"Lê Dập." Lúc này hắn mới giới thiệu mình với Trình Dĩ Trì, giọng nói có chút khàn khàn, giống như vừa rồi mới xảy ra chuyện gì đó khiến bản thân không vui, hắn đưa tay về phía Trình Dĩ Trì, khi Trình Dĩ Trì nắm tay hắn, vẻ mặt của hắn ta mới trở nên thoải mái hơn, mặt mày lệ khí cũng giảm bớt vài phần, thậm chí còn đối với cậu mỉm cười một chút.
Nhưng chỉ trong giây lát thôi.
Đã tới phiên Trình Dĩ Trì rút thăm, nếu có thể lấy được phòng bốn người thì tốt nhất. Cậu thật sự không muốn ở phòng đôi, cậu vẫn luôn cảm thấy Lê Dập chính là bởi vì muốn tìm người yêu nên mới tới đây, nếu như Lê Dập ở cùng phòng với Đường Nhất Nặc thì tốt quá, ở cùng với Bạch Nhu Ngọc cũng tốt, cậu chỉ là một tên trai thẳng, tốt nhất không nên chiếm lấy một không gian tốt để bồi dưỡng tình cảm như vậy. Nhưng mà chuyện này chính cậu cũng không có thể quyết định được, nếu như bốc phải phòng đôi thì cùng lắm về sau chính mình hỏi thử xem Lê Dập thích ai, cậu sẽ giúp đỡ cho hắn ta là được rồi.
Trình Dĩ Trì mang theo tâm trạng có chút lo lắng mà bốc ra lá thăm của mình—— Phòng đôi.
Quả nhiên là thế.
Trình Dĩ Trì có cảm giác như đây chính là kết quả đã được định trước rồi.
Nhưng cậu còn chưa kịp có phản ứng gì, Lê Dập đã mang theo hành lý của cậu đi về hướng cầu thang.
“Chờ đã….”
Lê Dập không quay đầu lại nói: “Hành lý của tôi ít, để tôi giúp anh mang hành lý lên trước.”
“A, vậy thì cảm ơn.” Trình Dĩ Trì tự biết bản thân không thể xách đồ quá nặng được, nhưng cũng không nghĩ tới chưa gì đã được người khác hỗ trợ chiếu cố như vậy, quả thực là có chút cảm động.
Vẻ ngoài của Lê Dập quá lạnh lùng, Trình Dĩ Trì hoàn toàn không có suỹ nghĩ gì về phương diện khác, cậu nhìn quanh bốn phía một lúc, liền nhìn thấy một bọc đồ màu đen. Nghĩ tới Lê Dập có nói hành lý của hắn ta rất it, liền thuận tay cầm theo mang lên lầu. Chỉ là lúc mang lên lầu rồi, khi đi ngang qua phòng đơn, Bạch Như Ngọc đột nhiên nói: “Trình ảnh đế, cái túi đồ trên tay của anh là của tôi a.”
“Tôi thấy cái bọc đồ này ở dưới, liền tiện tay mang lên đây, cũng không có va chạm gì cả, hy vọng là bên trong không có món đồ nào dễ bể đi.” Trình Dĩ Trì đưa chiếc bọc cho hắn.
“Không có.” Bạch Như Ngọc chỉ hơi kinh ngạc một chts, sau đó nhấp môi cười rồi nói cảm ơn.
Đường Nhất Nặc từ trong gian phòng bốn người nhô đầu ra trêu ghẹo nói: “Lê Dập mang hành lý lên giúp anh Trì, anh Trì lại giúp Như Ngọc cầm túi sách lên, chưa gì đã thấy có mùi tu la tràng rồi nha.”
“Đừng có nói bừa.” Bạch Như Ngọc ôn hoà mà nhắc nhở hắn, nói xong lại cười một chút, “Dĩ Trì cũng không biết đó là túi đồ của tôi.”
Trình Dĩ Trì vẫy vẫy tay, quay người trở về phòng của chính mình.
Trình Dĩ Trì ở cửa phòng đơn của Bạch Như Ngọc liếc nhìn vào một chút, gian phòng không lớn, nhưng cũng đủ một người ở, bên trong phòng là thuần một màu trắng, bố trí thực sự khá ấm áp, có thể nói đây chính là căn phòng mà Trình Dĩ Trì muốn ở nhất.
Lúc đi qua phòng bốn người, cậu cũng bị Đường Nhất Nặc kéo vào phòng nhìn qua một chút, căn phòng này so với cậu tưởng tượng còn muốn lớn hơn, hai cái giường tầng đã được bày sẵn ở trong, màu sắc trong phòng là màu vàng ấm áp, còn có hai cái tủ rất lớn để treo quần áo.
Người ở trong phòng bốn người chính là Phương Vân Thời, Đường Nhất Nặc và Vệ Bất Ngôn. Ở phòng ba người chính là Giang Hành cùng với Cố Trạch Thần. Trình Dĩ Trì cảm thấy phối hợp như vậy rất có ý tứ, không riêng gì người xem sẽ ghép cp, ngay cả cậu cũng ghép. Khi mới vừa tiến vào nhà chung cậu đã cảm thấy Cố Trạch Thần và Bạch Như Ngọc thật sự rất xứng đôi, Đường Nhất Nặc cùng Giang Hành cũng có cảm giác như vậy.
Không cần biểu hiện quá rõ ràng, Trình Dĩ Trì tự nhủ trong lòng như vậy, cậu phải giả dạng làm gay, chứ không phải là một tên trai thẳng thích ăn dưa. Cậu hít một hơi thật sau, sau đó tiến vào trong căn phòng có không khí ái muội nhất ở đây --- phòng đôi.