Chương 4

Vậy là Minh Khinh Khinh tạm thời sẽ nuôi dưỡng con chó.

Vì quả quất mà Đản Đản đã tha về, cô đã bắt đầu có ấn tượng tốt hơn với chú chó tỏ ra hung dữ và vô cùng cảnh giác khi lần đầu gặp cô này.

Trước khi đi ngủ, cô thậm chí còn lấy hai miếng thịt bò ra rã đông để sáng mai cho con chó ăn. Cô còn lên JD.com đặt quần áo và đồ chơi cho chó, cả quả bóng bầu dục mà đa số loài chó đều yêu thích, để đến lúc Đản Đản được đón đi sẽ cho nó mang theo đến trung tâm cứu trợ.

Tiểu Phó biết mình giả làm một con chó là một cách làm rất đáng khinh bỉ.

Nhưng hơi ấm từ chiếc hộp đen tỏa ra mà Minh Khinh Khinh đã chuẩn bị thực sự rất ấm áp, giống như tấm thảm lông ấm áp bao bọc lấy cậu từ mọi phía vậy. Cậu tham lam sưởi ấm tay chân, hơ hơ đầu tóc, hạnh phúc đến mức sôi sục. Mặc dù cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng cậu không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.

Từ lúc rớt xuống Trái đất biến thành quả trứng, ngủ một giấc dài mê mệt, rồi từ thâm sơn cùng cốc bước ra tới nay, lâu lắm rồi cậu mới có một đêm ấm áp, no nê và mãn nguyện như vậy.

Cái tổ bị nhân viên của Minh Khinh Khinh mang đi, cậu cũng không thấy buồn bực nữa, dù sao cậu cũng đã tranh thủ lúc hỗn loạn lấy lại vài thứ.

Người ngoài hành tinh rất dễ dàng thỏa mãn.

Tiểu Phó nằm dài trên sàn nhà, dưới ánh đèn ấm áp đọc vài trang ‘Từ điển Bách khoa toàn thư’, khi đọc đến một câu chuyện cổ tích, đoạn hai nhân vật chính nắm tay nhau happy ending, đôi mắt màu xanh xám của anh bỗng nhiên sáng lấp lánh, hai tay tự ôm ấp lấy mình.

Sau đó, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ trong sự ấm áp và thoải mái.

*

Cũng giống như con người trên Trái Đất sống dựa vào ôxy, người ở hành tinh Claflin cũng không thể sống thiếu nguyên tố hóa học số 335, nhưng nguyên tố này rất loãng trên Trái đất.

Đây là lý do chính làm cho thân thể của Tiểu Phó không được linh hoạt, thiếu đi một số siêu năng lực.

Sáng sớm là thời điểm hàm lượng của nguyên tố này xuống mức thấp nhất.

Đêm qua trước khi đi ngủ, Tiểu Phó đã điều chỉnh các chức năng của cơ thể về mức tốt nhất, nhưng sau khi thức dậy, các chức năng trên cơ thể cậu vẫn bị mất đi một nửa. Tương tự như việc con người phải rời giường khi chưa tỉnh táo, đa số sẽ nổi cáu vì bị đánh thức, nhưng hình thức biểu hiện của người ngoài hành tinh Claflin là tay chân không phối hợp.

Tiểu Phó tỉnh dậy xong, lại ngã nhào xuống đất với đầu tóc rối xù.

Cậu mơ màng mở mắt ra, trong đôi mắt vẫn còn đọng lại những giấc mơ ngọt ngào. Giống như một chú rô bốt nhỏ, đầu tiên là chống một tay xuống đất, nhấc nửa thân trên lên, rồi máy móc khụy một chân xuống và tiếp tục nhấc nửa thân dưới lên.

Đúng lúc này, tiếng bước chân giẫm lên đôi dép bông từ trên lầu ba bước xuống.

Tiểu Phó:!

Tiểu Phó lập tức tỉnh táo, lao đến chỗ cuốn ‘Từ điển Bách khoa toàn thư’ và chiếc thìa nằm vương vãi trên mặt sàn, ngậm lấy mấy trang sách và cái thìa rồi biến mất tại chỗ.

Minh Khinh Khinh bưng đĩa thức ăn cho chó đẩy cửa bước vào, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Vừa nãy cô còn nghe thấy tiếng động, không hiểu sao vừa bước vào lại không thấy con chó đâu.

“Đản Đản?”

Không có phản ứng gì của con chó.

Lẽ nào tối qua nó tha đến một quả quất xong đã bỏ đi?

Minh Khinh Khinh trong lòng hoài nghi, đặt cái đĩa xuống, ra mấy căn phòng gần đó tìm thử một vòng.

Tiểu Phó ngồi xổm trên mái nhà trong cơn gió lạnh, cái gáy trắng bệch run rẩy, lạnh đến rùng mình.

Con người khó có thể tiếp nhận được việc thay đổi đột ngột từ xa hoa sang tiết kiệm, và người ngoài hành tinh cũng không ngoại lệ. Chỉ vừa mới ngủ bên cạnh bếp lò một đêm, vậy mà cậu đã không quen được cái giá lạnh của mùa đông bên ngoài.

Cậu để ý thấy Minh Khinh Khinh hình như đang tìm con chó.

Tiểu Phó mím mím đôi môi khô khốc, trong lòng chợt lóe lên một nỗi chột dạ. Nếu Minh Khinh Khinh không tìm thấy con chó, liệu cô có nghi ngờ gì không?

Tiểu Phó bỗng nhiên phập phồng lo sợ.

Con người có câu, ‘lỡ nói một lời dối gian, phải bịa thêm một trăm câu không thật nữa để làm tròn’ quả thật không hề sai.

Tiểu Phó nghe thấy Minh Khinh Khinh hét tên ‘Đản Đản’, trong lòng lại càng thêm bất an.

Cậu ngồi thẫn thờ trên mái nhà vài giây, nhân lúc Minh Khinh Khinh vẫn đang ở trong biệt thự, cậu kẽo kẹt chuyển động phần xương cổ, tầm mắt quét nhanh qua khu vực gần đó. Mặt trời vừa mới ló dạng, xung quanh vẫn chưa có người qua lại. Cậu nhanh chóng dịch chuyển đến bãi cỏ bên ngoài biệt thự, dùng chiếc thìa xúc một vài cái hố nhỏ. Xem như là dấu vết của con chó làm ra.

Minh Khinh Khinh không tìm thấy con chó trong biệt thự, bèn mặc thêm áo khóa, mở cửa bước ra ngoài.

Sau đó cô phát hiện trên bãi cỏ bên ngoài nhà ấm trồng hoa có vài dấu chân chó.

Trong biệt thự ngược lại không hề có phân hay nướ© ŧıểυ của con chó.

Xem ra Đản Đản đã ra ngoài biệt thự để tiểu tiện.

Con chó này khá thông minh đấy.

Trong lòng Minh Khinh Khinh lại tăng thêm vài phần thiện cảm với Đản Dản.

Từ xa nhìn thấy Minh Khinh Khinh đang nở một nụ cười khen ngợi, Tiểu Phó nhất thời không biết nên xấu hổ hay tự hào.

Minh Khinh Khinh trở vào biệt thự, nhìn thấy bên góc tường nhà ấm trồng hoa, lối vào nho nhỏ mà cô đã đặc biệt chuẩn bị cho Đản Đản có hai vết bùn nhỏ.

Sau đó có tiếng sủa ‘gâu gâu’ vang lên từ đâu đó bên ngoài.

Minh Khinh Khinh càng yên tâm hơn, đoán chắc Đản Đản đang đi dạo bên ngoài, thành ra cô cũng không quan tâm đến nó nhiều nữa.

Cô vặn chai nước khoáng trong tay, đến phòng của Đản Đản châm thêm nước, sau đó thu dọn quần áo rồi trở lại lầu ba.

Sau khi vị chủ nhân tốt bụng, nghiêm túc và trách nhiệm rời đi, trái tim thấp thỏm lo âu của Tiểu Phó mới yên bình trở lại, trong cái giá lạnh của sáng sớm thở ra một làn khói trắng.

Học cách sủa tiếng chó làm hai má cậu có chút nóng hổi.

Giống như đánh một trận du kích giấu mặt vậy. Sau khi xác định Minh Khinh Khinh không xuất hiện nữa, Tiểu Phó ôm lấy bảo bối của mình, chui về lại căn phòng ấm áp.

Cậu nhìn lướt qua mấy món đồ vật trong tay mình, thiết nghĩ có một vấn đề cần phải giải quyết gấp.

Đó là phải tìm một cái tổ mới.

Minh Khinh Khinh ăn sáng rồi uống một tách cà phê xong, mặc chiếc áo len ấm áp lười biếng dựa vào cửa sổ sát sàn để phơi mình dưới ánh nắng, nhân tiện xem hết mấy cuốn kịch bản.

Bây giờ những kịch bản hay rất khan hiếm, khả ngộ bất khả cầu.

(Khả ngộ bất khả cầu: Tình cờ gặp thì may ra có khả năng, chủ động tìm kiếm cũng không có tác dụng.)

Có một số kịch bản bố cục rất có vấn đề, Minh Khinh Khinh sẽ không bao giờ vì tiền mà nhắm mắt nhận bừa, cũng lười liên lạc với các bên đầu tư và không muốn ép buộc người khác phải thay đổi kịch bản chỉ vì cô không thích. Việc đơn giản mà cô sẽ làm là thẳng tay loại bỏ kịch bản đó ra khỏi sự lựa chọn của mình.

Lật tới lật lui, cuối cùng cô chỉ thấy bộ phim cổ trang kia là có chất lượng khá tốt.

Nhân vật nữ chính theo cảm nhận của Minh Khinh Khinh là không có gì nặng nề, nhưng tính cách rất sinh động.

Mạnh mẽ bản lĩnh, lạnh lùng và tràn đầy lòng thù hận, nhưng ngược lại cũng có mặt dễ thương, tính tình cởi mở và dịu dàng.

Minh Khinh Khinh đã bị kiểu nhân vật này làm hấp dẫn. Loại sức hút này thậm chí còn vượt qua cả cảm giác phiền phức do Âu Dương Hạo gây ra.

Sau khi cân nhắc đắn đo, cô vẫn quyết định nhắn tin cho chị Kim.

Với địa vị hiện tại của Minh Khinh Khinh trong giới showbiz, các bên đầu tư cầu còn không được. Tuy vẫn đang tiếp xúc với một số tiểu hoa đán khác, nhưng chỉ cần nghe nói bên phía Minh Khinh Khinh có ý, họ sẽ lập tức gửi hợp đồng qua.

Vấn đề cứ thế đã được quyết định xong.

Chị Kim gửi lại một tin nhắn: “Ngày mai đi thử vai để làm một đoạn cutscene nhé. Đạo diễn là Tương Khải, lắm tài nhưng cũng nhiều tật. Bên đó đã sắp xếp cho em một cảnh quay trong hồ băng, sẽ rất lạnh, em nhớ mặc thêm quần áo, chị sẽ qua đón em.”

Thiên Ngu Entertainmen xem Minh Khinh Khinh như gà mái đẻ trứng vàng, từ chủ tịch hội đồng quản trị cho đến người đại diện đều làm rất tốt hình thức bên ngoài.

*

Chim muốn xây tổ rất dễ dàng, nhưng Tiểu Phó muốn tìm một cái tổ thì rất khó.

Cậu cũng không biết ba ngày sau mình còn được ở lại nhà Minh Khinh Khinh nữa không. Xét cho cùng thì trên đời này chẳng có thứ gì giấu diếm được quá lâu, dù cậu có giả vờ giỏi đến đâu cũng không thể biến thành Đản Đản thật.

Sớm muộn gì rồi cậu cũng bị phát hiện.

Con người nhìn thấy cậu sẽ sợ hãi. Cậu buồn bã thiết nghĩ, cậu không muốn một ngày nào đó Minh Khinh Khinh cũng sẽ dùng ánh mắt sợ hãi và chán ghét đó nhìn cậu.

Cậu giấu tạm ít đồ đạc còn lại vào góc phòng trống, sau đó định chờ đến trời tối, ra ngoài tìm thử xem có mảnh rừng nào có thể nghỉ lại không.

Minh Khinh Khinh ngồi bên khung cửa sổ sát sàn phơi mình dưới ánh nắng.

Tiểu Phó ăn bữa sáng do Minh Khinh Khinh chuẩn bị xong, cũng cầm quyển sách, nằm dài trên mái nhà cách cô khoảng năm mét, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, thỉnh thoảnh còn lắc lư cái chân.

Đây là một buổi sáng vừa yên bình, vừa thoải mái.

....Nếu như không có Béo Béo đang quay cuồng trên bãi cỏ, tức giận ngẩng cổ lên, ưỡn eo và thở phì phò nhìn về phía mái nhà.

Béo Béo là một con mèo già, tính tới hiện tại cũng đã được mười tuổi.

Nó vô cùng sợ hãi những sinh vật ngoại lại như Tiểu Phó, muốn nhảy lên để đuổi cậu đi, nhưng chủ nhân Minh Khinh Khinh không có ở đây, nên nó rất nhút nhát không dám lại gần, chỉ dám đứng từ xa biểu đạt ý thù địch của mình.

Nếu nói con người là một bức tường thành trong mắt chó mèo, thì Tiểu Phó, người được trời sinh có thị giác, thính giác và khứu giác nhạy bén như chim ưng, thậm chí còn sở hữu siêu năng lực, trong mắt chó mèo lại là một cơn sóng thần cuồn cuộn, dưới bầu trời xanh đen tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm và ẩn số.

Vì thế mà khi đứng trước mặt cậu, tất cả các loài động vật, bao gồm cả con người, theo bản năng đều toát ra một nỗi sợ hãi truyền từ lòng bàn chân.

Chứ không phải là cậu làm gì đó khiến đối phương sợ cậu.

Mà đó là một loại bản năng tự nhiên, đứng trước những loại sinh vật vừa mạnh vừa bí ẩn như vậy cả người đều phát lạnh. Giống như việc con người sợ động đất, sợ bóng đêm vô định, sợ núi lở sóng thần vậy.

Hay, có thể nói là bản năng phục tùng.

——Nhưng Béo Béo là một con mèo!

Mèo là một sinh vật cùng loài với sư tử, làm sao có chuyện sợ hãi được?

Thế là Béo Béo lại phân vân giữa việc nên sợ hay không sợ.

Nó nhiều lần lôi kéo ống quần của Minh Khinh Khinh đến gần Tiểu Phó, hy vọng chủ nhân có thể đuổi tên này đi. Nhưng chủ nhẫn xinh đẹp lại không hề để ý, còn cho rằng nó đang làm nũng.

Béo Béo sắp tức chết rồi.

Buổi chiều, Béo Béo nhảy nhót quay cuồng, thu hút sự chú ý của những con vật hoang dã trên vùng núi phía xa xa.

Có một số con chó hoang bản chất hung dữ sẽ tấn công mèo cưng.

Huống hồ giờ còn đang là mùa đông lạnh giá.

Khắp nơi không có thức ăn, chim chóc gần đó không biết bị loài sinh vật cường bạo nào ăn hết sạch. Con người thì thực hiện phân loại rác, làm bọn chúng có đào thế nào cũng không kiếm được thứ gì bỏ bụng.

Đói bụng đã lâu, đói đến gầy giơ cả xương, mắt cũng đỏ rực.

Thế mà con mèo béo núc ních kia lại đang nhảy nhót khoe da thịt trên bãi cỏ.

Khi hai con chó hoang khổng lồ lao tới với tốc độ nước rút, lão mèo Béo Béo đang nhìn chăm chăm lên nóc nhà mới ý thức được nguy hiểm đang ập đến.

Nó hoảng sợ xoay gương mặt mèo Garfield qua, chỉ kịp nhìn thấy hai con chó hoang khổng lồ đói khát đang tiến đến với tốc độ chóng mặt. Khi hơi thở có mùi tanh hôi như cá thối xuất hiện trước mặt, lông mao toàn thân của Béo Béo lập tức dựng đứng lên.

Nó giật nảy mình, chiếc đuôi dày cộp suýt nữa đã bị móng vuốt của một con chó chụp được.

Nỗi khϊếp sợ lập tức hiện lên trên gương mặt béo tròn của Béo Béo.

“Meo meo meo meo meooooooooo!!!”

Minh Khinh Khinh vừa nghe thấy tiếng hét chói tai, lập tức kinh ngạc đứng bật dậy.

Sau đó, cô dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng xuống lầu.

Béo Béo vô cùng sợ hãi, cái mông mập mạp té phịch xuống đất, phần thịt bụng trắng tinh dường như đang cuộn lại, nhưng vết cắn như trong tưởng tượng lại không hề trúng vào người.

Trước mặt nó xuất hiện một cái bóng, cái bóng đó đang che chắn cho nó.

Hơi thở hôi thối của hai con chó hoang khổng lồ đột nhiên im bặt, hoặc có thể đã bị thứ gì đó chặn đứng lại.

Hai con chó hung dữ nhìn chằm chằm người trên đỉnh đầu với vẻ kinh hãi, đôi mắt của đối phương là màu xám xanh, hệt như màu xanh thẳm của biển khơi, sâu không thấy đáy. Đối phương chỉ đứng chắn trước mặt con mèo, từ trên cao nhìn bọn chúng với vẻ hoài nghi, nhưng bọn chúng lại cảm nhận được nỗi kinh hãi tột độ. Ngay cả con người bọn chúng còn dám tấn công, vậy mà đứng trước mặt người này không hiểu sao lại run cầm cập, kinh hồn bạt vía.

Mỗi một tế bào từ đầu đến chân đều đầu hàng vô điều kiện.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên.

Hai con chó và một con mèo nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng chắn giữa chúng đột nhiên biến mất trong tích tắc.

Sau đó, một con chó lai gầy còm bất thình lình xuất hiện đúng ngay chỗ đó.

Hai con chó hung dữ:???

Béo Béo:....

Con chó lai đang say giấc trong chiếc ổ của mình, bỗng dưng bị xách đến đây, đối diện với ánh mắt của hai con chó hung dữ kiểu: “...”

Xém chút nữa nó lại muốn són ra ngoài.

Minh Khinh Khinh chạy băng băng xuống lầu, kịp thời chứng kiến được một màn này.

Mặc dù bốn chân của Đản Đản đang run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm đứng chắn trước mặt Béo Béo và đối đầu với hai con chó khổng lồ.

Hai con chó dữ vẫn cảm nhận được hơi thở đáng sợ đang vướng vít xung quanh, bọn chúng tức tốc quay đầu, xách đuôi chạy thục mạng.

Nháy mắt đã mất dạng.

Bãi cỏ lại vắng lặng.

Minh Khinh Khinh chạy muốn hụt hơi, thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, bước tới ngồi xổm xuống, một tay ôm con mèo, tay kia ôm con chó.

“Đản Đản ngoan.” Cô khen ngợi, xoa đầu chú chó Đản Đản.

Béo Béo kiểu:...

Minh Khinh Khinh chưa từng nuôi chó, vì cảm thấy chó có mùi cơ thể rất nặng, náo loạn rồi tiểu tiện đầy nhà, so với mèo khó ưa hơn rất nhiều. Cô vẫn một lòng thích nuôi mèo hơn.

Nhưng trải qua sự việc lần này, có thể nói mức độ yêu thích của cô dành cho Đản Đản đã lên đến chín phần. Nếu không có Đản Đản bảo vệ Béo Béo, e rằng lão mèo vừa già vừa mập kia đã bị thương rồi.

Minh Khinh Khinh ôm hai con vật nhỏ vào nhà, quyết định làm một bữa thật ngon để thưởng cho hai đứa con nhiều lông này.

Con chó lai mặc dù rất hoang mang vì lại bị xách đến chỗ này, nhưng nhìn thấy đồ ăn ngon trước mắt, vẫn sủa ‘gâu gâu’ hai tiếng rồi lao đến.

Còn Béo Béo, sau khi lông tóc khôi phục lại dáng vẻ bình thường thì nằm bò sang một bên, tâm tình rất phức tạp.

Sinh vật khổng lồ đó.... hình như cũng không quá đáng ghét.

Nó ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.

Sau khi suy tư vài giây, nó lặng lẽ ngậm một miếng thịt, im hơi lặng tiếng trèo lên sân thượng tầng bốn.

Tiểu Phó không ngờ rằng mình chỉ làm như vậy mà đã được Béo Béo chấp nhận, cậu lập tức ngồi xuống, được yêu thương mà đâm ra có chút lo sợ.

Béo Béo đem cục thịt bỏ dưới chân cậu, nhưng vẫn không cho cậu sờ đầu, kiêu ngạo vểnh đuôi bỏ đi.

Dưới ánh mắt trời, thân hình mập mạp của con mèo y như cục thịt hất qua hất lại, u na ú nần.

Nhưng Tiểu Phó đã được Minh Khinh Khinh cho ăn một ngày đủ ba bữa no nê. Càng huống hồ, thịt ném trên đất như vậy —— cậu lại không phải Đản Đản, nên vẫn cảm thấy rất kháng cự. Cậu tay chân lóng ngóng nhặt cục thịt lên, chậm chạp xé đôi làm hai, sau đó đứng dậy, từ xa tìm kiếm bóng dáng hai con chó hung dữ.

Cậu cho hai con chó ăn thịt xong, thuận tiện dụ chúng đến gần trung tâm cứu trợ.

Hoàng hôn cứ như vậy buông xuống.

Lúc Tiểu Phó làm xong mọi chuyện, dịch chuyển tức thời về đến mái nhà, Minh Khinh Khinh cũng đang định chơi bóng với con chó lai.

Tối qua, trong ánh mắt của con chó lai cô vẫn thấy có chút chống cự, nhưng hôm nay lại có vẻ tràn đầy thích thú và không còn miễn cưỡng nữa.

Cuốn sách mà cô cầm xuống bị con chó lai cắn xé thành những mảnh vụn, nhưng cô không quan tâm.

Cô còn cầm thêm vài cuốn tạp chí xuống, đưa cho con chó lai chơi đùa.

Cô còn cầm quả bóng bầu dục quẳng ra ngoài bãi cỏ, sau đó ra hiệu cho Đản Đản đi lượm về.

Con chó lai rõ ràng không có kiên nhẫn để chơi trò này với Minh Khinh Khinh, nó vẫn gục đầu tiếp tục cắn sách.

Buồn cười, cô đâu phải chủ nhân của nó.

Nhưng Minh Khinh Khinh vẫn kiên nhẫn, nhẹ nhàng xoa đầu động viên nó: “Đản Đản rất giỏi! Đừng sợ, thử dang chân chạy trên bãi cỏ xem sao?”

Tiểu Phó ngồi trên nóc biệt thự đối diện, nhìn cảnh này đến ngẩn người.

Từ tận đáy lòng lại nổi lên sự ghen tị với con chó lai.

Nếu tay của cô nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cậu, xúc cảm đó chắc chắn rất ấm áp và mềm mại...

Khoan, đợi đã.

Cậu đang nghĩ gì vậy?

Người của hành tinh Claflin không giống như người ở Trái Đất, không phải ai cũng có thể tùy tiện làm hành động giống như bạn đời của nhau.

Ở một mức độ nào đó, người của hành tinh Claflin hầu như không có tình cảm, rất hiếm khi nảy sinh cảm giác với ai.

Lấy ví dụ như, một người đàn ông trưởng thành của hành tinh Claflin đứng ở nơi nào đó, cho dù bên cạnh có một trăm người phụ nữ khỏa thân cực kỳ xinh đẹp nhào tới ôm anh ta, trong đầu anh ta ngoại trừ suy nghĩ: ‘Sao mấy người này lại không mặc quần áo vào thế nhỉ? Tài chính của liên bang năm nay bị thiếu hụt sao? Chẳng lẽ lại sắp đánh trận?’ ra thì không hề có cảm xúc hay suy nghĩ nào khác.

Nhưng đối với người định mệnh của cuộc đời mình, người của hành tinh Claflin sẽ giống như một vật hy sinh, dâng hiến hết tình cảm, linh hồn và thể xác bằng tất cả sự nhiệt tình, thậm chí là đổ máu.

Nói chung là trong suốt cuộc đời, người của hành tinh Claflin chỉ có một người bạn đời duy nhất, trừ người đó ra thì những người khác đều không được.

Và đối với người đó, họ sẽ bảo vệ đến hơi thở cuối cùng.

Cách để phân biệt người đó là —— ‘phát sốt’.

Nam nữ trên hành tinh Claflin mỗi tháng đều trải qua kỳ mẫn cảm.

Đây là trạng thái sinh lý tự nhiên, năng lực và thể trạng của họ sẽ yếu hơn trong vòng mấy ngày.

Nhưng chỉ khi gặp được người định mệnh của cuộc đời mình, người của hành tinh Claflin mới ‘phát sốt’ trong kỳ mẫn cảm —— đồng tử sẽ chuyển sang màu xanh thẳm hoặc thậm chí là đen như mực, cả người từ trên xuống dưới đều nóng bừng, mất sức, khí huyết toàn thân hay hơn nữa là từng tế bào đều kêu gào muốn thân mật với đối phương.

....Nó gần giống như tình huống bị uống thuốc kí©ɧ ɖụ© trong các sách hay tranh vẽ của con người.

Tiểu Phó khẩn trương nhấc bàn tay không được linh hoạt của mình lên, sờ sờ vào trái tim.

Vẫn ổn, không có ‘phát sốt’.

Không nóng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời vì chút tâm tư nhỏ bé này cũng có chút chột dạ không thể giải thích được.

Cậu đưa mắt liếc nhìn Minh Khinh Khinh đang chơi đùa với con chó trên bãi cỏ, trên người cô là một chiếc áo len rộng rãi màu trắng, cả người cô như chìm trong ánh nắng.

Đản Đản không biết vì sao lại không muốn chơi đùa, Minh Khinh Khinh có chút thất vọng.

Cái cảm giác đó giống như, mình đã thích nó đến chín mươi phần trăm, nhưng sự chấp nhận mà nó giành cho mình chỉ là không phần trăm.

Tiểu Phó nhủ bụng không nhìn nữa, nhưng ánh mắt lại không thể nhịn được, cuối cùng vẫn liếc nhìn một chút.

Cậu nhìn thấy được tia buồn bã trong ánh mắt Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh đứng thẳng người dậy, cố ý ném quả bóng bầu dục lần cuối.

Nhưng Đản Đản đến sủa với cô một tiếng cũng không thèm sủa, chỉ vùi đầu vào cắn xé cuốn sách.

Không được nó đếm xỉa gì đến, Minh Khinh Khinh vò đầu bứt tóc, đành để cho nó tự chơi một mình, cô ôm Béo Béo đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh xoay người vào nhà.

Nhưng vừa đi được vài bước, chuẩn bị đến cửa.

Thì đột nhiên, sau lưng như có một cơn gió vụt qua.

Minh Khinh Khinh lập tức quay đầu lại.

Liền thấy con chó lai đang ngậm quả bóng bầu dục trong miệng, đứng sau lưng cô.

Minh Khinh Khinh vô cùng kinh ngạc:?

Lẽ nào đây chính là tình yêu cảm hóa sao? Đản Đản cuối cùng cũng đã chịu đến gần cô hơn một chút?

Minh Khinh Khinh cảm thấy nuôi chó quả thực rất thú vị.

Còn trên khuôn mặt hoảng sợ của con chó lai vừa bị chàng trai xuất quỷ nhập thần nhẫn tâm nhét quả bóng kia: “......%*&%&.”

Mối quan hệ với Đản Đản được kéo gần hơn khiến Minh Khinh Khinh rất vui vẻ. Lúc làm bữa tối, cô còn cố ý nấu một nồi lớn xương với thịt bò. Nhưng khi cô bưng chiếc đĩa đến đưa cơm tối, Đản Đản lại biến mất.

Minh Khinh Khinh đã quen với việc con chó thông minh này xuất quỷ nhập thần.

Cô chuyển một số cuốn kịch bản cũ đến phòng của Đản Đản, tâm lý bài xích chó từ tối hôm qua đã chuyển sang nuông chiều hết cỡ. Nếu con chó đã thích cắn sách, vậy cứ để cho nó cắn, so đo gì với một chú chó nhỏ nhắn như vậy.

Tuy nhiên, sang ngày hôm sau, lúc Minh Khinh Khinh thức dậy đến đưa đồ ăn và thu dọn bát đĩa.

Thì cô lại phát hiện, thức ăn trong đĩa đã được ăn sạch sẽ, nhưng đóng sách trên sàn thì chỉ có dấu vết lật nhẹ - không hề có vết tích cắn xé.

Minh Khinh Khinh nhìn đống sách trên sàn nhà.

Theo lý thì rất dễ giải thích, có thể con chó cắn sách mệt rồi nên không cắn nữa.

Nhưng không hiểu vì sao, cô cứ cảm thấy có gì đó bất thường rất khó giải thích —— đây là loại trực giác vi diệu của phụ nữ.

Như thể.

Có tới hai Đản Đản, một con cắn sách, nghe không hiểu tiếng người, còn một con khác không cắn sách, vô cùng thông minh.