Chương 36

"Nhìn bộ dáng ngài, tiên phong đạo cốt, râu trắng bay bay, giống như vừa bước ra từ trong sách vậy, rõ ràng là vị tiên nhân xuống trần cứu khổ cứu nạn!"

Trong mọi chuyện có thể nịnh hót thì cứ nịnh!

Cậu nói quá lớn tiếng, Đặng Ấu Khả trong nhà đều nghe thấy rõ ràng, phải nói, đôi khi nhị ca của nàng cũng rất nhạy bén, chẳng phải Hồ Bán Tiên vừa bước ra từ trong thẻ bài sao?

**

Lúc này, thị trấn Hạc Hành, tiếng khóc than khắp nơi, tiếng kêu cứu vang tận trời, quân lính canh giữ bên ngoài không khỏi thương xót, nhưng lại không dám để ai chạy thoát, thậm chí không dám để người dân cầu cứu đến gần.

Bệnh điên này lây lan quá nhanh đến mức kỳ lạ, một khi bị cắn lập tức phát bệnh, hơn nữa không sợ vũ khí, sức mạnh vô cùng lớn, hình như chỉ còn cách đốt cháy toàn thị trấn mới có thể tiêu diệt.

Nhưng đây là một nhóm người dân sống, không phải trâu bò, thậm chí còn có cha nương, huynh đệ, họ hàng, bạn bè của bọn họ, ai có thể nhẫn tâm xuống tay?

"Người đi cầu cứu ở núi Đại Hắc còn chưa trở về sao? Sao lại chậm thế! Tiên nhân không đến, nếu chúng ta không ra tay, thị trấn này cũng sẽ không còn ai sống sót!"

"Bẩm Vương phó tướng, người đã trở về, bên kia phái một vị y sư đến, chỉ nhìn một cái đã nói không cứu được, bảo chúng ta hoặc là nhanh chóng phóng hỏa, hoặc là tìm người khác giỏi hơn."

Người trả lời thở dài một tiếng, muốn mắng vài câu khó nghe, nhưng lại sợ bị vị y sư chưa đi kia nghe thấy mà gây phiền phức.

Những vị tiên nhân ở núi Đại Hắc này thật là, ngày thường khoác lác trời đất, mỗi người đều bày ra vẻ oai phong lẫm liệt, đến lúc có chuyện thì đều trở nên vô dụng!

"Các quan binh đừng phóng hỏa, chúng ta có cách rồi!" Cách xa một đoạn, một người trẻ trèo lên mái nhà, cầm tấm vải trắng hô to với quân lính.

Vương phó tướng và binh lính của hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nhóm người trẻ tập hợp lại, tổng cộng hơn một trăm người, mỗi người đều vác một bó dây thừng, đi đến đâu là những kẻ cắn người khó nhằn bị bọn họ đánh ngã, ba bốn lần như vậy, đám điên kia đã bị trói lại thành một cục!

"Người ở phía đông thị trấn nghe cho rõ, nhanh chóng đánh ngất những người phát bệnh kia, dùng gậy đâm mạnh vào rốn bọn họ! Đánh ngất rồi thì trói lại, mười người một chuỗi, để lại hai người trông coi, ai tỉnh dậy thì đâm tiếp, nhớ chưa?"

Một người hét xong, người kế tiếp lại tiếp tục hét, vẫn là câu nói này, mục đích là để những người xung quanh chưa bị cắn biết cách tự bảo vệ mình, cách cứu người.