Chương 25

Trong những người này, chỉ có Lâu Xuân Vũ biết rõ chân tướng, trong lòng nàng đánh một dấu chéo cho Tống Tây Tử cùng Trương Hâm, nàng biết Trương Hâm có một nửa khác, người nọ tuyệt đối không phải là Tống Tây Tử. Hơn nữa trong một khoảng thời gian rất dài, Tống Tây Tử cùng Trương Hâm liền duy trì loại quan hệ người ngoài mò không ra nhìn không thấu này.

Trước đây trong lòng Lâu Xuân Vũ cũng từng âm thầm suy đoán quan hệ của hai người.

Ngày đó Tống Tây Tử lấy Lâu Xuân Vũ làm tham khảo, dạy nàng nên làm thế nào để giả vờ trở thành một thục nữ.

Này muốn giả vờ như thế nào a? Này thật sự là ra nan đề cho Lâu Xuân Vũ.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Tây Tử Lâu Xuân Vũ lật xem tủ quần áo của nàng, quần áo của Tống Tây Tử chia làm hai loại, được treo lên chỉnh tề chính là quần áo nàng mặc đi làm. Phần còn lại nhiều hơn và tùy ý hơn một chút, chính là quần áo bình thường nàng hay mặc.

Quần áo đi làm quá chính thức, cũng quá nghiêm cẩn. Mà quần áo ngày bình thường là phong cách thành thị.

Trang phục có thể đặt cùng chữ thục nữ, trên cơ bản là không có.

Khi Lâu Xuân Vũ đang đau đầu, Tống Tây Tử nói một câu: "Liền chọn phong cách bình thường ngươi hay mặc."

Vì vậy miễn cưỡng lựa chọn một chiếc váy màu trắng. Mà cầm cái váy này ra ngay cả nhãn hiệu cũng chưa cắt đi.

Tống Tây Tử dường như vốn không biết trong tủ có nàng có chiếc váy này, vô cùng kinh ngạc, "Này là mua lúc nào a, ta rõ ràng không biết ta từng mua qua loại váy này."

Cũng may chiếc váy vẫn còn mặc được, còn rất phù hợp với đường cong của nàng. Tống Tây Tử liền trang điểm rất nhạt, đem bản thân từ một nữ nhân lão luyện biến thành một đại tiểu thư ôn nhu.

Càng đặc biệt chính là nàng còn mái tóc màu rám nắng nhuộm đen, duỗi thẳng, mang lên một cặp kính gọng mỏng

Lâu Xuân Vũ suýt nữa là nhận không ra, người trước mắt chỉ là có cùng tướng mạo với Tống Tây Tử, mà ở những phương diện khác hoàn toàn là hai người trái ngược.

"Ngươi không sao chứ?" Lâu Xuân Vũ có chút dở khóc dở cười.

Tống Tây Tử ở trước mặt nàng đi lại vài bước, sau đó hai tay khoanh trước ngực, "Có giống ngươi hay không?"

"Ta mới không có như vậy, không giống chút nào." Lâu Xuân Vũ nhịn không được mà nghĩ, hình tượng của bản thân ở trong lòng Tống Tây Tử thì ra là như vậy sao?

Tống Tây Tử vung tóc lên, "Không không, trên người của ngươi liền có loại khí chất dịu dàng như gió xuân, nghi gia nghi thất*, khiến người ta nhìn thấy liền muốn lấy về nhà, ân, ta xem một chút, không đúng chỗ nào, có phải là màu son của ta không đúng hay không, Xuân Vũ, đem son môi của ngươi cho ta mượn."

(*Diễn tả sự hòa thuận trong gia đình)

Son môi sao có thể loạn cho mượn được, không được, nàng chỉ có thỏi cây son môi a, không có nhiều như Tống Tây Tử, nàng biết Tống Tây Tử có cả một ngăn kéo son môi, các loại nhãn hiệu đều có. Chính mình căn bản là không cho mượn được.

Tống Tây Tử mới không quản, nàng từ trong tay Lâu Xuân Vũ cầm lấy son môi, vừa nhìn, không khỏi trêu chọc mà nói: "Chanel, ai đưa cho ngươi, Xuân Vũ tiểu muội muội, ngươi đãng dạng*?"

(*Chỉ sự gợn sóng nhộn nhạo)

"Không, không hẳn là như vậy, là người bán hàng giới thiệu, nàng nói đang rất hot, rất nhiều người mua."

Lâu Xuân Vũ dùng son có màu sắc gần tương đồng với màu môi, son môi được sử dụng vài lần.

Tống Tây Tử quét nhẹ một lần trên bờ môi, mím môi, đi đến trước gương, "Màu sắc này bôi hay không bôi cũng không có khác biệt lắm. Ngươi vì sao không chọn màu đỏ tươi?"

"Ta không thích hợp trang điểm. Dùng son môi màu đỏ ta cảm thấy rất kỳ quái, giống yêu quái." Lâu Xuân Vũ chú ý tới bờ môi của Tống Tây Tử, sau khi thoa lên son môi của mình trông có vẻ hồng hào ôn nhu, giống như cánh hoa hồng mang theo một giọt sương, so với khi dùng cho bản thân không biết nhìn đẹp mắt hơn gấp bao nhiêu lần.

"Gương mặt của ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao lại không thích hợp trang điểm." Nói xong, Tống Tây Tử dâng lên nhiệt tình, nàng kéo ngăn kéo của mình ra, tìm kiếm giữa rất nhiều loại son môi, trong miệng vừa nói lẩm bẩm.

Lâu Xuân Vũ thấy nàng cầm đến không chỉ là một thỏi son môi, mà là thật nhiều đồ trang điểm, muốn né tránh, liền bị Tống Tây Tử bắt lấy cánh tay, "Đừng đi, ngươi nói ngươi không thích hợp trang điểm, ta không tin, ta sẽ trang điểm cho ngươi thật xinh đẹp."

Tống Tây Tử kéo cái ghế đến, ra lệnh: "Ngồi xuống."

"Không cần phiền toái như vậy, ta cảm thấy ta như vậy cũng rất tốt." Lâu Xuân Vũ bối rối mà nhìn về phía Tống Tây Tử, cũng là dưỡi sự uy áp của Tống Tây Tử mà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, hai tay nàng đặt ở trên đầu gối vẫn không nhúc nhích, thân thể thẳng tắp, đôi mắt nhìn thẳng chóp mũi.

Tống Tây Tử cầm những thứ linh tinh đều ném đến trên bàn, rửa mặt, phấn lót, tán phấn...

Nàng dùng ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt Lâu Xuân Vũ, "Mịn màng trắng nõn có độ đàn hồi, bản chất rất tốt, khách nhân, bí quyết gìn giữ của ngươi là gì vậy?"

"Trời... Trời sinh a."

Nói xong, hai bàn tay Tống Tây Tử đều dán lên trên mặt của nàng, một hồi nhéo mạnh, đem gương mặt của nàng xem như là cái bánh mochi.

"Trời sinh, a, tức giận a, vì cái gì là cùng lứa tuổi ta đây lại phải dùng các loại tinh chất đắt tiền để dưỡng da mặt, vì cái gì ngươi chỉ dùng hài nhi diện* cũng có thể mềm mại như vậy a, thật sự không còn gì để nói. Chúng ta đây trước tiên liền rửa mặt, khách nhân, ngươi xem loại nước rửa mặt này, chỉ cần cho ra một chút bằng hạt đậu xanh, sau đó chấm chấm chấm lên mặt..."

(*Là thương hiệu sản phẩm chăm sóc trẻ em trực thuộc )

Lâu Xuân Vũ nhắm hai mắt lại, cảm nhận được bàn thay khô ráo lại ấm áp của Tống Tây Tử chạm lên mặt nàng.

"Được...Được chưa?"

"Đương nhiên là chưa, khách nhân không nên gấp gáp, trang điểm là hưởng thụ, sao có thể gấp a? Sau khi thoa đều phấn lót, hiện tại chúng ta phải tán phấn a, cái này là tán phấn số 1 Givenchy, thích hợp cho các cô nương có làn da trắng nõn, ví dụ là người như khách nhân a..."

"Ngươi... Ngươi đừng chọc ta cười, ta sắp bật cười rồi." Lâu Xuân Vũ vô pháp duy trì an tĩnh. Nàng nhắm hai mắt, bởi vì nhìn không thấy, chỉ có thể nghe thanh âm, xúc giác khi Tống Tây Tử chạm vào gương mặt nàng lại càng thêm rõ ràng.

"Trước đừng cười. Ta dùng cọ tán lớp phấn ở bên cạnh, da của ngươi thật trắng a, thật tốt, vừa mịn lại trắng."

Lâu Xuân Vũ từ từ mắt mở ra, trước mắt chỉ có sườn mặt gần trong gang tấc của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử một tay vuốt lên gương mặt của nàng, nói: "Có ai từng nói với ngươi điều này chưa, ngươi có một gương mặt không chịu khổ."

"Cái gì gọi là có một gương mặt không chịu khổ?" Lâu Xuân Vũ chớp mắt mấy cái.

"Nói đúng là gương mặt của ngươi có phúc tướng."

Sau khi được dùng cọ quét qua gương mặt, Lâu Xuân Vũ mở miệng hỏi: "Được rồi sao?"

Sau đó Tống Tây Tử lại lấy ra thật nhiều đồ trang điểm, nói: "Ngươi đoán xem?"

Lâu Xuân Vũ cảm nộ bất cảm ngôn*.

(*Tức giận mà không dám nói gì)

Không sai biệt lắm mất khoảng nửa giờ, Lâu Xuân Vũ nhìn đến bản thân trong gương, lông mày đã được tỉa qua, một đôi chân mày cong cong, khiến cho nàng trông thật khác biệt.

Mũi của nàng đột nhiên thật thẳng, khuôn mặt cũng giống như trứng mới bóc vỏ, mấu chốt nhất chính là...

Tống Tây Tử đánh một lớp son lót cho Lâu Xuân Vũ, lại đánh son dưỡng môi, cuối cùng mới đánh son môi.

Bờ môi của Lâu Xuân Vũ nhỏ nhỏ, khóe môi trời sinh có chút cong lên, sắc môi nhàn nhạt, sau khi được đánh son dường bờ môi nhìn qua lóng lánh như pha lê.

Tống Tây Tử đang nghĩ xem nên sử dụng màu gì, không khỏi mê mẩn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về khóe môi Lâu Xuân Vũ, làm cho Lâu Xuân Vũ phải mím môi.

Tống Tây Tử dùng màu bột đậu đỏ cho Lâu Xuân Vũ, nàng cho rằng người kia thích hợp màu sắc dịu dàng nhất.

Lâu Xuân Vũ nhìn đến bản thân trong gương, tiếp tục dò xét, kích động ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tây Tử bên cạnh, "Nhìn thật đẹp a."

Hai người đồng thời xuất hiện trong gương, Lâu Xuân Vũ mặc trang phục lộng lẫy cùng một Tống Tây Tử canh suông nước nhạt, Lâu Xuân Vũ cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy bản thân một mình trong gương, nhưng mà khi cùng Tống Tây Tử đứng chung một chỗ, nàng liền trở nên ảm đạm xuống.

"Đi thôi, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi chực ăn."

"A? Đi đâu ăn chực?"

Lâu Xuân Vũ bị Tống Tây Tử lôi đi, kéo lên xe, sau khi đến nơi Lâu Xuân Vũ mới biết, Tống Tây Tử đưa nàng đến một bữa tiệc ở khách sạn.

"Thật xin lỗi ta đến muộn. Đây là bạn cùng phòng của ta, nàng tên Lâu Xuân Vũ. Xuân Vũ ta giới thiệu một chút, này là bạn trai của ta, cũng là lão bản của ta, Trương Hâm, ngươi có thể gọi hắn là A Hâm." Tống Tây Tử kéo Lâu Xuân Vũ ngồi xuống vị trí thân hữu bên cạnh, nàng cùng một nam nhân bên cạnh và người nhà của hắn chào hỏi.

"Xin chào Trương đại ca. Xin chào a di, xin chào bá bá tốt." Lâu Xuân Vũ ôm lấy tâm tình thấp thỏm không yên, mỉm cười cùng bọn họ chào hỏi.

Trên bàn rượu, cha mẹ bên cạnh Trương Hâm luôn đánh giá Tống Tây Tử, ánh mắt kia, làm cho Lâu Xuân Vũ nhớ tới ánh mắt của mình khi sửa bài kiểm tra cho đệ tử.

Nhị lão thỉnh thoảng sẽ hỏi Tống Tây Tử vài vấn đề, Tống Tây Tử chọn vấn đề mà trả lời, trả lời không được sẽ dùng dáng tươi cười ngại ngùng mà chịu đựng cho qua.

Trên bàn cơm Tống Tây Tử luôn cúi đầu cúi đầu lại cúi đầu, bàn tay cầm đũa cơ bản không động tới, đồ ăn trên bàn nàng cũng chỉ ăn vài miếng.

Lâu Xuân Vũ bên cạnh nàng đã biết lượng ăn của nàng, thấy nàng chỉ ăn một chút như vậy, phải rất vất vả mới có thể nhịn xuống mà không bật cười.

Sau buổi tiệc rượu, Trương Hâm đưa các nàng đi ra, vừa đi ra khỏi khách sạn, Trương Hâm liền cởi âu phục, treo ở trên tay, "Tống Tây Tử, ngươi làm cái quỷ gì, ngươi diễn vai tiểu nữ nhân thật là giả muốn chết, ta đây ăn cơm ném chút liền nôn ra."

"Mẹ của ngươi thích cô nương dịu dàng, ta liền diễn cho bà xem a."

"Cám ơn ngươi a, mẹ của ta nếu như nhìn trúng ngươi, buộc chúng ta lập tức kết hôn, ngươi liền cao hứng sao? Chê ta áp lực còn chưa đủ lớn sao?"

Tống Tây Tử hồi đáp bằng cái cười lạnh, "Ngươi cho rằng cả đời này của ngươi có thể dựa vào diễn xuất mà hồ lộng cho qua, cha mẹ ngươi không vội, cho nên ngươi nghĩ qua một ngày liền là một ngày, lúc nào cha mẹ của ngươi cần gặp bạn gái, kêu ta đi qua, diễn một cảnh, liền gió êm sóng lặng rồi."

"Ta áp lực rất lớn a. Ta không giống ngươi, ta là nam nhân."

"Trương Hâm, xã hội này đối với mọi người đều là không công bằng, nữ nhân còn sống liền phải thoải mái, ta có thể, ngươi vì cái gì không thể, đừng cho rằng ngươi nghe theo cha mẹ ngươi dẫn một người bạn gái về nhà, làm đại hiếu tử, ngươi có thể làm cho cha mẹ ngươi cao hứng, cha mẹ ngươi sẽ càng muốn càng nhiều, ngươi từng bước một thỏa hiệp, thỏa hiệp đến cuối cùng ngươi liền đánh mất đi người quan trọng nhất của ngươi."

Trương Hâm thoạt nhìn là sắp khóc rồi, hắn cầm lấy tay Tống Tây Tử, nói nhỏ: "Ta mong muốn mọi người đều thật tốt, cho dù là diễn xuất cũng tốt, hư tình giả ý cũng tốt, hảo hảo sống qua ngày không tốt sao?"

"Ưng Nhạc Thiên không bức ngươi, là bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị sẽ mất đi ngươi." Tống Tây Tử một cước đá vào ống chân của hắn, lực đạo ở mũi giày kia không sai biệt lắm chính là thập phần dùng lực. Trương Hâm lui về phía sau vài bước, một tay vuốt ống chân đứng tại chỗ nhảy dựng lên.

Lâu Xuân Vũ ở bên cạnh chứng kiến hết thảy, kinh ngạc đến quên mất phải tránh đi.

"Ngươi..."

"Đi, chúng ta đi ăn cơm, bữa cơm này ta một ngụm cũng không có ăn, chúng ta đi ra ngoài ăn." Tống Tây Tử cầm lấy cánh tay Lâu Xuân Vũ kéo lên xe của nàng.

"Người kia bị ngươi đá dường như là rất đâu a... Ta thấy hắn khóc rồi." Khi Lâu Xuân Vũ quay đầu liền nhìn thấy Trương Hâm một đại nam nhân ôm lấy cẳng chân mà khóc.

"Đừng để ý tới hắn, ta đang thay trời hành đạo." Tống Tây Tử tức giận bất bình nói, nàng mở túi tìm chìa khóa xe.

"Nhưng mà hắn không phải là bạn trai của ngươi đúng không?"

"Không phải." Tống Tây Tử rất nghiêm túc nhấn mạnh với Lâu Xuân Vũ, "Hắn không phải là bạn trai của ta, hắn có người yêu. Nhưng mà cha mẹ hắn sẽ không thích người yêu kia, liền kêu ta tới diễn một cảnh, để cho cha mẹ của hắn cao hứng."

"Nhưng mà, hắn cũng là không có biện pháp."

Tống Tây Tử đứng tại chỗ, không tiếng động mà nhìn Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ nói: "Làm sao vậy?"

"Nếu là ngươi, cha mẹ ngươi hy vọng ngươi kết hôn với người mà bọn họ nhìn trúng, ngươi sẽ làm thế nào?" Tống Tây Tử ném cho nàng một vấn đề.

Kỳ thật vốn không cần giả thiết, đã phát sinh rồi, mẹ nàng nhiều lần gọi điện thoại tới muốn nàng dành thời gian để đi xem mắt.

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta cảm thấy trước tiên có thể tiếp xúc một chút, nếu như nhân phẩm tốt, có thể phát triển tiếp."

Nàng nhìn Tống Tây Tử, trên gương mặt Tống Tây Tử không có nụ cười, Tống Tây Tử trầm mặc khiến cho trong lòng Lâu Xuân Vũ trở nên trống rỗng.

Lên xe, Tống Tây Tử cầm tay lái nhìn về phía trước, bầu không khí nặng nề không vui vẻ giống như lúc đến.

Buổi tối Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi có thể trang điểm nhiều một chút, ngươi cũng không phát hiện ra, sau khi ngươi trang điểm liền sẽ soi gương càng lúc càng nhiều."

Trong nháy mắt gương mặt Lâu Xuân Vũ đỏ lên, nét đỏ ửng kia liền tán phấn cũng lấn át không được, vừa rồi nàng âm thầm nhìn bản thân trong kính chiếu hậu, còn cho rằng không có bị phát hiện, cư nhiên đã bị Tống Tây Tử thấy được, thật là mất mặt.