Ngày đại hôn, ta bị bắt dậy từ sớm để trang điểm chải chuốt. Hôn sự của Hiền vương và chính phi vừa long trọng vừa náo nhiệt, ta còn may mắn được vào trong cung lễ bái Hoàng Đế, cảm giác chính mình rất có mặt mũi. Thật ra hôn lễ này không phải không thể không kết. Chỉ là Hoàng Đế cho quá nhiều, tâm hồn của ta bỗng nhiên tham tiền, gật đầu lia địa. Mặc dù lúc trở về phủ hơi hối hận, nhưng nhìn những thỏi vàng thật bạc trắng, ta cắn răng kiên trì bái thiên địa vào động phòng.
Người chết vì tiền!
Mặc dù ta không thích Sở Tĩnh Vận, nhưng không ngại ta vui vẻ trải nghiệm cảm giác kết hôn. Dù sao chuyện gả cho Vương gia làm chính thê, cả đời cũng chỉ có lần này. Đợi đến khi tỳ nữ lui ra, ta lập tức nhấc khăn voan lên ngồi xuống bên cạnh bàn. Lấy từ trong ngực ra một cuốn tiểu thuyết giấu trộm lúc ban ngày, vừa ăn vừa xem, đến tận lúc hỉ nương vào đốt đèn, ta và nàng hai mặt nhìn nhau.
“Chờ ta một chút, ta còn hai dòng nữa thì xem xong chương này.”
“Vương phi đốt ngọn nến như thế nào vậy?”
Hỉ nương nhìn ta móc đá lấy lửa từ trong lòng ngực ra, khóe miệng của nàng hơi co giật, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện, bước vài bước lên vươn bàn tay đầy tội lỗi xuống người ta.
“Không phải….Từ từ…..Ngươi đừng!”
Ta trơ mắt nhìn nàng tịch thu một đống đồ lộn xộn trong lòng ngực của ta, trước khi đi hỉ nương thở dài: “Vương gia sắp đến đây, vương phi mất bao lâu thì xem xong?”
“Cho ta mười lăm phút chuẩn bị!”
Ta phục hồi tinh thần, lại lần nữa chú tâm vào tiểu thuyết.
*
Lúc Sở Tĩnh Vẫn đi vào còn mang theo mùi rượu nồng nặc, ta đội khăn hỉ ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn làm gì cả. Nghĩ cứ như vậy chờ tiếp không phải chuyện tốt, ta hơi hắng giọng, thiện tâm nhắc nhở hắn: “Có lẽ đây là lần duy nhất chàng cưới chính thê, tốt xấu trải nghiệm xong tất cả quá trình, nếu không lúc về già nhớ lại lại thấy tiếc nuối!” Sở Tĩnh Vận vẫn không nói gì, chẳng qua lần này ta nghe được tiếng bước chân của hắn, sau đó là đòn cân xốc khăn voan lên, cuối cùng hai ta cũng gặp mặt.
Khác hoàn toàn với tưởng tượng của ta, mặc dù Sở Tĩnh Vận mặt đầy mùi rượu nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh. Một đôi mắt đào hoa ẩn chứa sóng nước sóng sánh, khóe miệng còn mang theo ý cười lễ phép dịu dàng.
Đẹp!
Ta tán thưởng từ tận đáy lòng, sau đó nhảy từ trên giường xuống, lôi kéo hắn ăn bánh Bình An uống rượu giao bôi, còn hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt nằm an ổn ở trên giường. Nhanh nhẹn làm xong tất cả, ta vô cùng vui mừng tháo dỡ đống châu ngọc rất nặng trên mũ phượng, cởi chiếc áo cưới nặng vài cân, lại lau sạch lớp trang điểm trên mặt. Lúc này cả người mới thoải mái nhẹ nhàng, cầm chăn ngồi trên chiếc bàn lùn cắn hạt dưa đọc tiểu thuyết.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Tiếng nói trong trẻo giống như mang theo nhạc điệu, ta ngẩng đầu nhìn thấy Sở Tĩnh Vận hơi ngồi dậy, khuôn mặt tràn đầy mơ hồ nhìn ta, ta nhìn hỉ đuốc thắp sáng căn phòng một vòng.
“Quá sáng hả?”
“Có chút.”
Dựa theo nguyên tắc làm người “phục vụ mọi người thì có thể tạo phúc cho chính mình”, ta chủ động đứng dậy tắt hết các ngọn nến trong phòng tân hôn. Ở trên bàn lùn để một tấm bình phong nhỏ che đậy ánh sáng, đổi hạt dưa thành hai đĩa bánh hoa sen.
“Xong rồi! Chàng yên tâm ngủ đi, ta giảm động tĩnh xuống.”
“Cảm ơn.”
Lúc này Sở Tĩnh Vận mới nằm xuống.
Cuối cùng ta cũng có thể kiên định ăn quà vặt xem tiểu thuyết, tác giả này viết rất tốt, lần sau lại đi thư viện mua thêm mấy quyển!
*
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, bởi vì nhận thấy hơi thở xa lạ trong phòng, ta cảnh giác ngồi bật dậy, đúng lúc đối diện với Sở Tĩnh Vận vừa rời giường đứng cách hơn nửa căn phòng, hai người yên lặng một lúc lâu, hắn mở miệng trước.
“Nàng xem cả đêm?”
“Không đến mức, ngày hôm qua ta cũng rất mệt, không biết đi ngủ lúc nào nữa.”
“.…Lần sau cầm thêm cái gối đầu.”
Thấy ta cau mày xoa cổ, Sở Tĩnh Vận thiện tâm nhắc nhở.
“Vâng.”
*
Giao tiếp với người thông minh, chỗ tốt là không cần nói rõ ràng mọi chuyện, vẫn có thể hiểu được ý của đối phương.
Thoải mái!
*
Tối ngày hôm sau, Sở Tĩnh Vận giúp ta trải chăn đệm ở trên bàn lùn, còn chuẩn bị quả trà và bánh đậu, bánh bò trắng.
Lần này có gối đầu.
Đệm giường cũng rất rắn chắc.
“Đi ngủ sớm một chút, đừng xem muộn quá.”
Hắn còn dịu dàng tươi cười quan tâm ta.
Thật là một người tốt.
*
Đáng tiếc.
Hắn không thích ta.
Ta cũng không thích hắn.
Nhưng những chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Dù sao Sở Tĩnh Vận lớn lên xinh đẹp, tính cách dịu dàng, còn có quyền thế.
Kết hôn là được rồi!
*
Ngày thứ ba, buổi sáng phải về nhà ta, buổi chiều phải vào cung ăn gia yến.
Ta lại dậy từ lúc sáng sớm để trang điểm chải chuốt, buồn ngủ liên tục ngáp. Ngồi trên xe, co lại một góc ngủ gật, sau đó bị Sở Tĩnh Vận đánh thức, khuôn mặt tràn ngập nản lòng đi theo hắn xuống xe, tùy tay đỡ lấy tay của hắn.
“Cẩn thận dưới chân.”
“Ồ.”
Giọng nói của hắn trong trẻo dịu dàng, ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, nhưng rất có lực. Ta nhìn chằm chằm nhìn kỹ, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi hắn: “Hiền vương điện hạ, có học qua cầm chưa?”
“Ta có.”
Đôi mắt đào hoa của Sở Tĩnh Vận cong thành trăng non rất đẹp.
“Ngày khác đàn cho nàng nghe?”
“Hứa rồi đó!”
*
Cả nhà của ta, từ trên xuống dưới đều biết ta bị tiền tài mê mắt nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này.
Vậy nên bọn họ đối xử với Sở Tĩnh Vận rất lễ phép khách sáo, giống như đối xử với vị khách bình thường mà không phải là con rể nhà mình, ngay cả xưng hô cũng là “Hiền vương điện hạ”.
Ta rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ.
Nhưng đối với hành động nhân lúc cha ta và Sở Tĩnh Vận đang phẩm trà chơi cờ túm ta chạy đến hậu viên bức cung, ta rất không hài lòng.
*
Đại ca: Đầu óc của muội bị nước vào hả?
Nhị ca: Muội nhìn xem chuyện mà muội làm!
Tam tỷ: Hắn có đối xử tốt với muội không? Có chọc muội tức giận không? Sau này muội có tính toán gì?
Ngũ muội: Muội đã mua mấy quyển tiểu thuyết “Những bông hoa nhỏ nở rộ”, có muốn hay không?
Ta: Muốn!
Ngũ muội hiểu ta! Tỷ Tỷ yêu muội!
*
Chủ yếu là nếu lần trước ta từ chối, Hoàng Đế sẽ dự định gả Tam tỷ của ta qua thay ta.
Suy nghĩ cẩn thận, nếu như vậy thì quá tổn thương đến tiểu tử ngốc Liễu gia, không may Tam tỷ luẩn quẩn trong lòng, nhảy sông tự tử thì phải làm sao?
Mặc dù ta biết Tam tỷ bơi rất tốt.
Dù sao ta không có người yêu lưỡng tình tương duyệt, cũng không có thanh mai trúc mã hay bạn hồi nhỏ.
Câu sau ta nói chính là Ngũ muội của ta.
Các ngươi vĩnh viễn không hiểu độc thân cẩu vui sướиɠ, a, người phàm!
Nhưng ta không nói cho bọn họ những cái đó, coi như ta tham tiền cũng khá tốt. Ít nhất còn có thể xem bọn họ đúng lý hợp tình dỗi ta.
Mặc dù ta cũng không thích bị ai dỗi.
*
Làm gì có ai thích bị người khác dỗi!
*
Buổi chiều ăn gia yến trong cung còn tốt hơn trong tưởng tượng của ta.
Mặc dù Hoàng Đế làm việc hơi cẩu thả, nhưng ra tay rất hào phóng. Hoàng Hậu cũng dịu dàng hiền lương, dù sao không ai làm khó ta, ta còn được ban thưởng không ít.
Rất vui vẻ.
Hơn nữa đồ ăn trong cung rất ngon! Ta rất thích các món như hạt dẻ nướng, bánh thủy tinh, đậu phụ vàng. Trước khi đi Hoàng Hậu còn bảo Ngự Thiện Phòng đóng gói cho ta một hộp đồ ăn!
Hoàng Hậu nương nương, ta yêu ngài!