Lại nói về thân thế của Tạ Văn Khang, hắn ta đường đường hài tử được sinh ra trước khi Tạ tướng quân thành thân với người khác, điều này trái ngược hoàn toàn với vẻ thâm tình mà năm ấy ông ta dành cho mẫu thân của nguyên thân. Một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải danh tiếng Tạ gia sẽ bị hủy hoại, tương lai của Tạ Văn Khang sẽ tan nát sao.
Làm sao Tôn thị có thể trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện diễn ra như thế?
Không thể nào.
Đầu óc Tạ Tương choáng váng, ông ta nghiến răng, nhìn Tôn thị đang cầu xin, lại nhìn sắc mặt đã tái nhợt của Tạ Văn Khang.
Tạ Văn Khang bắt gặp ánh mắt của cha mình, hắn ta không do dự mà nói ngay: “Phụ thân, năm nay con sẽ ứng thí!” Chỉ cần hắn ta đỗ đạt, tương lai sáng lạn. sau này hắn ta có thể lấy một thiên kim tiểu thư nào đó, sẽ giúp ích cho hắn ta rất nhiều.
Tạ tướng quân không ngờ chuyện lại đến nước này, cuối cùng nhìn sắc mặt Thái tử đang ngày một sa sầm, chậm rãi nói: “Điện hạ... việc này quả thực không thích hợp, Văn Khang cứu Ngọc Kiều không chỉ vì thấy người gặp nạn nên mới lao xuống cứu, mà bởi vì thực ra chúng nó... là huynh muội.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, Tạ tướng quân biết rằng thể diện của ông ta cũng theo đó mà bay mất.
Thái tử không mấy vui vẻ: “Cô biết bọn họ là nghĩa huynh muội, nhưng không có quan hệ huyết thống...” Nói được nửa chừng, Thái tử nhận ra điều gì đó, chợt nhìn về phía Tạ tướng quân.
Tạ tướng quân cụp mắt, hít một hơi thật sâu: “Tạ Văn Khang là do ngoại thất* của vi thần sinh ra, mẫu thân của nó đã qua đời khi hạ sinh nó, có thể coi nó là con thứ của Tạ gia.”
*ngoại thất: vợ lẽ.
Tạ Tương không thể nói rằng Tạ Văn Khang là cốt nhục của mình và Tôn thị, như vậy càng chứng minh ông ta có mối quan hệ khác trước khi thành thân với Chu tiểu thư.
Vì vậy, chỉ có thể coi Tạ Văn Khang là con của ngoại thất.
Tạ Văn Khang nghe cha mình nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng... hắn ta đột nhiên lại trở thành con thứ?
Tạ Văn Khang không kịp thở, hắn ta lảo đảo, Tôn thị thấy vậy thì sợ hãi, vội chạy đến đở hắn ta, lại bị hắn ta tức giận gạt tay ra.
Tạ Minh Trạch nhìn lửa hận hừng hực trong mắt Tạ Văn Khang, suýt nữa vỗ tay bôm bốp vui mừng: Ôi chao! Thật thú vị, mẫu tử trở mặt, huynh muội tương tàn.
Cùng lúc đó, một âm thanh vang lên trong tâm trí y.
[Chúc mừng ký chủ, “Nhiệm vụ hoàn thành di nguyện của nguyên thân đạt tiến độ 6%”, nhận được 10 điểm HP.]
Tạ Minh Trạch nghe tiếng động bên tai, trong mắt hiện lên ý cười, y không ngờ mình vô tình cắm liễu, liễu lại nở hoa như vậy.
Y dàn dựng màn kịch này là vì không chịu nổi sự giả tạo của Tạ gia, họ lợi dụng nhà mẹ đẻ của nguyên thân xong còn muốn giữ gìn thanh danh của gia tộc? Còn muốn hưởng phúc của người khác? Muốn đối xử tệ bạc với trưởng tử mà người ta để lại?
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, chẳng qua chỉ là quả báo chưa đến mà thôi.
Tạ Minh Trạch có được 10 điểm HP, y không muốn lãng phí 10 điểm HP này.
Y âm thầm cảm thấy vui vẻ, dù lần này không kéo được Tôn thị xuống bùn nhưng cũng không cần sốt ruột. Nhiều chuyện trùng hợp chồng chéo dễ khiến thân phận của bản thân bị bại lộ, huống hồ vì muốn che đậy bí mật động trời kia,Tạ Tương đã bịa ra việc có ngoại thất, sau này mà lộ ra, ông ta ngã càng đau.
Tạ Minh Trạch đã đạt được mục đích của mình, cũng không muốn tiếp tục ở lại Tạ gia nữa, y che miệng, tỏ vẻ không thể tin nổi nhìn những người trong phòng, cảm xúc bùng nổ: “Người... người... phụ thân... người đang nói gì vậy, năm đó khi người thành thân với mẫu thân, người đã có ngoại thất rồi sao? Vậy mà người... huynh ấy còn lớn hơn ta hẳn một tuổi! Các người thật quá đáng!”