Bắt đúng thời điểm trái mùa, lại thêm công ty hoạt động hết thảy bình thường, Lâu Xuân Vũ rốt cuộc thoát khỏi sự trói buộc của công ty, giảm bớt thời gian ở văn phòng.
Nàng còn trêu ghẹo cùng Tống Tây Tử, nói mình trải qua cuộc sống của lão nhân sớm.
Là một lão bản bước vào cuộc sống về hưu trước thời hạn, nàng đem càng nhiều thời gian ở trong nhà, ở cùng Tống Tây Tử.
Theo thời tiết trở nên lạnh hơn, nàng càng trở nên ỷ lại nhiệt độ cơ thể của Tống Tây Tử, có loại cảm giác hận không thể suốt ngày dán ở bên người người kia, biến thành trẻ sinh đôi kết hợp, có đôi khi thậm chí muốn hóa thân thành khăn quàng cổ treo trên người người kia khi ra ngoài, nàng là khát vọng da thịt của người kia đến như vậy.
Mà Tống Tây Tử vẫn là sinh hoạt sáng chín chiều năm, mỗi ngày đúng giờ thức dậy sớm, sau khi tỉnh lại Lâu Xuân Vũ cũng sẽ thức dậy theo, tuy rằng không cần đi làm sớm như vậy, nhưng mà Lâu Xuân Vũ cũng chính là thỉnh thoảng nhận thức tư vị nằm lười một chút, phần lớn thời gian, nàng không muốn từ bỏ cùng thời gian ăn sáng cùng Tống Tây Tử.
Trên bàn ăn bày một bó hoa cúc nhỏ, sức sống mạnh mẽ, ngày hôm qua còn chưa nhìn thấy, trong nhà liền có hai người, Lâu Xuân Vũ dám cam đoan không phải mình mua, không phải Tống Tây Tử còn có thể là Meo Meo sao.
"Ngươi mua hoa sao?" Lâu Xuân Vũ ngồi bên bàn ăn chống cằm, ngón tay đùa bỡn hoa cúc nhỏ vô tội.
"Kinh hỉ." Tống Tây Tử không biết lúc nào đứng ở phía sau Lâu Xuân Vũ, cúi người hạ xuống một nụ hôm vị cafe trên đôi má nàng, "Ta ngày hôm qua xem một quyển tiểu thuyết, các nhân vật chính bởi vì ngày qua ngày ở chung mà có cảm giác mệt mỏi, bởi vậy liền quên lãng tư vị của tình yêu, cho nên ta nghĩ từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cho ngươi một kinh hỉ."
"Rất là kinh hỉ." Khi Lâu Xuân Vũ nói những lời này, là cùng Tống Tây Tử mặt đối mặt, khoảng cách vô cùng gần, Tống Tây Tử nhìn khóe miệng nàng mỉm cười, cho rằng nàng sẽ cho mình một nụ hôn, kiên nhẫn chờ đợi nàng.
Kết quả Lâu Xuân Vũ lại lựa chọn hôn hoa cúc nhỏ.
"Hoa là ta dùng tiền mua." Tống Tây Tử không cam lòng mà oán giận.
Ăn sáng xong, Lâu Xuân Vũ chủ động đề xuất đưa Tống Tây Tử đi làm, Tống Tây Tử có chút kinh ngạc, "Ngươi không cần đi làm sao?"
"Ta đi muộn một chút cũng không sao." Lâu Xuân Vũ cầm lấy chìa khóa xe của mình, nói: "Ta đưa ngươi đến công ty, đến văn phòng của ngươi ngồi một chút, lại đi công ty của ta."
"Ngươi làm gì vậy..." Tống Tây Tử không thể không để xuống chìa khóa xe của mình.
Lâu Xuân Vũ đẩy Tống Tây Tử đi ra ngoài, "Hôm nay ngươi liền ngồi bên ghế lái, ta đưa ngươi đến công ty, ngươi xem như một lần lười biếng a."
"Nói thực ra có phải hay không công ty của ngươi vận doanh không tốt, ngươi có thể nói thật với ta, không nên gạt ta." Tống Tây Tử nửa đùa mà hỏi nàng.
"Ngươi mới vận doanh không tốt a! Ta buôn bán vô cùng tốt, công ty dưới sự lãnh đạo của ta phát triển không ngừng. Chỉ cách tài sản ngàn vạn vài bước a."
"Ngóng trông ngày này a, ngươi có tiền, đến bao nuôi ta. Ta cái gì đều không cần làm, mỗi ngày ở nhà ngồi ăn rồi chờ chết, đưa tay hướng ngươi lấy tiền."
Lâu Xuân Vũ từ trong túi xách lấy ra ví tiền của mình, rút ra hai tờ nhân dân tệ mới tinh, mấy năm qua sau khi tiền điện tử phát triển, nàng liền không thưởng sử dụng tiền mặt, nhưng mà trong ví vẫn sẽ có tiền mặt, dù sao cũng sẽ có lúc cần dùng đến.
Nàng đem hai trăm tệ nhét vào túi áo âu phục của Tống Tây Tử, vỗ vỗ l*иg ngực của nàng, nói: "Cầm dùng đi."
"Đa tạ kim chủ." Không cần nói tới Tống Tây Tử có bao nhiêu vui vẻ, hai trăm đồng này đại biểu chính là nồng đậm yêu thương, càng là sự tán thành kim chủ đối với nàng, càng ý nghĩa hơn một quý tiền thưởng của công ty.
Đến công ty, Tống Tây Tử ôm trong lòng hai trăm tệ, hăng hái, bộ lý như phong*.
(*Đi lại nhanh nhẹn)
Đến văn phòng, công tác bận rộn cũng biến thành cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là người làm cho nàng đau đầu vẫn sẽ xuất hiện.
Trương Hâm đến văn phòng của nàng, hỏi nàng vì cái gì đem cán bộ dự bị hắn cảm thấy tốt điều đi phân hiệu khác.
Ban đầu Tống Tây Tử còn không nhớ ra được là ai, nàng còn hỏi lại một câu: "Ngươi nói là ai?"
"Chính là tóc dài, học muội của chúng ta." Trương Hâm lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói, "Tiểu muội muội Chanel thích ngươi kia. Nhớ được không?"
Nói đến người đó, lông mày Tống Tây Tử liền cau lại, chuyện nàng cong, kỳ thật đồng sự quen thuộc nàng đều biết rõ, nhưng mà cũng sẽ không đặc biệt đi thảo luận, trong lòng mọi người rõ ràng thì tốt rồi, cũng không ai sẽ làm Đại Lạt Bá đi nói với toàn công ty. Nàng không để ý chuyện xuất quỹ với đồng sự, hậu bối nàng nhìn thuận mắt ở trước mặt hỏi nàng, nàng thoải mái thừa nhận, loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh qua.
Chỉ là người đó cũng không phải là loại người nàng cảm thấy thuận mắt, ban đầu khi còn chưa xác thực người đó luôn mang theo ánh mắt suy đoán mà nhìn nàng, rõ ràng chính là phỏng đoán tính hướng của nàng.
Kỳ thật bình thường gặp chuyện như vậy, Tống Tây Tử sẽ không để trong lòng, nhưng mà cô nương kia sẽ hữu ý vô ý tìm một vài lời nói, muốn từ trên người nàng tìm kiếm một đáp án, thậm chí còn nói với nàng những năm qua ngươi nhất định rất vất vả a.
Điều này làm cho Tống Tây Tử dở khóc dở cười. Loại phỏng đoán nói bóng nói gió này, không khỏi làm cho nàng trở nên phản cảm.
Trên mặt bàn đặt đề án điều động tân nhân, nàng nghĩ đều không cần nghĩ liền muốn đem tên của vị cô nương kia viết xuống.
Nàng viết xong danh tự, suy nghĩ một chút, mình làm như vậy có phải quá chủ quan rồi hay không, bởi vì cảm thấy nữ hài tử kia làm cho mình không thoải mái, cho nên chuyển người đi, nói khó nghe chính là lạm dụng chức quyền.
Nghĩ lại, nàng phấn đấu đến bây giờ, ngay cả quyền điều động cũng không có, vậy còn phấn đấu cái gì.
Nàng yên tâm thoải mái đem danh tự của cô nương kia viết xuống.
Cô nương kia bối rối rất lâu mới quyết định tiếp nhận điều động, gật đầu quyết định tiếp nhận sắp xếp của công ty, đi tới chi nhánh công ty.
Vài ngày trước nàng viết một phong thư tay cho Tống Tây Tử, âm thâm nhét dưới ống đựng bút của Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử xem hết thứ mới biết thì ra mục đích công nương kia muốn thăm dò nàng là do có hứng thú với nàng.
Nàng xé nát phong thư ném vào trong thùng rác.
Mà Trương Hâm là cái đại bát quái, ban đầu liền không yên lòng, tính hướng của Tống Tây Tử nói không chừng chính là do hắn để lộ ra đi.
Sau khi Tống Tây Tử đề xuất nghi vấn của mình, Trương Hâm thoải mái mà thừa nhận, "Nàng hỏi ta ngươi có phải cong hay không, ta nói là đúng a, nàng nói nàng cũng vậy, ta nghĩ ngươi muốn có thêm tỷ muội."
"Ta không muốn." Tống Tây Tử dùng ánh mắt đem Trương Hâm phanh thây xé xác.
"Ngươi a, nói ngươi có cái gì tốt a, từ đầu tới cuối, luôn chỉ nhìn thấy Lâu Xuân Vũ, ngươi lẽ nào liền chưa từng hoài nghi sao?"
"Hoài nghi cái gì? Có cái để hoài nghi a."
"Hoài nghi sự tồn tại của một tình yêu suy nhất a, người này có phải thật sự là quy túc sau này của ngươi hay không, có phải ngươi sẽ cùng với nàng hay không, chỉ là bởi vì vào đúng thời điểm, ngươi vừa lúc gặp được nàng, liền không muốn lựa chọn nào khác ngoài cùng nàng."
"Trương Hâm, ngươi có ý tứ gì? Ngươi là chán sống đúng không? Ngươi muốn xuất quỹ*, tự ngươi đi a, đừng lôi kéo ta."
(*出轨: trật đường ray, chệch hướng. Thuật ngữ trật đường ray bắt nguồn từ những năm 1990 và có nguồn gốc là thuật ngữ giao thông. Việc lật tàu trong giao thông đường sắt thường do trật đường ray. Sau đó, người ta thường dùng để chỉ những người đi lệch khỏi các tiêu chuẩn đạo đức thông thường để tìm kiếm những lợi ích tình cảm và bất hợp pháp.)
"Không phải là muốn xuất quỹ, là hắn, ta cảm thấy Nhạc Thiên không nên cùng với ta, hắn có người bằng hữu tốt nhất, cùng hắn nói chuyện không hết chủ đề, người bằng hữu kia thậm chí là vì hắn, sai người đến những tiệm sách cũ ở ngoại quốc tìm một quyển sách không còn xuất bản nữa, ta tự nhận ta làm không được, hắn có phải hay không sẽ bắt đầu ý thức được, cùng nhau là sai lầm?"
Tống Tây Tử thật lâu không có lên tiếng.
Ánh mắt Trương Hâm dừng lại thật lâu trên gương mặt nàng, trên mặt lộ ra mỉm cười đắng chát, "Ngươi hoài nghi tình yêu của ngươi sao, ngươi và người yêu của ngươi cùng một chỗ, là định mệnh hay là sự chấp nhận?"
Tống Tây Tử đảo mắt nhìn qua hắn, "Ta không muốn nghĩ đến những thứ này, ta chỉ biết là, khoảng thời gian cùng với Xuân Vũ, nếu như đổi thành một người khác, ta liền sẽ cảm thấy không được tự nhiên."
"Vậy nếu như ngươi gặp được người tốt hơn, các ngươi hợp nhau, có cùng chung chủ đề, có cùng nhân sinh quan và giá trị quan, quan trọng nhất là, các ngươi đều yêu thích chó."
"Nhạc Thiên chính miệng nói với ngươi hắn muốn cùng một chỗ với người kia sao?"
Trương Hâm ngồi trên ghế, điều chỉnh tư thế ngồi, trong mắt Tống Tây Tử hành động kia càng giống là đang muốn giảm bớt sự lúng túng."Không có, hắn không mở miệng nói, là tự ta suy nghĩ miên man, chúng ta cùng một chỗ rất nhiều năm, nhiều đến mức ta đã quên mất ngày kỷ niệm của chúng ta, nhưng mà ta bỗng nhiên ý thức được, có thể hắn cùng với ta là sai lầm, hắn xứng đáng có được điều tốt hơn."
Trong lúc Trương Hâm đang phân tích bản thân, Tống Tây Tử đã đem công tác trên đỉnh đầu làm xong.
"Các ngươi gần đây có phải hay không đã thật lâu không có làʍ ŧìиɦ?" Tống Tây Tử nói ra lời kinh nhân.
Một ngụm cafe nghẹn ở trong cổ họng Trương Hâm.
Sắc mặt hắn lập tức đỏ lên, "Ngươi... Đây là chỗ làm việc..."
Tống Tây Tử ân một tiếng, "Không có gì là một cuộc làʍ ŧìиɦ thống thống khoái khoái không giải quyết được."
Trương Hâm nghĩ lại, đã nghĩ thông.
Hắn đứng dậy muốn đi, khi sắp đi tới cửa, hắn quay đầu nói với Tống Tây Tử: "Giúp ta xin phép nghỉ, buổi chiều ta không có ở công ty."
"Cố gắng lên." Tống Tây Tử phất tay.
Người vừa rời đi, Tống Tây Tử gởi tin nhắn cho Lâu Xuân Vũ --- buổi chiều lão bản không có ở công ty, ta cũng không có việc gì, muốn cùng ăn cơm trưa hay không.
Sau đó không lâu, Lâu Xuân Vũ hồi âm --- ta đã làm cơm hộp cho ngươi, vậy có phải là không cần đem đến cho ngươi hay không?
Tống Tây Tử có chút bất ngờ, cũng có chút kinh hỉ, lập tức hồi âm hai chữ: Muốn muốn.
Đến giữa trưa, Lâu Xuân Vũ cầm theo hộp cơm nàng đã làm đi đến công ty Tống Tây Tử, quen thuộc tiến vào văn phòng của Tống Tây Tử, mà Tống Tây Tử đã sớm ở trong phòng làm việc đợi nàng, bàn công tác dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, đợi hộp cơm của nàng, lấy điện thoại ra, chụp hình xong lại ăn.
---------
Thời gian tốt đẹp của Tề Nhã Nhã chưa kéo dào bao lâu, sau hơn nửa tháng, cả công ty đều bận rộn ra mắt sản phẩm mới, mọi chuyện Dương Chiêu Đệ đều muốn tự thân động chân động tay, từ chọn địa điểm đến chọn người mẫu, nàng đều muốn tự thân đi hỏi đến, một người làm việc của ba người, Tề Nhã Nhã xem như trợ lý của nàng, cũng nhanh chóng thúc đẩy bản thân theo kịp, giờ làm việc là đi làm, không phải giờ làm việc cho dù là đang trên giường cũng là bận rộn công tác, không có cuối tuần, kỳ nghỉ càng không cần nhắc đến.
Trong khi ngồi xổm trên bồn cầu, Tề Nhã Nhã lướt vòng bằng hữu vòng, lướt đến hình ảnh Tống Tây Tử đăng hộp cơm của ái thê lên vòng bằng hữu, lập tức tâm tình liền trở nên xuống thấp.
Người với người thật sự chính là không giống nhau, có người mỗi ngày thảnh thơi sống qua ngày, có người chính là sống trong nước sôi lửa bỏng.
Có so sánh mới có cảm xúc càng sâu, Tề Nhã Nhã ngồi xổm trên bồn vệ sinh biến thành một đóa hoa vàng héo rũ.
Lúc này, trong tầm mắt Tề Nhã Nhã xuất hiện một đôi giầy quen thuộc, nghe được ba tiếng gõ cửa, bên ngoài Dương Chiêu Đệ hỏi: "Tề Nhã Nhã, ngươi ngồi xổm trong nhà vệ sinh 20 phút, thật sự không có chuyện gì chứ?"
Tề Nhã Nhã vội thu hồi điện thoại, nàng cũng không nghĩ tới mình ngồi trong nhà vệ sinh lâu như vậy, cho rằng Dương Chiêu Đệ là tới hối thúc mình, vội kéo khăn giấy, bắt đầu thu dọn, "Ta lập tức trở về công tác."
Dương Chiêu Đệ một tay vịn cửa, nói vọng qua cánh cửa: "Nếu như ngươi mệt mỏi, có thể đến phòng làm việc của ta nghỉ ngơi một chút, ngồi WC lâu sẽ bị bệnh trĩ ngươi biết không?"
"..." Tề Nhã Nhã đang kéo quần bởi vì lời nói của Dương Chiêu Đệ mà đỏ mặt, "Lão bản, ngươi có thể không cần nói lớn tiếng như vậy."
Bất quá lại nói nàng hình như cảm giác mình loáng thoáng có loại triệu chứng đó rồi.
Tề Nhã Nhã đỏ mặt từ phòng vệ sinh đi ra, đi lướt qua Dương Chiêu Đệ, cúi đầu rửa tay.
Dương Chiêu Đệ nhìn bóng lưng đơn bạc hơn một chút so với lúc trước của Tề Nhã Nhã, kìm lòng không được mà làm một việc, nàng từ phía sau vòng ôm lấy eo Tề Nhã Nhã, nói: "Ngươi gầy."
Tề Nhã Nhã bị nàng đột nhiên tới gần làm cho giật mình nhảy dựng lên, giống như con mèo xù lông, biểu lộ của nàng viết rõ sự kinh ngạc, không dám tin mà nhìn Dương Chiêu Đệ một chút, lại nhìn xung quanh một chút, "Lão bản, nơi này là chỗ công cộng."
Dương Chiêu Đệ muốn nói vừa rồi nàng cho các nhân viên đi nghỉ ngơi, mọi người đã cùng nhau đi ăn cơm, nàng có thể cam đoan trong phòng vệ sinh không có người khác, nhưng nhìn phản ứng này của Tề Nhã Nhã, thật sự là chọc cười nàng rồi.
Nàng không lui mà tiến tới, đem Tề Nhã Nhã áp đến cạnh bồn rửa tay, nhưng chỉ là hôn lên trán Tề Nhã Nhã một chút, nói: "Vừa rồi nhắn lên nhóm chat cho mọi người nghỉ trưa, có thể đi ra ngoài ăn một bữa cơm, liền biết ngươi không thấy tin nhắn, có đói bụng không?"
Một cái hôn nhỏ nhỏ này, đối với Tề Nhã Nhã mà nói chính là trêu đùa, nàng lại đối với Dương Chiêu Đệ thúc thủ vô sách, sờ lên cái trán, ủy khuất bám theo sau lưng Dương Chiêu Đệ đi ăn cơm.