Chương 42

Trưởng trấn đánh thức cháu trai, thấy mọi người đều bình an vô sự, lúc mở mắt ra thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ông ta vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn.

Ông ta cúi người chào Đằng đồ tể và những người trẻ tuổi khỏe mạnh trong trấn đã góp sức nhiều nhất lần này, “Ta thay mặt tất cả người dân trong trấn chúng ta, cảm ơn sự nghĩa hiệp của các vị!”

Đằng đồ tể vội vàng đưa tay đỡ, “Việc nên làm, ngài tuyệt đối đừng khách khí với chúng ta.”

Những người khác cũng lên tiếng, “Đúng vậy, Trưởng trấn, đều là người một nhà, đừng khách sáo.” “Láng giềng gặp nạn, làm sao có thể không giúp.”

Trưởng trấn mỉm cười hài lòng, quay đầu nhìn Đằng Vân Đạm, Đằng Vân Đạm vội vàng khoát tay nói, “Trưởng trấn, ngài đừng như vậy, sẽ làm ta giảm thọ đó.”

“Con khỉ nhỏ nhà ngươi, nghĩ gì vậy, chỉ là muốn cảm ơn ngươi một tiếng, nhờ ngươi mời được lão thần tiên mà mọi người được cứu kịp thời.”

Trưởng trấn đi đến vỗ vai cậu, “Đứa bé tốt, gần đây vừa đúng lúc Tiên thành tổ chức một thi đấu nhỏ, mỗi trấn ở thành Biệt Hạc chúng ta đều có một suất giới thiệu, ta đang không biết nên đề cử ai, bây giờ cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất.”

Dù sao ai đi cũng chỉ là đi cho có lệ, hạt giống tốt duy nhất trong trấn là con gái của Hứa gia, sớm đã bị trấn Đại Hắc kế bên lừa đi rồi, dựa vào biểu hiện của hai cha con Đằng gia hôm nay, bọn họ xứng đáng được phần tiên duyên này.

Thấy Đằng Vân Đạm ngạc nhiên, ông ta lắc đầu cười, “Đừng sợ, cuộc thi đấu nhỏ ở Tiên thành này chủ yếu do môn phái nhỏ tổ chức, ngươi chỉ đi cho đủ số thôi, đến lúc đó sẽ phát cho ngươi một tấm thẻ, nếu gặp nguy hiểm thì bẻ vụn, người sẽ được truyền tống về, rất an toàn.”

“Đúng vậy, Đằng Cẩu Đản, ngươi đi đi, ta nghe nói bí cảnh có linh thảo, hái một cây mang ra có thể bán được rất nhiều tiền, còn nhiều tiền hơn ngươi đi chuyển gạch, nếu may mắn tìm được nhiều cây, có thể còn vào top 10, mang vinh quang về cho trấn Hạc Hành chúng ta.” Cháu trai của Trưởng trấn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đằng Vân Đạm liếc mắt nhìn cậu ta, cháu trai của Trưởng trấn rụt vai, “Ta đều nghe gia gia của ta nói rồi, là ngươi tìm người cứu chúng ta, à, sau này ta nhất định sẽ không chế nhạo ngươi nữa, đúng rồi, thật xin lỗi.”