Khoảng thời gian Phó Tuyết Thâm rơi xuống Trái đất cũng không tính là quá lâu.
Tuy rằng dựa theo đơn vị đo trên Trái đất lên đến mười năm, nhưng đối với những người có tuổi thọ dài như hành tinh Claflin, đó chẳng qua chỉ là một hành trình không dài không ngắn.
Chưa kể trong mười năm qua, anh đã dành tới chín mươi chín phần trăm thời gian vào giấc ngủ li bì, còn phần thời gian anh thực sự tỉnh táo và có dấu vết trên Trái đất cũng chỉ tầm từ ba đến bốn tháng.
Tuy nhiên, khoảng thời gian ba bốn tháng ngắn ngủi này lại có ý nghĩa rất lớn đối với Phó Tuyết Thâm.
——bởi vì một giống cái trên Trái đất, Minh Khinh Khinh.
Trong khoảng thời gian này, do miễn cưỡng phá xác trước khi hoàn thành nghi thức và phải chịu lực tác động khi rơi xuống Trái đất, hầu hết khả năng của anh đều bị mất, tư duy cũng trở nên hỗn loạn và chỉ dừng lại ở thời kỳ trẻ con, khả năng học hỏi và năng lực tiếp thu cũng chậm hơn đáng kể.
Ngay cả ngôn ngữ Trái đất anh cũng phải mất gần một tháng mới học được......Không, thời điểm anh rời đi, hình như còn chưa hoàn toàn thông thạo được tiếng Trung, còn đọc ‘Bắc Kinh’ thành ‘Bạch Kinh’.
Nghĩ đến những khoảnh khắc bẽ mặt trước mặt Minh Khinh Khinh, vương tử điện hạ vừa tỉnh lại không khỏi đỏ mặt.
Tóm lại, chính bởi vì như vậy, nên tuy rằng anh không quên tên mình là gì (chậm phát triển không có nghĩa là mất trí nhớ), nhưng anh cũng không có cách nào dịch được tên Claflin của mình sang tiếng Trung, vì vậy anh chỉ có nói với Minh Khinh Khinh rằng tên của mình là Tiểu Phó.
Hiện tại anh đã trở lại bình thường, tư duy ngôn ngữ cũng được nâng cấp, cuối cùng cũng có thể tìm được từ vựng tương ứng với tên mình trong tiếng Trung.
Tên anh có ý nghĩa là ‘Nơi bị thần linh quên lãng, quanh năm luôn có tuyết trắng dày đặc bao phủ. Và ở nơi cao ngạo uy nghiêm, thâm sâu mà xa xôi đó, sẽ thai nghén ra một bậc đế vương sát phạt quyết đoán’....
Hình như hơi có chút trung nhị* đúng không?
(Trung nhị (中二病) là một từ lóng phát sinh trong tiếng Nhật (có tên tiếng Nhật là Chuunibyou), là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân, cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được. Tại Việt Nam mọi người thường gọi là ‘trung nhị’ hay ‘hội chứng tuổi teen’, ‘hội chứng tuổi dậy thì’.)Nhưng ở Claflin, tên của mỗi vị con cháu trong hoàng thất đều là một chuỗi dài ngụ ý, do phụ vương bệ hạ của người đó ban cho, bản thân anh cũng không có cách nào khác.
Dù sao thì khi dịch ra, đại khái chỉ có ba chữ Phó Tuyết Thâm.
Khi Phó Tuyết Thâm vẫn còn ở bên cạnh Minh Khinh Khinh, hệ thống tình cảm của anh cũng trở nên chậm chạp.
Mặc dù anh thường xuyên nhớ cô, khi cô đi vắng, anh sẽ ngồi ở huyền quan háo hức chờ đợi; khi cô chạm vào tóc anh, trong lòng anh như nở hoa; khi cô trách móc anh, anh sẽ buồn muốn chết. Nhưng vào những lúc đó, anh hoàn toàn không biết đó là những cảm xúc gì, chỉ ngốc nghếch nghĩ rằng mình đang mắc một căn bệnh phổ biến trên Trái đất —— là cảm lạnh.
Nhưng hiện tại anh đã biết rồi.
Khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh lại, bóng dáng mơ hồ trong đầu anh dần dần hiện rõ, trái tim anh âm ỉ đau nhói, chỗ vỏ trứng thiếu hụt giống như bị đoạt đi thứ gì đó quan trọng nhất của cuộc đời.
Bóng dáng đó càng lúc càng hiện rõ trong tâm trí anh, cảm xúc cuộn trào cuối cùng cũng không còn bị một màng ngăn gì đó khó hình dung ngăn cản nữa, khát vọng cùng ham muốn điên cuồng trào dâng như đại dương mênh mông, nhấn chìm cả người anh.
Anh đã biết rồi.
Là ‘thích’.
Anh đã thích một giống cái Trái đất.
Đúng là hết thuốc chữa.
Những ngày tháng sống cùng Minh Khinh Khinh giống như một thước phim cũ được mạ lại bóng bẩy, hay bức tranh quen thuộc được tân trang lại, khiến Phó Tuyết Thâm vô cùng hiểu ra, ‘Ồ, thì ra lúc nghe cô nói có lẽ sẽ kết hôn, nước mắt anh không kìm được mà rớt xuống, là bởi vì đã thích.’
Trên hạm tinh có các chuyên gia khảo sát rất tài giỏi, những chuyện mà anh từng xảy ra trên Trái đất trong thời gian gần đây đã được họ đem ra phân tích rất rõ ràng, cùng với tình trạng sức khỏe của anh, tất cả đã được báo lại cho phụ vương đang ở Claflin xa xôi.
Đây mới là nơi có vấn đề.
Hoàng tộc Claflin không cho phép phát sinh tình cảm với người khác một cách tùy tiện.
Họ chỉ có thể dành tình cảm, tâm hồn và cuộc sống của mình cho người định mệnh của mình.
Trong cuộc đời mỗi người chỉ có thể có một người định mệnh, ngoại trừ người đó ra, quy tắc của quốc gia và hoàng tộc không cho phép bọn họ thích những người khác.
Điều này cũng rất dễ lý giải, vì chỉ có người định mệnh mới có thể cải thiện được thời kỳ mẫn cảm tự nhiên của những người mang dòng máu hoàng tộc, ngoài trừ người định mệnh ra, con cháu của hoàng tộc kết hôn với bất kỳ người nào khác không liên quan, sẽ chỉ làm cho thời kỳ mẫn cảm thêm trầm trọng.
Người định mệnh tương đương với thuốc giải cho căn bệnh kỳ lạ này của hoàng tộc Claflin, còn những người không liên quan khác đều là thuốc độc.
Trên cơ sở này, để tiếp nối dòng máu hiếm có của hoàng tộc Claflin, ‘Không được kết hôn với bất kỳ ai khác ngoài người định mệnh’ đã được viết thành luật hoàng tộc.
Nghe thì có vẻ khá nực cười, nhưng đó là lý do tại sao những người thuộc hoàng tộc Claflin đều tuân thủ theo đức hạnh nam giới. Cho dù đi trên đường phố được hàng trăm phụ nữ xinh đẹp bao quanh, ánh mắt của họ cũng không hề láo liêng, chỉ quan tâm đến vấn đề chính trị và quân sự.
‘Điện hạ không chỉ đem lòng yêu một giống cái Trái đất, mà còn nhiều lần chấp nhận nguy hiểm, sử dụng thần lực để cứu cô ta, bất chấp cả việc đang ở một hành tinh xa lạ, chỉ sợ là đã lún sâu vào vũng bùn rồi!’
Đây là nội dung mà các điều tra viên báo cáo lại cho quốc vương bệ hạ thứ XIII của Claflin.
Thế nên sau khi Phó Tuyết Thâm tỉnh lại, đưa ra yêu cầu đầu tiên là muốn quay lại Trái đất đã khiến phụ vương của anh rất giận dữ.
Dòng máu ưu tú vượt trội làm sao có thể bị Phó Tuyết Thâm tắc trách gián đoạn như vậy được?
Còn chưa gặp được thiên mệnh của đời mình mà anh đã trao gửi tình cảm cho một giống cái hèn mọn trên Trái đất rồi sao?
“Trở về ngay lập tức, đây là quân lệnh!”
Quốc vương bệ hạ tuy rằng đã già, nhưng sự uy nghiêm hiện hữu trên người vẫn giúp ông duy trì được phong độ của một vị hoàng đế thời trai trẻ.
Ông nắm quải trượng, vẻ mặt nghiêm nghị, hơi thở mang tính áp bức như xuyên qua thiết bị liên lạc 3D, khiến hạm trưởng và tư lệnh áp lực đến nỗi không dám thở mạnh.
Hạm trưởng run rẩy lùi về phía cửa một bước.
Chỉ có Phó Tuyết Thâm là không nhúc nhích, còn rãnh rỗi sửa sang lại chiếc khuya măng sét vàng trên cổ tay.
Tư lệnh Sở chiến lược nhấc mí mắt, lặng lẽ liếc nhìn, quốc vương bệ hạ vẫn đang trừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt vương tử điện hạ. Theo lý mà nói, cậu con trai út không dễ dàng gì mới tìm lại được, ít nhiều gì người làm cha như quốc vương bệ hạ cũng nên hỏi thăm sức khỏe một câu, đằng này lại không.
Quốc vương bệ hạ không chút lưu tình, tiếp túc nghiêm khắc nói: “Cho đến nay, trên người con vẫn không xuất hiện dấu hiệu của giai đoạn phát sốt, điều này chứng tỏ thiên mệnh của con chắc chắn không phải là cô gái đó. Con hẳn nên biết giữa con và cô ta không có khả năng! Nếu con vẫn muốn cưới cô ta, đó chính là phản quốc! Vì một kết cục đã định sẵn không mấy tốt đẹp, hà cớ gì phải trở lại Trái đất?”
“Con quay lại không phải vì cô ấy.” Biểu cảm của vương tử điện hạ cũng lạnh lùng không kém, anh ngẩng đầu nhìn quốc vương bệ hạ với tư cách là một người quyền lực trẻ tuổi, dường như muốn cùng quốc vương bệ hạ cứng chọi với cứng: “Nhưng xin hãy tha thứ cho con vì sẽ không mù quáng làm theo mệnh lệnh của Người.”
Quốc vương bệ hạ vô cùng tức giận: “Mù quáng làm theo? Con....”
Vương tử điện hạ: “Thời điểm lưu lạc đến Trái đất, con phát hiện ra hành tinh này có rất nhiều kinh nghiệm về kinh tế và chính trị đáng giá để Claflin học tập. Mặc dù Claflin đi trước một bước về công nghệ, nhưng văn hóa nhân loại của chúng ta lại lạc hậu thua xa. Phụ vương có từng nghe nói trên Trái đất có một quốc gia, quốc gia này có một câu nói rằng, ‘Lạc hậu thì phải chịu đòn’ chưa? Chẳng lẽ Người muốn để Claflin biến thành một tinh cầu lạc hậu giậm chân tại chỗ sao?”
“Ngoài ra, Trái đất cũng là một hành tinh rộng lớn với sự đa dạng sinh vật vô cùng phong phú. Ở đó có thể hoàn thành một trong những sứ mệnh của hạm tinh Jormungandr, thay con tàu mang theo gien của các con cháu hoàng tộc tìm kiếm người định mệnh có thể ăn khớp với bọn họ.”
Quốc vương bệ hạ: “Đây không.....”
Vương tử điện hạ: “Còn nữa, nhiệm vụ chủ yếu của Jormungandr là triển khai chiến lược, nếu đã đi đến nơi này rồi, tại sao không quy hoạch Trái đất vào khu vực triển khai? Con cần mang theo một số nhân viên khoa học kỹ thuật, đến ở lại Trái đất một thời gian để khảo nghiệm thổ nhưỡng của Trái đất, các loại gien chủng tộc, vv.”
“Trái đất?” Quốc vương bệ hạ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn xem thường: “Chỉ là một hành tinh nhỏ ở biên thùy mà thôi.”
Phó Tuyết Thâm cười nhạt nói: “Lúc còn ở trên Trái đất, con từng đọc được trong lịch sử có một vị hoàng đế cũng nói như vậy.”
Quốc vương bệ hạ vểnh tai lên: “Sau đó thì sao?”
Phó Tuyết Thâm đáp: “Bẩm phụ vương, sau đó ông ta chỉ làm vua được đúng năm ngày thì mất nước.”
“To gan!” Quốc vương bệ hạ lúc này đã hoàn toàn nổi trận lôi đình, giơ tay chộp lấy chiếc cốc ngọc lưu ly bên cạnh ném một phát, âm thanh vỡ vụn lập tức vang lên: “Mới đến Trái đất có một lần mà tài ăn nói của con đã mạnh lên không ít đấy!”
Mặc dù chiếc cốc không thể xuyên qua thiết bị liên lạc 3D đập qua đây, nhưng vị hạm trưởng với bộ râu xồm xoàm vẫn sợ hãi nhắm chặt hai mắt, thiếu chút nữa hồn xiêu phách lạc.
Còn tư lệnh thì vẫn cố gắng giữ lại chút bình tĩnh, nhưng đứng trước oai lực của quốc vương bệ hạ, sắc mặt ông ta cũng có phần tái nhợt.
“Cám ơn phụ vương đã khen ngợi.” Vương tử điện hạ dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh đáp lại.
“Nghịch tử!” Quốc vương bệ hạ tức đến phát run, nhấc ngón tay chỉ thẳng vào Phó Tuyết Thâm: “Nếu con đã khăng khăng muốn trở lại Trái đất, vậy thì con cứ đi đi, đợi lúc con quay lại, con chính là một tên phản quốc!”
Hạm trưởng ở phía sau đại kinh thất sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn bóng lưng của vương tử điện hạ mà hận không thể túm quần áo của anh lại, kêu anh đừng nên hành sự kích động. Phản quốc đấy thưa vương tử điện hạ, phải ngồi tù đấy!
Ai ngờ vương tử điện hạ vừa ngẩng đầu lên, không chút nghĩ ngợi đã cười khẩy nói: “Có trở về hay không cũng đâu quan trọng, dù sao... chẳng phải Người vẫn luôn xem con như một loại vũ khí sao? Một loại vũ khí có gien cấp bậc SSS? Người thật sự yên tâm mà nhốt con vào ngục ư?”
Hạm trưởng:???!!!
Chuyện này cũng có thể nói ra sao? Đây là cuộc nói chuyện mà bọn họ cũng có thể nghe ư? Đây là loại bí mật riêng tư gì của hoàng thất vậy?
Quốc vương bệ hạ thực sự nổi giận: “Dám dùng sự dung túng mà ta dành cho con để làm nhược điểm sao! Coi chừng sự an nguy của giống cái ở Trái đất kia!”
Vương tử điện hạ như bị khıêυ khí©h, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Hy vọng lời nói này của Người chỉ là trong giây phút nóng nảy.”
“Giỏi, giỏi lắm, thật sự rất giỏi. Phản hết rồi. Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Quốc vương bệ hạ trán nổi đầy gân xanh, nổi giận đùng đùng phất tay kêu tắt thiết bị liên lạc 3D.
Trước khi tắt, đội trưởng đội cận vệ bên cạnh quốc vương bệ hạ còn lạnh lùng liếc vương tử điện hạ một cái.
Ánh mắt đó như đang nhìn một thứ vũ khí bất tuân, giống như suy đoán lúc nào thì vương tử điện hạ sẽ hoàn toàn không nghe lời nữa, quốc vương bệ hạ mất đi kiên nhẫn, phái ông ta đi xử lý vương tử điện hạ vậy. Ông ta cũng phải mài dao sẵn mới được.
Hạm trưởng bị ánh mắt lạnh lùng đó làm lạnh hết sống lưng. Thiết bị liên lạc vừa được tắt, ông ấy liền ngã phịch xuống đất, thiếu chút nữa sợ đến mất kiểm soát mà són ra quần.
Trong phòng im lặng như tờ.
....
Hạm trưởng nghĩ thầm, tiêu rồi tiêu rồi, quanh năm ông ấy chỉ biết ở bên ngoài lái hạm tinh, trên thực tế cũng chỉ tương đương với một nhân tài kỹ thuật cao cấp, hoàn toàn không hiểu được những cuộc tranh đấu trong hoàng thất. Thấy vương tử điện hạ mất tích, quốc vương bệ hạ liền sốt sắng tìm kiếm, còn tưởng đâu là quốc vương bệ hạ lo lắng cho cậu con trai yêu quý, nào ngờ không phải vì nguyên nhân này!
Vậy thì, hiện tại ông ấy đã biết nội tình rồi, liệu có phải đối mặt với việc chia bè chia phái không nhỉ?
Ông ấy chỉ muốn đứng về phía quốc vương bệ hạ thôi, vì dù sao toàn bộ gia đình của ông ấy cũng đang ở Claflin. Nhưng bây giờ, vị vương tử điện hạ dám đối đầu với quốc vương bệ hạ đang đứng cách đó không xa, bất cứ lúc nào cũng có thể một tay xử gọn ông ấy! Đêm đó, khi cuộc bạo loạn tinh thần của anh phát ra thứ thần lực kinh khủng, không phải là ông ấy chưa nhìn thấy.
Chẳng lẽ ông ấy phải bị bắt gánh tội phản quốc sao?!
Hạm trưởng rối tung rối mù, người không khỏi run rẩy.
Tư lệnh Lu Kager đứng một bên láo liêng chuyển động con ngươi màu nâu nhạt, gần như không thể che giấu được sự kích động dưới chòm râu của mình.
Quả nhiên, Cửu vương tử điện hạ và quốc vương không hợp nhau! Trước đây lúc dò hỏi được tin tức này từ cung đình, người trong gia tộc Kager còn cho rằng đây là một chiêu trò che mắt người khác, do bệ hạ cố ý tung ra để câu dẫn và bắt thóp gia tộc Kager.
Nhưng bây giờ xem ra, quốc vương bệ hạ và vương tử điện hạ xác thực là không hợp nhau!
Vương tử điện hạ vừa tỉnh lại đã đối đầu và không tuân phục quốc vương bệ hạ như vậy, rõ ràng là đã tích tụ thù hận từ lâu!
Cũng tức là, với tư cách là một người năng lực mang gien cấp bậc SSS, chắc chắn anh không hề muốn bị sử dụng như một thứ vũ khí có tính uy hϊếp với các địch quốc. Quốc vương bệ hạ nóng lòng muốn tìm anh trở về, nào có phải vì lo lắng cho cậu con trai yêu quý, mà chỉ là lo lắng các nước địch sẽ tìm được anh trước!
Mà biết đâu vương tử điện hạ cũng đã có suy nghĩ phản loạn từ lâu —— cho dù không có, giả sử ông ta ngày ngày tọc mạch, nói không chừng anh cũng sẽ có. Thanh niên mới lớn ấy mà, bao giờ cũng nổi loạn và dễ bị lừa gạt! Cộng thêm có giống cái Trái đất kia kẹp giữa, thể nào cũng sẽ trở thành kíp nổ dẫn đến mâu thuẫn giữa hai cha con.
Tư lệnh Lu Kager có chút phấn khích.
Nếu có thêm một thanh kiếm sắc bén như vương tử điện hạ, kế hoạch của gia tộc sẽ càng dễ dàng tiến hành!
Ông ta liếc nhìn vị hạm trưởng bên cạnh, nghĩ thầm trong bụng, mình phải tìm cách nói chuyện riêng với vương tử điện hạ mới được, nhưng nhất định phải tránh mặt tên ngốc béo phệ này. Hạm trưởng là một người nặng lòng trung thành và tận tâm ủng hộ quốc vương bệ hạ.
Phó Tuyết Thâm quay người lại, lạnh lùng ra chỉ thị cho hai người: “Nghe lệnh của ta, quay lại Trái đất.”
Sắc mặt hạm trưởng liền trắng bệch như tờ giấy.
Tư lệnh chớp cơ hội đoạt công, ưỡn ngực thẳng bụng bia, hành lễ: “Vâng! Mọi thứ đều nghe theo chỉ thị của vương tử điện hạ!”
Phó Tuyết Thâm nhướng đôi mắt xanh lạnh lùng, liếc nhìn tư lệnh Lu Kager với vẻ khen ngợi.
Thế là, dưới sự chế ngự của Phó Tuyết Thâm, hạm tinh quay đầu hướng về Trái đất.
*
Sau khi tư lệnh kéo hạm trưởng ra ngoài, Phó Tuyết Thâm liền dùng thần lực tạo ra một màng chắn, ngăn cách thính lực bên ngoài bước tường, bao trùm toàn bộ căn phòng.
Anh kéo ghế ngồi xuống, nhìn những ngôi sao vũ trụ lấp lánh bên ngoài cửa sổ hạm tinh, bình tĩnh rót cho một mình một cốc nước.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, thiết bị liên lạc 3D lại sáng lên, hình ảnh của quốc vương bệ hạ và đội trưởng đội cận vệ lại lần nữa xuất hiện.
Chỉ là lần này, ánh mắt của quốc vương bệ hạ đã hiền từ hơn rất nhiều, giống như một ông già đầy dấu vết năm tháng hơn là một vị đế vương tràn đầy tức giận.
“Con trai của ta.”
Vẻ mặt của Phó Tuyết Thâm cũng trở nên cung kính hơn: “Phụ thân.”
Kager là một gia tộc thụ đại căn thâm, quyền cao chức trọng, đã có dấu hiệu tạo phảntừ hàng chục năm trước, nhưng hành tung của bọn họ vô cùng bí mật, bề ngoài luôn tỏ ra an phận ẩn nhẫn, khiến người khác không nắm được nhược điểm.
Một gia tộc hiển hách như vậy, khi đã tạo phản, thế tất sẽ phát động ra một cuộc chiến tranh rất lớn.
Claflin thứ XIII vô cùng lo lắng về điều này.
Phó Tuyết Thâm lúc ấy được đưa lên hạm tinh, vốn dĩ trên người mang theo một nhiệm vụ.
Tư lệnh Lu Kager thuộc một chi bên ngoại của gia tộc Kager, là một người gian trá xảo quyệt, có mối quan hệ tốt với người anh em họ đã qua đời của anh và những người trong đội cận vệ bên cạnh Kager, do đó đã nắm giữ được rất nhiều bí mật của gia tộc Kager.
Có thể nói, Lu Kager là một điểm mắc xích không thể bỏ qua của gia tộc Kager.
Vì vậy, Phó Tuyết Thâm lúc ấy ngoài mặt với tư cách là một quả trứng, tham gia vào cuộc hành trình giữa các hành tinh, nhưng nhiệm vụ thực tế là lấy được sự tín nhiệm của gia tộc Kager và lần ra manh mối.
Còn về phía tư lệnh, anh và phụ vương cần phải khắc khẩu bất hòa.
Dĩ nhiên, những điều này đã bị sự cố rơi khỏi hạm tinh của anh làm gián đoạn.
Nhưng sau khi trở lại, Phó Tuyết Thâm không hề quên nhiệm vụ mà mình vẫn chưa hoàn thành.
“Con trai ngoan, cuối cùng con cũng đã trở về an toàn. Không bị thương ở đâu chứ? Mấy hôm trước nhìn thấy con nằm trong l*иg kính, vi phụ rất lo lắng. “ Quốc vương bệ hạ tỉ mỉ nhìn gương mặt tuấn tú trắng hồng của cậu con trai út.
“Không bị thương ạ. Người trên Trái đất thực ra đều...” Phó Tuyết Thâm thoáng khựng lại, nhớ đến những người từng ném đá mình, sau đó sử dụng cách nói uyển chuyển: “Rất thân thiện.”
Những người ngoài gia tộc Claflin có thể sẽ không rõ lắm, nhưng với tư cách là một vị vương tử điện hạ có thiên phú dị bẩm nhỏ nhất trong cung điện, Phó Tuyết Thâm thực sự rất được ưu ái.
Sự quan tâm của Claflin thứ XIII đối với anh không hề giả tạo, hơn nữa còn vô cùng thiên vị cho anh, làm sao có chuyện sử dụng anh như một loại vũ khí được?
Claflin thứ XIII thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu bá đạo nói: “Thế thì tốt. Nếu như con ở trên Trái đất có điều gì bất trắc, ta nhất định sẽ mang quân đến san bằng Trái đất!”
Phó Tuyết Thâm: “......”
Trước kia không cảm thấy, bây giờ ở trong nhà Minh Khinh Khinh đọc qua nhiều tiểu thuyết trên mạng, anh cảm thấy phụ vương của mình rất giống tổng tài trung nhị trong tiểu thuyết.
“Về phần giống cái Trái đất kia”, Claflin thứ XIII nhìn vào mắt anh, lại nhíu mày nói: “Con phải biết theo luật lệ của hoàng tộc, người của bộ phận hành pháp trong ba ngày tới sẽ lặng lẽ đến Trái đất để làm cô ấy biến mất khỏi thế giới.”
Tới chủ đề chính rồi.
Mặc dù phụ vương rất nuông chiều anh, nhưng ông sẽ không bao giờ vì anh mà vi phạm luật lệ của hoàng tộc Claflin.
Huống hồ anh còn là hậu duệ có gien năng lực vượt trội nhất trong mấy ngàn năm trở lại đây. Dù là phụ vương, mẫu hậu hay toàn bộ gia tộc Claflin đều đặt nặng kỳ vọng lên người anh.
Càng coi trọng anh, càng không thể cho phép anh bỏ mặc chuyện đi tìm người định mệnh của mình, mà bất chấp nguy hiểm thích một giống cái tầm thường ở Trái đất.
Luật pháp hoàng tộc quả thực là có quy định này, nếu không giải quyết được tầng lớp quý tộc của hoàng thất, sẽ quay sang giải quyết người quý tộc phải lòng.
Rất đáng khinh bỉ.
Nhưng Phó Tuyết Thâm chắc chắn là người của hoàng tộc sẽ làm ra chuyện này. Cho dù phụ vương không phái người đi làm, đám người bảo thủ của hoàng thất cũng sẽ dùng chuyện này để ép buộc.
Minh Khinh Khinh chỉ là một người Trái đất bình thường, thanh tú, mỏng manh, trong sạch, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là nhát gan, gặp phải một người không hề ác ý như anh còn sợ hãi, huống hồ chạm mặt đám đao phủ của hoàng tộc kia cô biết phải làm sao?
Dưới đôi mắt xanh thẳm của Phó Tuyết Thâm hiện lên một tầng u ám.
Anh nhìn thẳng vào Claflin thứ XIII, gằn từng chữ một: “Trong lòng Người hẳn biết rõ, một khi Người ra lệnh cho người khác làm như vậy, Người sẽ mất đi con, toàn bộ Claflin cũng sẽ mất đi con.”
Sắc mặt quốc vương cũng trở nên khó coi, ông giận dữ nói: “Vừa rồi con còn nói không trở lại Trái đất vì cô ấy. Bây giờ con nói như vậy là đang thừa nhận mình đã động lòng?”
“Động lòng? Trên báo cáo trình lên cho Người đã nói như vậy? Xem ra Người phải bắt Bộ Điều tra chịu trách nhiệm giải trình rồi. Đám người kia đều là những kẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ăn nói vô căn cứ.” Phó Tuyết Thâm lơ đễnh nói: “Cô ấy là người đã cứu con khi con ở trên Trái đất. Nếu không có cô ấy, có lẽ con trai của Người đã bị luộc chín bất tỉnh để bắt đi nghiên cứu rồi.”
“Bởi vì cô ấy là ân nhân của con, nên trên bản báo cáo mới nói rằng con đã cứu cô ấy vài lần —— nhưng nhiêu đó đâu có nghĩa lý gì? ‘Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*’, Claflin của chúng ta cũng có một câu nói tương tự, chỉ là để báo ơn mà thôi.”
(Có nghĩa là sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân – nguồn: Google.)“Nguyên nhân con muốn quay lại Trái đất, vừa rồi con cũng đã giải thích rõ ràng, hoàn toàn không phải vì cô ấy.”
Chưa kể đến tội khi quân, ở Claflin nói dối cũng là một chuyện vô cùng nhục nhã. Phó Tuyết Thâm trước đây chưa từng nói dối, nhưng lúc này anh lại cảm thấy vui mừng vì lúc còn trên Trái đất đã học được cách lươn lẹo.
Anh sắc mặt không đổi, ngữ khí nhàn nhạt, đôi mắt xanh trong veo dưới hàng mày kiếm đen đậm vẫn nhìn thẳng vào phụ vương không chút né tránh, giống như đang nói về một sự việc vô cùng bình thường.
Quốc vương bệ hạ hình như đã gần tin lời anh.
Ông hoài nghi nhìn anh, nói: “Không thích thì tốt. Nếu con thích cô ấy thì đúng là idiot.”
(Idiot: thằng ngu)Bởi vì Phó Tuyết Thâm bị lưu lạc đến Trái đất, nên quốc vương bệ hạ gần đây cũng bắt kịp thời đại học được chút ngôn ngữ Trái đất. Không chỉ học tiếng Trung, mà ông còn nhân tiện học thêm một ít tiếng Anh.
“Bởi vì cô ấy không thích con. Những người mang dòng máu hoàng thất Claflin như chúng ta, từ trước đến nay chưa bao giờ hèn mọn yêu thầm người khác.”
Phó Tuyết Thâm thoáng sửng sốt.
“Người nói gì cơ?” Anh hỏi.
Quốc vương bệ hạ tưởng tín hiệu của thiết bị liên lạc không được tốt, khẽ nhíu mày. Đội trưởng đội cận vệ bên cạnh ông vội vàng chân chó lặp lại câu phía sau: “Quốc vương bệ hạ nói, vương tử điện hạ thân quý như vàng ngọc, tuyệt đối không thể hèn mọn yêu thầm người khác.”
“Câu trước nữa.”
“Cô ấy không thích ngài.”
Phó Tuyết Thâm đứng sững người, trầm mặc một lát rồi cất tiếng hỏi: “Có ý gì? Sao Người lại biết cô ấy ——”
Còn chưa nói xong, phụ vương của anh đã phẩy tay, “Con trai của ta, con hãy xem cái này đi.”
Đội trưởng đội cận vệ lập tức bưng một cái khay sơn vàng lên, trên đó đang đặt một viên pha lê trong suốt.
Phó Tuyết Thâm biết thứ này, là dị năng của một vị hoàng tỷ, có thể thông qua viên pha lê này phân biệt được cảm xúc của người khác, sau đó thông qua cảm xúc có thể phân biệt được hỉ nộ ái ố.
Thế nên mỗi khi hoàng thất có cưới xin, về nghi thức hôn lễ, hầu hết các cặp đôi mới cưới sẽ mời hoàng tỷ mang theo viên pha lê của cô ấy đến, nghiệm chứng cho tình yêu đến chết không rời của bọn họ.
So với dị năng khô khan chỉ để sát phạt của anh, dị năng của vị hoàng tỷ này có thể nói là lãng mạn hơn rất nhiều.
Đương nhiên, người ngoài không biết rằng năng lực của hoàng tỷ còn kiểm chứng được thiện ác, mưu đồ tạo phản của gia tộc Kager từng được xác minh trên viên pha lê này.
Vì vậy, viên pha lê này không thể nào sai được.
Trong lòng Phó Tuyết Thâm đã có một dự cảm xấu, trái tim anh như bị thứ gì đó giống khối chì ghì chặt, kéo thẳng xuống dưới. Anh từ chối xem cảnh tượng tiếp theo, nhưng phụ vương và đội trưởng đội cận vệ đã mở cho anh xem.
Đội trưởng đội cận vệ mở từng hình ảnh của Minh Khinh Khinh lên.
Sau đó đặt viên pha lê vào giữa Minh Khinh Khinh và vương tử điện hạ.
Hình ảnh hiện lên đêm mưa ấy, Minh Khinh Khinh cầm ô che qua đỉnh đầu vương tử điện hạ, nói muốn dẫn anh về nhà, đôi mắt của vương tử điện hạ ngập tràn vui mừng và nước mắt.
Ánh nến trong viên pha lê chưa sáng.
Hình ảnh vụt qua, Minh Khinh Khinh xoa đầu vương tử điện hạ, ánh mắt của vương tử điện hạ vừa đáng thường vừa lấy lòng, còn Minh Khinh Khinh thì mỉm cười với anh.
Ánh nến trong viên pha lê vẫn chưa sáng.
Hình ảnh lại vụt qua, Minh Khinh Khinh đưa tờ giấy note cho vương tử điện hạ, dịu dàng đồng ý một nguyện vọng.
Ánh nến trong viên pha lê vẫn chưa sáng.
Cho đến cảnh cuối cùng, Minh Khinh Khinh đứng trước cửa phòng tắm khách sạn, nhìn vương tử điện hạ với ánh mắt ngờ vực, còn vương tử điện hạ thì đang dùng mọi cách để cầu xin.
Viên pha lê cũng vẫn chưa sáng.
....thế mới nói, không có một giây một phút nào là giống cái nhân loại kia dành tình yêu nam nữ cho tiểu vương tử điện hạ của bọn họ.
“Thấy hết rồi chứ?” Quốc vương bệ hạ không đành lòng nhìn về phía cậu con trai của mình.
Mặc dù trong lòng đã biết rõ rằng cô chỉ coi anh như thú cưng, nhưng ngay lúc này Phó Tuyết Thâm vẫn cảm thấy như vừa bị đày xuống địa ngục, l*иg ngực trống rỗng tràn ngập một nỗi cô đơn mờ mịt.
Nháy mắt, anh dường như lại biến thành một Tiểu Phó của cái đêm tưởng mình sắp chết đi trong niềm cô độc, sự yếu ớt và bất lực trong đôi mắt anh như những vì sao lặng lẽ vụt qua đêm đen.
Cổ họng của Phó Tuyết Thâm thắt lại.
Anh chắp tay sau lưng, gắt gao nắm lại thành quyền, cố gắng không để lộ cảm xúc.
Anh nhàn nhạt cất tiếng: “Người cho con xem những thứ này có ý nghĩa gì đâu? Con đã nói rồi, con không thích giống cái nhân loại kia, chỉ là trả ơn mà thôi.”
“Tốt nhất là con đừng thích,” Quốc vương bệ hạ nói, “Không phải vi phụ ép buộc con, mà là đang suy nghĩ cho mạng sống của con. Việc con nên làm là tìm đúng người định mệnh của mình, cho dù đối phương có là ếch hay khỉ cũng phải mang về đây. Lãng phí tình cảm cho một người con gái không cần thiết như vậy, cuối cùng cũng chỉ tổn hại đến sinh mệnh của của con mà thôi.”
“Con trai của ta, “ Quốc vương bệ hạ thở dài, “Con là người có tư chất thông minh tự nhiên nhất trong thế hệ Claflin của ta, đừng đi chệch hướng. Nếu con thề...”
Phó Tuyết Thâm ngắt lời phụ vương: “Nếu con thề rằng con không thích cô ấy, có phải an toàn tính mạng của cô ấy sẽ được bảo đảm không?”
Quốc vương bệ hạ nhíu mày: “Con...”
Phó Tuyết Thâm nhàn nhạt nói: “Chỉ là trả ơn thôi. Con không thể để cho ân nhân của con bị người của hoàng thất Claflin ức hϊếp được.”
Quốc vương bệ hạ nói: “Thề thì có ích lợi gì? Đâu ai biết rõ trong lòng con đang nghĩ gì? Ngay cả viên pha lê cũng không thể biết được. Huống hồ con còn muốn quay lại Trái đất, khó tránh khỏi sẽ có cơ hội chạm mặt giống cái nhân loại đó.”
Quốc vương bệ hạ và đội trưởng đội cận vệ không có cách nào áp dụng viên pha lê lên người Phó Tuyết Thâm. Bởi vì gien năng lực của Phó Tuyết Thâm là SSS, còn cô con gái sở hữu viên pha lê chỉ có gien cấp bậc A, về mặt huyết thống, năng lực cấp thấp không thể sử dụng trên năng lực cấp cao.
Phó Tuyết Thâm rũ mi, đôi mắt xanh thẳm như lớp băng trên mặt biển, trong sáng nhưng cũng đầy cố chấp, đại biểu cho dòng dõi quý tộc. Một khi anh đã che giấu tâm tư không muốn nói ra, không người nào có thể nhìn thấu được tâm sự của anh qua đôi mắt ấy.
“Con sẽ không gặp lại cô ấy.” Một lúc sau, anh nói.
“Không, con rất muốn gặp cô ấy. Ta sẽ để con gặp lại cô ấy.” Quốc vương bệ hạ ngược lại lắc đầu.
Phó Tuyết Thâm kinh ngạc ngẩng đầu.
Quốc vương bệ hạ dùng truyền tống khí ném qua chỗ anh một chiếc trâm cài áo màu vàng nhạt: “Ta cho con một tháng để ở lại Trái đất, nhưng con phải ở bên cạnh cô ấy. Đây là Achilles chi hoàn, một vật gia truyền của tổ tiên Claflin thứ II truyền lại, có thể kiểm chứng xem con có phát sinh tình cảm hay không. Nếu trong vòng một tháng mà con động lòng quá năm lần, chiếc trâm cài áo này sẽ phát sáng. Như vậy đến lúc đó, cho dù con có nói vì trả ơn thế nào ta cũng không tin nữa.”
Claflin thứ II là tổ tiên đã chinh phạt tứ phương trong lịch sử, cũng là người duy nhất có gien năng lực vượt qua Phó Tuyết Thâm.
Sắc mặt Phó Tuyết Thâm liền trở lạnh: “Nhất định phải dùng cách này để đánh giá tình cảm của con sao?”
“Nếu không thì sao?” Quốc vương bệ hạ bị thái độ của anh chọc giận: “Con định giải thích với hoàng tộc và Hội đồng Bộ trưởng thế nào? Thề một câu là xong sao? Nhất định phải đưa ra chứng cứ, chứng tỏ con không hề mù quáng lâm vào tình yêu!”
Phó Tuyết Thâm nhìn chằm chằm chiếc trâm cài áo chói lọi đang nằm trên bàn, không nhặt lên, chỉ lãnh đạm nói: “Nếu con không chấp nhận đề nghị này thì sao?”
“Vậy thì chỉ e là Đảng cầm quyền ám sát ân nhân của con đang trên đường tiến hành rồi.”