anh sẽ là người thay em làm mọi chuyện, em căn bản không cần phải chuẩn bị cái gì"

Trần Dương có điểm khổ sở:

"Em chính là nói nếu như quả thật hình thành thói quen, mỗi ngày đều sẽ làm thì sẽ không khoa học, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sức khỏe"

Chu Lập lại cúi đầu hôn xuống môi của Trần Dương, sau đó bàn tay kia không biết có phải là theo phản xạ tự nhiên của cơ thể mà bắt đầu luồn vào trong áo choàng của cậu. Trần Dương giật mình hơi đẩy Chu Lập ra:

"Khoan đã... nếu như bây giờ dùng tay an ủi sẽ không hình thành thói quen mỗi ngày đều làm chứ?"

Chu Lập nghiêm túc trả lời:

"Về chuyện này chỉ khi nào phát sinh du͙© vọиɠ mới có thể dùng tay an ủi, nếu như không phát sinh thì không cần thiết phải làm"

Trần Dương vẫn hơi lo lắng, bởi vì cậu sợ sẽ khiến cho Chu Lập hình thành thói quen xấu này thì không hay:

"Như vậy khi nào thì mới sẽ phát sinh du͙© vọиɠ?"

Chu Lập đáp:

"Mỗi ngày"

Trần Dương a một tiếng:

"Mỗi ngày đều phát sinh du͙© vọиɠ rồi dùng tay an ủi, như vậy không phải là sẽ hình thành thói quen rồi sao?"

Chu Lập nhìn Trần Dương nghiêm túc giảng giải:

"Vấn đề du͙© vọиɠ và thói quen là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, hơn nữa cũng dựa trên tiền đề xuất phát khác nhau, du͙© vọиɠ là những gì nguyên thủy nhất trong con người, còn thói quen chính là lối mòn hình thành qua một chuỗi sự việc cứ lặp đi lặp lại"

Trần Dương nghe từ đầu đến cuối căn bản là không hiểu gì, cậu vốn chỉ là quan tâm chuyện nếu như bây giờ để Chu Lập an ủi có hay không những ngày kế tiếp sau đó đều sẽ bị hắn an ủi hay không:

"Như vậy nghĩa là sao?"

Chu Lập cảm thấy Trần Dương của hắn đúng thật là ngốc, đối với những chuyện cơ bản này lại không thể phân biệt được:

"Được rồi, em bây giờ chỉ cần ngồi im thôi, anh sẽ là người chuẩn bị mọi thứ".
« Chương TrướcChương Tiếp »