Chương 6

Lâu Xuân Vũ đem phòng nhỏ đơn giản thuộc về nàng thu xếp lại một lần.

Linh hồn sống hơn ba mươi tuổi trở lại gian phòng mình từng sống trước đây, kìm lòng không được mà muốn tìm kiếm lại những hồi ức trước kia giống như một thợ săn kho báu.

Vật dụng dùng qua lúc trước đã có chút cũ kỹ, nhưng nó được che giấu bởi một hộp nhựa, có thể tưởng tượng được khi đó nhất định đã được bản thân quý trọng, vòng tay biểu tỷ tặng đã bị oxy hóa phai màu, vẫn còn đặt trong một góc ngăn kéo...

Nàng tìm thấy cuốn nhật ký mà nàng giấu dưới đáy tủ quần áo, nàng lật xem từng tờ một, nếu như sơ trung nàng đem sự quật cường cùng không cam lòng viết vào trong nhật ký, đến cao trung liền không viết nhật ký nữa, khi đó nàng đã học được cách đem tâm sự chôn sâu vào trong lòng.

Thật tốt, chúng vẫn còn ở đó. Những vật này trước khi nàng kết hôn đã bị mẹ quét dọn mà lấy đi mất, đợi đến sau này nàng mới biết gian phòng của nàng đã trống rỗng, cái gì cũng không còn. Nàng thậm chí cũng không kịp liếc mắt nhìn qua.

Nàng đem nhật ký lần nữa dấu dưới đáy tủ, đem quá khứ lần nữa vùi lấp vào một góc không có ánh mặt trời.

Lâu mẹ giống như ngày thường rời giường lúc sáu giờ, vừa xuống lầu liền phát hiện dưới lầu mở đèn sáng rỡ, bà cho rằng nàng thức dậy sớm đi ra ngoài, nhìn kỹ, là nữ nhi đang ngồi ở cửa mà xỏ giày vào.

"Mới sáu giờ, con muốn ra ngoài?" Lâu mẹ đúng trên bậc thang, buồn bực trước sự khác thường của nàng.

Lâu Xuân Vũ cũng không ngẩng đầu lên, mang giày xong liền đi ra ngoài, nói: "Con muốn ra ngoài tản bộ."

Lâu mẹ nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng suy đoán nàng có phải hay không cảm thấy mình thi không được tốt, mới có thể biến hóa khác thường nhiều như vậy.

Người đã đi đến cửa lớn, bà mới nghĩ đến nữ nhi còn chưa ăn cơm, muốn gọi nàng, "Trước ăn điểm tâm lại đi a."

"Con đã ăn rồi." Vừa dứt lời, cánh cửa kia đã khe khẽ khép lại.

Lâu mẹ đứng ở bên cạnh bàn phát hiện trên mặt bàn đã được bày thêm vài thứ, trên bàn có một nồi áp suất đầy cháo nóng, lúc này còn tản ra nhiệt khí.

Đi đến bờ sông, kỳ thật ở trong đầu Lâu Xuân Vũ tính toán đến một khả năng, nàng muốn kiếm một ít tiền, phi thường muốn, muốn đến không được.

Nàng mơ thấy lần đầu quen biết với Tống Tây Tử.

Đó là khi nàng thực tập tốt nghiệp, mẹ nàng dùng quan hệ mà tìm trường để thực tập, trường học kia có một quy định, lão sư thực tập phải cùng đệ tử tiếp xúc nhiều, lớp tự học buổi sáng cùng lớp tự học buổi tối ít nhất phải có một tiết lên lóp cùng các đệ tử, cho nên hoặc là đi làm sớm, hoặc là tan tầm muộn.

Nhưng mà cố tình khiến lão sư khó xử chính là trường học không có an bài ký túc xá cho lão sư, muốn đi làm thuận tiện chỉ có thể tìm phòng ở nơi phụ cận.

Khi đó Lâu Xuân Vũ vừa bị môi giới xấu lừa một tháng tiền đặt cọc, mang theo ngoan thoại* của chủ nhà rằng sau ba ngày nhất định phải chuyển đi, đang vội vàng tìm kiếm phòng ở thích hợp.

(*Lời nói lạnh lùng độc ác)

Lương thực tập của nàng không cao, trong nhà cũng không có dự tính cung cấp tài chính lên viện trợ cho nàng, nàng phải dựa vào chút tiền bản thân tích góp thời đại học, xem qua danh sách phòng ở từ mức giá thấp nhất, chỉ là những phòng ở giá rẻ kia nhìn qua hình ảnh liền không thể tiếp nhận được, nàng lựa chọn thật lâu liền chọn trúng một phòng ở giá thuê mấy trăm khối tiền một tháng, phòng cho thuê kia là một phòng đơn nhỏ được chia ra thành nhiều phòng thuê, gian phòng về phía Tây, cửa sổ rất nhỏ, phòng vệ sinh là sàn bê tông, còn được chia sẻ với những người thuê của sáu phòng khác.

Sau khi Lâu Xuân Vũ tiến vào liền kinh sợ trước sự hỗn loạn của gian phòng cho thuê này, đó là gian phòng một trăm hai mươi mét vuông, bị phân chia thành tất cả bảy gian phòng lớn nhỏ, ở nơi này phần lớn là là đại lão gia.

Mà tường ngăn cũng rất mỏng, thanh âm chơi trò chơi trong phòng bên cạnh, phòng bên này cũng nghe rõ ràng.

Lâu Xuân Vũ chính là rút lui. Nàng chán nản thất vọng rảo bước trong tiểu khu, tiểu khu này cách trường thực tập của nàng chỉ một bức tường, nhất thời thất thần, không chú ý đường đi của bước chân, đại thúc bảo vệ đang tuần tra liền nhắc nhở nàng, mới giúp nàng may mắn thoát nạn.

Nàng cùng đại thúc bảo vệ tán gẫu mấy câu, thuận tiện nói tới tình cảnh đã chứng kiến khi đến đây xem phòng ở, đại thúc bảo vệ nhớ tới một việc, nói với nàng đi đến tiểu khu Công Nghiệp hỏi một chút, có rất nhiều người cho thuê sẽ gởi thông tin của họ đến bên bất động sản trước, loại này trên cơ bản so với môi giới đáng tin cậy hơn một chút, mấu chốt là bên bất động sản thu phí thông thường đều rất thấp, so với môi giới bên ngoài là thấp hơn một chút, còn có thể hỗ trợ xử lý hợp đồng, còn có thể tra rõ ràng chi phí điện nước.

Điều này làm cho Lâu Xuân Vũ lần đầu tiên bước ra xã hội không có kinh nghiệm thoáng cái thấy được hy vọng.

Lâu Xuân Vũ nghĩ bản thân dù sao đã không có biện pháp nào khác, thử xem một chút, dù có thất bại cũng không sao cả, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân bất động sản có một số thông tin cho thuê được thông báo bởi chủ sở hữu, phần lớn đều là muốn thuê trọn phòng ở, chỉ có hôm nay vừa đăng ký lên một thông báo mới, bảo là muốn cho thuê phòng gồm một phòng tiếp khách và một phòng xép nhỏ, yêu cầu là nữ sinh, sạch sẽ, có thể làm việc nhà, có một công việc hợp pháp, không thể có thói quen sinh hoạt không tốt, yêu cầu rất nhiều, điều cuối cùng khiến cho Lâu Xuân Vũ hai mắt tỏa sáng chính là những lời này "Nếu như tính cách thích hợp, tiền thuê nhà có thể thương lượng".

Tiểu tỷ tỷ bất động sản gọi vào điện thoại của chủ sở hữu, sau ba phút, Tống Tây Tử từ trong thang máy đi tới, chạm mặt cùng Lâu Xuân Vũ đang thấp thỏm không yên.

Tống Tây Tử ăn mặc phá cách trẻ trung, mái tóc dài của nàng rủ xuống vai, nhuộm một màu rám nắng, màu sắc rất tương tự với tròng mắt của nàng, sau này Lâu Xuân Vũ cùng nàng quen thuộc mới biết được nàng đeo lens. Nhưng mà tháo lens xuống, bản thân màu mắt của Tống Tây Tử cũng rất nhạt.

Lâu Xuân Vũ thấy nàng đã trang điểm, dưới lớp trang điểm là làn da trắng nõn, người cũng cao gầy, xinh đẹp mà hào phóng.

Tống Tây Tử nói tuổi của nàng bằng tuổi của Lâu Xuân Vũ, cũng là mới bước ra xã hội, nhưng mà hai người xuất hiện trong cùng một khung cảnh, Lâu Xuân Vũ liền biết hai người là hai phong cách người khác nhau.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ có một loại cảm xúc gọi là tự ti lặng lẽ dâng ra.

Nàng sợ Tống Tây Tử cự tuyệt cho nàng thuê phòng, càng sợ Tống Tây Tử ra giá quá cao, nàng chịu không được, làm sao có thể mở miệng nói bản thân không mướn nổi...

Mang theo tràn đầy suy nghĩ, Tống Tây Tử cùng nàng lên lầu, nhân viên tiếp tân bất động sản cũng đi cùng.

Trong thang máy Tống Tây Tử liền giải thích cùng Lâu Xuân Vũ, nàng là chủ nhà thứ hai, phòng ở là nàng thuê từ người khác thời đại học, bởi vì lúc đó tiền thuê nhà còn không đắt, nơi này xem như khu nhà của lão sư đại học mới khai phá vẫn chưa hoàn toàn khai phát xong, nàng cùng chủ nhà ký hợp đồng dài hạn, tiền thuê nhà so với thời điểm hiện tại liền rẻ đến không thể tin nổi.

Đại học liền đã thuê phòng? Lâu Xuân Vũ không thể tin được, nàng nghĩ nữ hài này hẳn là bạch phú mỹ mà người khác hay nói đến.

Trong thang máy, Tống Tây Tử mở miệng nói: "Ta ở bên ngoài là bởi vì từ đại học liền vừa đi học vừa đi làm, ở trong trường liền bất tiện."

A, là như vậy. Lâu Xuân Vũ dùng sức gật đầu, trên mặt viết rõ bừng tỉnh đại ngộ.

Vào trong phòng, Lâu Xuân Vũ ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, nơi này có hai gian phòng và một phòng tiếp khách quay mặt về hướng Nam, lúc này ánh mặt trời đang chiếu vào gian phòng phủ lên sàn gỗ, sofa bằng vải bố trong phòng tiếp khách rất lớn, thoạt nhìn liền rất dễ chịu.

Tống Tây Tử đi đến phòng tiếp khách mới nhận ra Lâu Xuân Vũ còn đang đứng ở cửa ra vào, nàng gọi Lâu Xuân Vũ tiến đến, Lâu Xuân Vũ ngại ngùng hỏi: "Xin hỏi cần cởi giày sao?"

Tống Tây Tử mới nhận ra bản thân quên chuẩn bị dép lê cho người kia. Nàng khom lưng đem dép lê đặt ở trước mặt Lâu Xuân Vũ, để cho người kia đổi giầy, "Ta đưa ngươi xem qua gian phòng của ngươi."

Lúc này giống như đã xem Lâu Xuân Vũ là một người bạn cùng phòng trong tương lai.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ âm thầm rút lui, nàng nghĩ nếu như lúc này bản thân nói chi phí dự trù của mình rất thấp rất thấp, nữ hài trước mắt này sẽ không chê cười mình đi.

Tống Tây Tử chỉ vào cửa phòng còn đóng kín phía bên trái, nói đây là gian phòng của nàng, mở ra cửa phòng phía bên phải, đồng thời mở đèn, để Lâu Xuân Vũ nhìn rõ ràng, "Hai phòng ngủ ở đây phân chia có chút không hợp lý, phòng ngủ lớn là ba mươi mét vuông, chính là ta ở, phòng ngủ nhỏ này lại chỉ có như vậy, ngoài đặt được một chiếc giường lớn, hẳn là không còn bao nhiêu không gian, cho nên đồ đạc của ngươi không thể quá nhiều, nếu không sẽ loạn."

"Gian phòng rất tốt." Đây là gian phòng tốt nhất mà Lâu Xuân Vũ từng xem qua, sạch sẽ gọn gàng, chỉnh tề, không ẩm thấp, không âm u, không phải kiểu phòng trọ ngăn vách tạm thuê chung với người khác, cũng không phải là phòng ở cũ kỹ đến ngay cả cửa sổ đều không có.

Gian phòng này tuy rằng nhỏ, cũng rất sạch sẽ gọn gàng, giường cùng bàn là mới. Cửa sổ rất lớn, có màn cửa bằng lụa mỏng, không cần lo lắng con muỗi sẽ bay vào, bức màn có ba tầng, bức màn che sáng chính là màu xám nhạt, thoạt nhìn cùng gian phòng này rất tương xứng.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng rất tốt, nhìn sang có thể nhìn đến sân luyện tập của trường học, thậm chí còn có thể nhìn đến phòng làm việc của Lâu Xuân Vũ.

Vấn đề lớn nhất của gian phòng là lưu trữ đồ vật, như nàng đã nói, nơi này có thể cho người ở lại, nhưng mà không thể đặt được nhiều đồ vật, không gian duy nhất có khả năng cất chứa đồ vật chính là dưới gầm giường.

Tống Tây Tử hỏi Lâu Xuân Vũ vài vấn đề, hỏi nàng làm việc gì, đang làm việc ở đâu.

Lâu Xuân Vũ nói mình là lão sư thực tập, đi làm ở trường sơ trung phụ cận, vì cần lên lóp tự học sớm, nên phải đi ra ngoài sớm một chút, còn không thể tới trễ, cho nên muốn thuê nhà cách trường học gần một chút.

Lâu Xuân Vũ thuận tiện đem tình huống của mình đều nói qua một lần, tốt nghiệp ở đâu, nhà ở đâu, thói quen sinh hoạt bình thường, cam đoan có thể giữ gìn vệ sinh... Khi nàng sốt ruột tốc độ nói chuyện liền thật nhanh, khóe miệng Tống Tây Tử có chút co rút, là tiểu tỷ tỷ bất động sản trước tiên bật cười ra tiếng, Lâu Xuân Vũ mới nhận ra mình quá khẩn trương.

Tống Tây Tử nói: "Ta rất tôn trọng nghề nghiệp lão sư, bởi vì ba ba của ta cũng là lão sư, liền cảm thấy rất thân thiết, ngươi không cần khẩn trương, ngươi khẩn trương ta cũng khẩn trương rồi."

Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, giảm bớt tâm tình khẩn trương, nhịp tim của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, nàng là quá muốn thuê phòng, mới có thể lo được lo mất.

"Ta muốn hỏi một chút tiền thuê nhà là bao nhiêu." Lâu Xuân Vũ nhẹ giọng hỏi.

Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, nói: "700 một tháng được không? Ngươi vừa thực tập, liền cọc một tháng trả tiền một tháng là được, sau đó sẽ trả theo chu kỳ một ba tháng. Phí điện nước, thời gian ta ở nhà tương đối nhiều, ta phụ trách nhiều một chút, ngươi phụ trách ít một chút. Nhưng mà nếu như ngươi biết làm cơm, vậy thì chia đều. Ngươi có thể dùng phòng bếp, ta trên cơ bản là không làm cơm."

"Ta nấu cơm thật ngon." Lâu Xuân Vũ bất thốt ra.

"Thật sao?"

"Ta ở nhà liền thường xuyên nấu cơm, lễ mừng năm mới, mẹ của ta cùng ta hai người có thể làm đầy một bàn ăn, ta có thời gian có thể làm cho ngươi thử một chút, đảm bảo sẽ làm ngươi thoả mãn."

Tống Tây Tử nhếch lên ngón tay cái, nói: "Ta đυ.ng đến hiền thê lương mẫu rồi."

Hợp đồng nhanh chóng được ký kết dưới sự hỗ trợ của nhân viên bất động sản, Tống Tây Tử cũng cho Lâu Xuân Vũ xem qua hợp đồng giữa nàng cùng chủ nhà, nàng cùng chủ nhà ký hợp đồng mười năm, bốn năm đại học đã qua, vừa vặn còn lại sáu năm.

Lúc trước Lâu Xuân Vũ vừa bị lừa tiền, lần này nàng cũng hy vọng có thể rút ra được bài học, tuy rằng đối với Tống Tây Tử, nàng là hoàn toàn tín nhiệm, nhưng vẫn là cẩn thận kiểm tra một lần.

Tống Tây Tử kiên nhẫn đợi nàng kiểm tra xong, thấy nàng xem hợp đồng rất nghiêm trang, liền cảm thấy thú vị.

"Ngươi sợ ta lừa ngươi sao?"

"Thực xin lỗi, ta không phải là không tin, là mấy ngày trước ta vừa cùng bên môi giới phát sinh mâu thuẫn..." Lâu Xuân Vũ đem chuyện phát sinh lúc trước nói cho Tống Tây Tử, Tống Tây Tử nghe xong liền nói nàng không cần khẩn trương, nói với nàng chiêu trò của bên môi giới liền chỉ có thể lừa gạt sinh viên mới ra xã hội mà thôi, hơn nữa nói Lâu Xuân Vũ cách để lấy lại tiền.

Lúc này sinh viên mới ra xã hội Lâu Xuân Vũ liền nổi lên dũng khí bấm số điện thoại của bên môi giới, ở trong điện thoại, nàng dựa theo trình tự mà Tống Tây Tử nói với nàng, căn cứ vào pháp luật đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, cuối cùng thái độ của bên môi giới không còn không biết xấu hổ như lúc trước, vứt bỏ vài câu ngoan thoại, vẫn là đem tiền chuyển về trong túi Alipay của nàng.

Lâu Xuân Vũ nhìn đến con số trong Alipay còn có chút không dám tin, nàng cho rằng phần thiệt thòi này nàng không ăn nổi cũng phải nuốt xuống, may mắn mà có Tống Tây Tử giúp nàng.

Tống Tây Tử ở trong mắt nàng biến thành một nhân vật vĩ đại không gì làm không được, cho nên sau này nhắc đến chuyện này, Tống Tây Tử còn cười nhạo nàng ngây ngốc, này rõ ràng đều là chuyện thông thường, người bình thường đều nên biết áp dụng thủ đoạn pháp luật để bảo hộ quyền lợi của mình.

Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ từ khi vào đại học nàng đã bắt đầu đi làm thêm, việc làm thêm của nàng chính là mở lớp đào tạo, nàng cùng hai nam sinh thành lập một công ty đào tạo.

Hai vị phía đối tác là học trưởng của nàng, đại nhất* Tống Tây Tử chính là giúp bọn họ làm công mà thôi, nhưng mà rất nhanh nàng liền dùng năng lực của mình để thuyết phục hai người, hai người kia cầu xin nàng nhập bọn, nàng liền từ người làm thuê biến thành đối tác.

(*Đại học năm nhất)

"Vậy ngươi làm gì trong công ty "

"Cái gì đều làm a. Ví dụ, bộ phận tuyên truyền, từ thiết kế áp phích tuyên truyền, chạy địa điểm tuyên truyền, tiếp đón gia trưởng, đến hạch toán thành phẩm đều là một tay ta hoàn thành. Ta là sinh viên muốn đi thuê địa điểm, bàn hợp đồng, ký hợp đồng, bọn họ cũng thật yên tâm đối với ta, ta nói tiền thuê bao nhiêu bọn họ liền trực tiếp đưa cho ta bấy nhiêu. Càng về sau bọn họ dứt khoát buông tay không quản, xuất ngoại đi hưởng tuần trăng mật..."

"Bọn họ cùng hưởng tuần trăng mật? Hai người kết hôn cùng lúc sao?" Lâu Xuân Vũ bắt lấy một điểm đáng ngờ

Tống Tây Tử lướt qua đề tài này, tiếp tục nói xuống.

Lâu Xuân Vũ cũng rất nhanh liền quên mất bản thân từng hỏi qua vấn đề này, bị nhưng trải nghiệm của Tống Tây Tử hấp dẫn, đắm chìm vào trong đó, không còn bận tâm suy nghĩ đến những thứ khác.

Vào một ngày này sau bao nhiêu năm tháng, Lâu Xuân Vũ trở lại thời điểm 18 tuổi bỗng nhiên ý thức được, chính mình là sai ở đâu, nàng chỉ là lắng nghe câu chuyện của Tống Tây Tử, liền cho rằng người với người là không giống nhau, thật giống như Tống Tây Tử là Tống Tây Tử, là một Tống Tây Tử mặc kệ làm cái gì đều sẽ thành công, Lâu Xuân Vũ chỉ là một cô gái vô dụng, ngay cả công tác đều cần mẹ đến an bài.

Lâu Xuân Vũ vô dụng căn bản chưa từng nghĩ đến muốn đứng ở bên cạnh Tống Tây Tử, chuyện hết sức cố gắng tới gần người kia, cho dù chỉ là một chút, nàng đều chưa từng nghĩ đến, nàng còn chưa từng nghĩ đến, liền đã trước tiên mà từ bỏ.

Tống Tây Tử có một câu nói rất hay, có tiền, liền có tự do.

Lời tác giả muốn nói:

Nữ chính Tống Tây Tử không phải là thổ hào, chỉ là một gia đình thông thường ở thành thị, thu nhập sau này đều dựa vào Tống Tây Tử tự mình kiếm được.

Sau đó ý tưởng của công ty đào tạo là tham khảo từ kinh nghiệm của một bằng hữu trong vòng tròn của ta, đó là một vị nữ nhân được xưng tụng ngưu bức. Đương nhiên, nàng so với Tống Tây Tử thảm hơn một chút, là xuất thân từ loại gia đình trọng nam khinh nữ như gia đình Lâu Xuân Vũ.

--------

Phần chữ in nghiêng là những phần trong kiếp trước của Lâu Xuân Vũ nhé