Chương 7

Người bán hàng rong khóc lóc, cảm ơn vô số, vội vàng đẩy gánh hàng và đồ còn lại cho ân nhân cứu mạng, không cần suy nghĩ đứng dậy chạy, chạy xa rồi mới quay đầu gọi: "Đằng công tử có tấm lòng thiện lương, muội muội của ngài nhất định sẽ khỏe lại, ta chia may mắn của mình cho nàng bé!"

Đằng Vân Đạm cười rạng rỡ, chuyện tặng đồ là thứ yếu, quan trọng là chúc phúc cho muội muội, tên bán hàng rong này thật hiểu chuyện, ngón tay cái!

Cậu kéo kéo chiếc áo dính nước trên người, như vậy cũng không khiêng được đá, lau mặt, gánh hàng, cười hì hì về nhà.

Trong sân nhỏ của Đằng gia, Hứa phu nhân nói một mạch suy nghĩ của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, toàn thân thư thái.

Bà ta thực sự đã chán ghét vị thông gia tương lai này từ lâu rồi, sợ trượng phu nhà mình nể mặt, nể di nguyện của ông cụ, mà đành phải cắt đứt tương lai tốt đẹp của con gái.

May mắn thay, trượng phu của bà ta là người biết phân biệt rõ ràng.

Nghe vậy, sắc mặt Đằng đồ tể vẫn bình thường, Hứa gia khinh nghèo trọng giàu, mong con gái phi thăng thành phượng hoàng, mấy năm nay ông và thê tử cũng đã sớm nhìn ra thái độ có ý xa lánh của bọn họ, vừa khéo, ngay từ đầu hai người đã không tán thành cuộc hôn nhân này.

Con trai Vân Đạm nhà họ học vấn tầm thường, tính cách phóng khoáng, không việc gì lại thích chuyển gạch về nhà, còn có một muội muội mắc chứng ngủ rũ, phu thê hai người này có thể nhịn đến hôm nay mới tới hủy hôn, đủ thấy Hứa huynh coi trọng thể diện đến mức nào.

Đằng đồ tể vừa định đồng ý, để hai người này đi cho nhanh, đừng làm phiền giấc ngủ của con gái nhỏ, bỗng nhiên thấy trên không trung bay tới một tia ánh vàng công đức, hoảng sợ đến mức thay đổi sắc mặt, "Chuyện gì thế này, tại sao có thể như vậy?"

Lỡ như công đức màu vàng này bay vào người ông, ông có thể sẽ lập tức phi thăng, quá đáng sợ!

Trong lúc khẩn cấp, nào còn để ý gì đến việc có người ngoài ở đó, ông vào bếp cầm dao chạy thẳng đến chuồng gà, gϊếŧ sạch mấy con gà mập đang gáy đẻ trứng, máu gà nóng hổi bắn lên mặt ông, mang theo một chút cảm giác tuấn mỹ quỷ dị.

Hứa phu nhân giật mình, cổ họng như bị một bàn tay đẫm máu bóp nghẹt, lửa giận trong lòng bùng cháy! Đã biết đám nghèo khó Đằng gia chẳng hề tự biết mình, hoàn toàn không muốn hủy hôn, người này đang gϊếŧ gà dọa khỉ!

"Họ Đằng kia, ngươi có ý gì, đe dọa chúng ta hủy hôn là sẽ tiêu diệt cả Hứa gia ta sao? Đừng quên, nhà ngoại của ta có một vị tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ, hiện đang tu hành ở núi Đại Hắc, nghĩ ta sẽ sợ ngươi sao?"

"Hai vị đừng hiểu lầm, chuyện hủy hôn cứ quyết định như vậy, ta chỉ hứng lên gϊếŧ gà thôi, không có ý gì khác." Đằng đồ tể qua loa đáp lại.