“3, 2, 1... Được rồi.” Nhân viên công tác đứng phía sau màn ảnh chỉnh tốt tiêu cự của máy quay, gật gật đầu nói: “Trình lão sư, có thể bắt đầu rồi.”
Trên màn ảnh là một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng với áo khoác màu nâu bên ngoài, một cặp mắt kính gọc bạc được đeo trên sống mũi cao càng làm tăng thêm nét tinh tế và tăng thêm một phần phong thái văn nhã của cậu.
Đôi mắt của cậu ấy rất đẹp, tròng mắt to tròn và đuôi mắt vểnh lên trên, đây chính là đôi mắt hoa đào điển hình, hàng mi dày hơi cụp xuống, che đi một tia phong tình trong ánh mắt làm khuôn mặt của cậu càng trở nên ôn nhu.
Cậu nhìn màn ảnh rồi mỉm cười một cái cũng có thể làm cho mọi người đang xem chương trình cảm thấy tim đập nhanh hơn àm không rõ vì lý do gì. Ngay cả những nhân viên đứng phía sau máy quay cũng hiểu được vì sao người chàng trai này lại có thể trở nên nổi tiếng như vậy chỉ sau 6 năm kể từ ngày ra mắt.
Bởi vì cậu ấy là Trình Dĩ Trì!
“Chào mọi người, tôi là Trình Dĩ Trì, là một diễn viên.” Giọng nói của cậu ấy nhẹ nhàng lại mang theo chút từ tính và ấm áp, tiếng nói trong trẻo giống như mang theo một luồng điện nhỏ làm người nghe cảm thấy tê dại cả người. Lời giới thiệu cũng ngắn gọn đơn giản giống như hình tượng hiện giờ của cậu ấy, thật thà mà trả lời các câu hỏi của tổ tiết mục: “Hả... nguyên nhân vì sao đến tham gia chương trình này sao?”
“Vì muốn tìm được một nửa định mệnh của mình, nên tôi tới đây.” Cậu mỉm cười, dường như đối với tương lai có chút chờ mong mà nói: “Bởi vì hiện tại tuổi tác của tôi cũng không còn nhỏ nữa, đã 26 tuổi rồi, cho nên đối với cái loại cảm giác mang tên tình yêu mà mình chưa bao giờ trải qua cảm thấy có chút thần bí cũng như tò mò, nhưng lại không thể bỏ hết công việc không làm, cho nên tôi quyết đđịnhlaf sẽ tìm đối tượng hẹn hò ngay trong khi đang làm công việc luôn, tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Vậy cho nên sau khi nhận được lời mời từ tổ chương trình, tôi liền không do dự mà đồng ý tham gia, sao cơ? Nếu đối tượng mà mình thích là “trai thẳng” thì làm sao bây giờ hả? Nếu vậy thì cũng không còn cách nào khác đi, điều đó chứng minh rằng tôi cùng với người đó là không có duyên phận với nhau, về sau sẽ còn gặp được người khác làm cho mình rung động mà, cho dù có thích cậu ấy như thế ào đi nữa tôi cũng sẽ không cố gắng bẻ cong cậu ấy, bởi vì....”
Chàng trai đột nhiên tiến tới gần màn ảnh, nhìn chăm chú vào đó, giống như là đang chăm chú nhìn vào những khán giả đang xem chương trình này vậy, cậu nhướn mày, khi mọi người đều nghĩ rằng cậu sẽ nói “Tình yêu là không thể cưỡng cầu được.” Thì cậu lại rũ mắt xuống, sau đó lại giương mắt lên, trong ánh mắt dường như mang theo đáp án mà khán giả đang mong chờ mà khoe ra:
“Bởi vì... Tôi chính là người nói dối kia nha!”
Lời nói đột nhiên im bặt, toàn tổ chương trình đồng loạt im lặng.
Nhân viên công tác không khỏi tán thưởng trong lòng, không hổ danh là ảnh đế, lời nói “muốn tìm kiếm nửa kia của mình” thật sự rất chân thật và cảm động.
Đương nhiên, tổ tiết mục sẽ cắt đoạn tiết lộ thân phận thật sự của “kẻ nói dối” ra khỏi phần giới thiệu và chiếu sau khi kết thúc chương trình.
“Cắt... Tốt rồi Trình lão sư, cảnh quay của cậu rất tuyệt, một phát liền qua.”
“Cảm ơn đạo diễn.” Trình Dĩ Trì lại khôi phục lại bộ dáng thường ngày, cả người đều phủ lên sự ôn hòa vốn có, “Tuy nhiên tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều hơn nữa.”
Biểu tình của cậu thực thành khẩn, cho dù là chỉ ở trước mặt d dạo diễn, không có ở trước màn ảnh, cậu vẫn luôn khiêm tốn như vậy.
“Vậy mới nói, không biết lý do thực sự mà anh đồng ý đến tham gia chương trình hẹn hò này của chúng tôi là gì vậy?”
Nhân viên công tác cũng cảm thấy tò mò, không biết vì sao mà Trình ảnh đế lại tham gia chương trình này.