Chương 11

Ông cảm thấy lý do này của mình khá hợp lý, con trai bị người ta coi thường đến mức hủy hôn, cha nổi giận gϊếŧ gà, không có gì sai.

Đằng Phong Khinh nghe thấy tiếng gọi "Đại Nha" đã lâu không gọi, bàn tay đang bóp cổ gà chảy máu run lên, máu bắn tung tóe đầy mặt, nàng ấy dùng tay áo lau đi, mặt đỏ bừng, trông thật rợn người.

Bóng lưng buồn bã từ từ quay đầu lại, lộ ra nụ cười hiền dịu với khuôn mặt đầy máu, "Cha à, con không sao, thật đấy, chỉ cần cả nhà mình bình an, gϊếŧ mấy con gà không tính là gì."

Nếu có thể khiến cả nhà bình an, nàng ấy gϊếŧ hết thiên hạ này thì có sao đâu?

Đằng đồ tể cũng không cảm thấy con gái giống như không xảy ra chuyện gì: "..."

Con gái lớn thực sự quá hiểu chuyện, ánh mắt đó rõ ràng buồn đến mức như mất hết người thân, vì không muốn cha tự trách nên cứ cố chịu đựng, nhìn vào càng thêm xót xa.

Sơ suất rồi, không ngờ một ổ gà lại có tình cảm gắn bó với con gái sâu như vậy!

Đặng đồ tể thấy thật xấu hổ, đổ đầy nước vào chum rồi vào nhà, trước tiên đắp chăn cho vợ còn đang ngủ nướng, sau đó đi sang buồng tây xem con gái út.

Ngay lúc ông bước vào cửa, Đặng Ấu Khả vội vàng từ cửa sổ nhảy lên giường, nằm phắt xuống nhắm mắt lại, dỏng tai lên.

Quả nhiên Đặng đồ tể bắt đầu lẩm bẩm, "Nhị Nha à, hôm nay cha không dẫn con đọc kinh sớm nữa, hôm qua cha gϊếŧ gà của đại tỷ con, để cha tụng mấy lần Chú Đại Bi, cầu cho chúng sớm về cực lạc."

Đặng Ấu Khả: "..."

Đột nhiên hiểu được cảm giác chua xót của đại tỷ khi bị gọi là "Đại Nha".

Với cả, lúc nàng ngủ cứ cảm thấy có một lão hòa thượng lẩm bẩm niệm kinh, thì ra cha không phải là ma tu? Cha không phải tu ma sao lại sợ kim quang công đức chứ!

Nàng chợt thấy phân tích hôm qua của mình thật vô nghĩa.

Bên tai nhanh chóng vang lên tiếng tụng kinh trầm thấp, Đặng Ấu Khả lắng lòng cảm nhận, từ những hàm ý huyền ảo trong từng chữ, khẳng định cha mình tuyệt đối không phải đệ tử tại gia bình thường, ít nhất cũng là một vị cao tăng đắc đạo.

Ừm, cưới vợ sinh con làm đồ tể, thật là một hòa thượng nổi loạn, khó trách cha sợ kim quang công đức.

Tiếng tụng kinh dừng lại, Đặng Ấu Khả tưởng cha sắp đi, đang định duỗi người dậy ăn sáng, duỗi được một nửa chợt cảm thấy không gian xung quanh bị ngăn cách bởi một trận pháp cao cấp, trong phòng lặng lẽ xuất hiện thêm một người.