Chương 10

*

Nhắc đến mới nhớ, Hoàng thượng thực sự rất bận rộn, ta đã ở trong cung của Hoàng hậu bảy tám ngày nhưng vẫn chưa thấy ông ta đến đây thăm nom, cũng không nghe nói ông ta đi đến chỗ của những phi tần khác. Rõ ràng mọi người đến đây để tiêu khiển và tránh cái nóng của mùa hè, nhưng dường như chỉ có ông ta là người duy nhất đổi chỗ để tiếp tục làm việc mà thôi.

Cho nên, làm vua của một nước thì có gì tốt chứ?

Giờ cơm trưa hôm đó, ngay khi ta đang xé một con gà nướng mật ong thì thấy Sở Ký Thành đen mặt sải bước đi vào, Hoàng hậu vừa định quỳ xuống hành lễ thì đã được ông ta đỡ dậy, còn ta đang ăn đến mức mồm miệng bóng nhẫy đầy dầu, cực kỳ không có hình tượng, chỉ đành phải cầm miếng gà nướng quỳ xuống đất.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“… Đứng lên đi.”

Sở Ký Thành xoay đầu lại nặng nề thở dài một tiếng, ta cũng không biết ông ta có ý gì, dứt khoát ngồi lại vị trí của mình tiếp tục ăn uống thả cửa.

“Trẫm nhớ từ trước đến nay Hoàng hậu thích ăn đồ thanh đạm cơ mà?”

Sở Ký Thành cau mày nhìn chằm chằm vào đĩa thịt ba chỉ nướng, thăn bò sốt cà chua và lòng đào trứng hầm thịt băm trên bàn, Hoàng hậu đích thân múc một bát canh đậu hủ phù dung đưa cho ông ta, mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị một chút cũng khá tốt.”

“Tử Đồng, nàng đừng bao che cho nàng ấy, vừa nhìn đã biết đều là những món ăn yêu thích của nàng ấy.”

Sau khi nhận được ánh mắt lườm nguýt hung ác của Sở Ký Thành, ta cảm thấy ông ta cực kỳ vô lý.

“Phụ hoàng, ngài hãy nhìn đĩa cải ngồng luộc kia đi, và đậu giòn trộn rau, mần bạc xào, tôm bóc vỏ gà thái hạt lựu và canh đậu hủ ngài vừa uống bên cạnh đi, chẳng phải chúng đều rất thanh đạm sao?”

Đừng làm như bởi vì ta mà khiến nương tử của ngươi không thể ăn cơm được vậy chứ!

“Một cô nương sao có thể ăn cơm không có quy củ như vậy?”



Sở Ký Thành cau mày nhìn chằm chằm vào miếng gà nướng trong tay ta.

“Mẫu hậu nói thích dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên này của nhi thần.”

“Ồ, ngây thơ?”

Ông ta không hề che giấu sự cười nhạo của mình.

Ông ta là Hoàng thượng, ông ta thì ghê gớm rồi!

Ta nhịn xuống khẩu khí này tiếp tục gặm gà nướng của mình, Hoàng hậu bật cười khanh khách gặp đồ ăn cho Sở Ký Thành, mặc dù có vẻ như tâm trạng của ông ta không được tốt lắm, không có khẩu vị ăn uống nhưng vẫn thành thật gắp một miếng cải ngồng.

Thê quản nghiêm.

Trong lòng ta hung hăng cười nhạo một tiếng, một hơi ăn hết sạch ba chén cơm!

Chờ đến khi ta đặt bát đũa xuống và lau sạch tay, Sở Ký Thành lại mở miệng: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”

“Vậy ta nên ở đâu?”

Câu nói này của ông ta quá đột ngột khiến đầu óc ta nhất thời ngơ ngác nên đã quên mất dùng kính ngữ, nhưng Sở Ký Thành cũng không để ý đến chuyện này, bởi vì ông ta không hề khách khí trực tiếp bảo thị về ném ta ra ngoài.

“Ta không quan tâm ngươi đi đâu, tóm lại là đừng ăn vạ ở chỗ của Hoàng hậu nữa.”

Ông ta cũng đã quên tự xưng trẫm.

*



Cho nên Hoàng thượng đến đây không phải vì bận rộn chính sự mà là vì ta độc chiếm nương tử của ông ta?

Ta vẫn chưa ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm mà!

*

Cẩu độc thân thì không có nhân quyền!

*

Hả?

Hình như ta cũng không phải là cẩu độc thân.

*

Có lẽ Trần Uyển Quân đã nhìn chằm chằm vào ta mấy ngày.

Nếu không thì tại sao ta vừa mới bị tuỳ tùng ném ra khỏi cung của Hoàng hậu thì nàng ta đã lập tức xuất hiện trước mắt ta?

Ta thực sự không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với Bạch Liên hoa, vỗ vỗ mông muốn rời đi, nhưng nàng ta lại ngăn cản trước mặt ta, nũng nịu nói: “Tô cô nương, ngươi có muốn đi dạo xung quanh một chút không?”

Tô cô nương? Nói trắng ra như vậy sao?

“Được thôi.”

Ta cũng rất muốn nhìn xem nàng ta muốn giở trò gì.