*
Sở Tĩnh Vận thanh tĩnh thật quá đáng sợ!
Khi ấy tiếp nhận người đang trúng thuốc là chàng là bởi vì thích người này, hơn phân nửa là do đầu óc nóng lên mất trí, dù sao cũng phải nói trạng thái khi ấy của ta chính là: ‘Nhịn một chút sẽ qua ngay thôi, nói thế nào đây cũng là người mình thích, cho dù có thế nào đi nữa cũng không được đánh chàng. Giống như phụ huynh chịu đựng sự quậy phá của mấy đứa con ngỗ nghịch, hoàn toàn không càm thấy sợ hãi, ngượng ngùng gì. Nhưng Sở Tĩnh Vận bây giờ khác hoàn toàn so với khi đó, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia là những cảm xúc mà ta không hiểu được, giống như nước thuỷ triều dâng đầy ngực tôi, khiến người khác mê mệt, động tác của chàng dịu dàng, ấm áp, lại vô cùng to gan, còn hết lần này tới lần khác dùng giọng nói dễ nghe kia gọi tên ta, vừa nói thẳng lời tỏ tình.
Lần đầu tiên trong đời ta xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Sở… Sở Tĩnh Vận… chàng không thể im lặng, bớt tranh cãi một chút à?”
Cuối cùng ta cũng không nhịn nổi nữa, thừa lúc Sở Tĩnh Vân thất thần, ta nắm lấy bả vai chàng xoay người đè chàng ở phía dưới, nhíu mày cẩn thận nhìn chằm chằm người đàn ông có nụ cười tươi như hoa này.
Trước sao ta lại không phát hiện, hiền vương điện hạ cũng ranh mãnh không hề thua kém thái tử.
“Chỉ là ta thấy vô cùng vui.” Một tay Sở Tĩnh Vận vịn eo ta, một tay khác cầm lấy tay ta đặt trên gương mặt mè nheo của chàng: “Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.”
“Nếu như chàng còn nhiều lời như thế nữa, cả đời này cứ nằm mơ đi.”
Mặc dù ngoài miệng ta nói năng hung hăng như thế, nhưng cũng dịu dàng vuốt ve gương mặt của chàng, Sở Tĩnh Vận đột nhiên ngồi dậy, nhanh chóng kéo gần khoảng cách khiến ta theo bản năng né về sau một chút, chàng ôm lấy eo ta, mặt vùi sâu vào lòng ta.
“Chàng làm gì…”
Hô hấp dịu dàng lướt qua ngực ta, mang theo chút lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể trên da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không chút ngăn trở chạm vào nhau, ta nhanh chóng đỏ bừng hốt hoảng muốn đấy chàng ra, nhưng lời nói kế tiếp của Sở Tĩnh Vân lại khiến ta dừng động tác.
“Thế nhưng mười năm tương tư này quá lâu, ta có qua nhiều lời muốn nói cho nàng nghe.”
“Mười năm?”
Ta nhíu mày, sợ rằng hiền vương điện hạ đã nhận nhầm người, ấn tượng duy nhấy vào mười năm trước của ta chính là bóng lưỡi đao của địch nhân và hình bóng mẫu thân ta rơi xuống.
“Ta biết nàng đã quên, thái y đã nói, chuyện năm đó đã ảnh hưởng rất lớn với nàng, có rất nhiều chuyện nàng đã quên mất.”
Tiếng nói của Sở Tĩnh Vận vừa dịu dàng vừa có hơi ấm ức, ta đột nhiên có chút chột dạ khó hiểu, giơ tay xoa đầu chàng một cái.
“Xin lỗi.”
“Ngày đó ta muốn đến Văn Uyên các tìm sách vở một chút, lúc đi ngang qua Lan Uyển lại nghe thấy trong đó truyền tới tiếng đàn, đó là một bài hát hết sức ưu mỹ mà ta chưa từng nghe qu, linh hoạt, mờ ảo giống như nhạc trên trời, ta thật sự tò mò người đánh đàn là ai, không nhịn được lập tức đi theo tiếng đàn. Người đánh đàn chính là một tiểu cô nương xa lạ, nhỏ hơn ta một chút, trông nàng ấy rất xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời, lẻ loi một mình ngồi ở bên hồ, tròng mắt hơi lạnh lùng, giống như phàm trên trên thế gian này chẳng liên quan tới nàng ấy.”
Sở Tĩnh Vận nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt dịu dàng, ấm áp, mí mắt cười chum chím. Mặc dù ta chẳng nhớ gì về chuyện này, nhưng nghe sự mô tả này cũng biết chính xác là mình, không trật đi đâu được.
“Ban đầu ta muốn rời đi, bởi vì trông tiểu cô nương ấy không dễ sống chung, ta cảm thấy nếu như ta quấy rầy nàng ấy đánh đàng thế nhất định sẽ bị sét đánh. Kết quả thật đúng lúc, vừa khéo có một con chim nhỏ bay qua cạnh nàng ấy, tiếng đàn ngừng lại, nàng ấy quay đầu lại nhìn thằng vào tôi, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt nàng ấy bình tĩnh như nước, như giống không sóng, sau đó nàng ấy đột nhiên cười lên, ao nước đó lập tức gợn sóng, nàng ấy cầm một mâm hoa sen giòn, nói với ta: Ngươi có muốn ăn chút gì không, cái này ăn rất ngon.”
“Trên đời này làm gì có tiên nữ.”
Ta nghe thấy lịch sử đen tối của mình thật sự vô cùng lúng túng, nụ cười Sở Tĩnh Vận sáng rỡ nhìn ta, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay ta một cái.
“Mặc dù trên đời này không có tiên nữ, nhưng lại có một người phụ nữ ta yêu đẹp như tiên nữ.”
*
Sở Tĩnh Vận vẫn còn là thiếu niên kinh ngạc lắc đầu, chỉ thấy tiểu cô nương kia như ảo thuật lấy một đĩa điểm tâm từ trong hộp đồ ăn bên cạnh ra, cực kỳ nhiệt tình nói: “Đậu tây cuộn đâu? Chỗ ta còn có bánh bao nhân đậu và bánh củ sen, còn có bánh bột đậu, đều ăn rất ngon! Ngươi có muốn uống uống nước dương mai ướp lạnh không?”
“Không… Ta sẽ uống một chén.”
Sở Tĩnh Vận nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu cô nương thì không đành lòng cự tuyệt, sau đó hắn liền nhận được một chén nước dương mai và một đĩa điểm tâm cùng một chỗ ngồi đặc biệt. Tiểu cô nương đàn cho hắn nghe rất nhiều khúc, có khúc phong tình dị vực của Ba Tư, có giai điệu uyển chuyển động lòng người ở Giang Nam, còn có thần bí của đảo Đông Dương, rất nhiều rất nhiều khúc hắn chư bao giờ nghe qua.
“Sao ngươi đánh nhiều khúc vậy?”
Sở Tĩnh Vận cầm cái chén, thấy trong miệng của tiểu cô nương tràn đầy bánh củ sen, khuôn mặt nhỏ phúng phính còn có nửa phần tiên khí, ngược lại nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Bởi vì ta thích đánh đàn, sau này ta phải làm cầm sư nổi danh nhất đại lục Cửu Hạ! Ngươi thấy ta đàn thế nào?”
“Rất tốt.” Sở Tĩnh Vận nghiêm túc gật đầu, dường như hắn thấy không đủ nên lại nói thêm một câu: “Tốt hơn tất cả những người mà ta biết.”
Tiểu cô nương vui vẻ đưa cho hắn một cái bánh đậu tây cuộn.
Ngay lúc Sở Tĩnh Vận đưa tay định nhận lấy, tiểu cô nương lại đột nhiên giữ chặt tay hắn, Sở Tĩnh Vận hoảng sợ, theo bản năng muốn rút tay về, lại thấy tiểu cô nương nghiêm túc dùng tay mình ước lượng bàn tay của hắn, sau đó ngẩng đầu nói với giọng nghiêm túc.
“Thiếu niên lang, ta thấy ngươi rất có thiên phú, có muốn học đàn với ta không?”
“Ngươi dạy ta à?”
“Đúng vậy! Nhưng mà sắp tới ta muốn đi xa một chuyến, chờ ta trở về đi, chờ ta trở lại ta sẽ dạy ngươi đánh đàn. Bảo đảm làm cho ngươi trở thành người Nam Bình quốc… Không, là cầm sư nổi danh nhất đại lục Cửu Hạ!”
Đôi mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh, như là ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời, Sở Tĩnh Vận cảm giác trong lòng tràn đầy dòng nước ngọt ngào ấm áp, hắn cười nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cảu tiểu cô nương.
“Được, ta chờ ngươi.”
*
Nhưng mà cái hắn chờ được lại là tin quân vương bị tập kích, tiểu cô nương bị trọng thương, mất đi mẫu thân và một phần ký ức, nàng không nhớ hắn.
Trong lòng Sở Tĩnh Vận khổ sở, vì mình cũng càng là vì tiểu cô nương, hắn muốn an ủi tiểu cô nương lúc không cười thì như tiên tử, lúc cười rộ lên lại mềm mại đáng yêu kia, nhưng nàng đã không còn ở Tân An. Sở Tĩnh Vận hỏi thăm khắp nơi mới biết được nàng đi bổn gia Tô thị ở Tây Cảnh. Mấy năm nay không có tin tức gì, đến khi nhận được tin tức thì nàng đã trở thành Chỉ huy sứ của Vũ Đức Tư, mạnh mẽ giải quyết những đám sơn tặc, giặc cở ở Tây Cảnh.
Hắn biết, tiểu cô nương muốn báo thù cho mẫu thân.
Vì thế Sở Tĩnh Vận vào Quang Lộc Tư, danh chính ngôn thuận tiếp xúc các loại hồ sơ, hắn biết mọi người đều không muốn nàng lấy thân mạo hiểm, không muốn để nàng dính vào hồ nước đυ.c này, nhưng tiểu cô nương thật sự quá quật cường, ai cũng không khuyên được.
Sở Tĩnh Vận nghĩ, nếu mình không khuyên nàng được thì làm chiến hữu trong bống tối cảu nàng vậy, dù sao khẳng định không thể để tiểu cô nương nhà hắn gánh vác tất cả một mình được.