Chương 10: Bồi thường

Tạ Minh Trạch ngẩng đầu nhìn thật nhanh, sau đó lại cúi đầu: “Phu quân.”

Chử Lệ: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, Lệ Tứ đã nói cho ta biết tình huống. Nếu như ta đã cưới ngươi, vậy ngươi chính là Cửu hoàng tử phi, ta sẽ cho người chiếu cố tốt sinh hoạt thường ngày của ngươi. Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói.”

Tạ Minh Trạch không nghĩ tới tên này lại hiểu đạo lý như vậy, giương mắt hai mắt sáng lấp lánh, ra vẻ mừng rỡ: “Phu quân nói thật sao?”

Mỗi lần Chử Lệ nghe thấy hai từ phu quân đều cảm thấy da đầu mình tê dại, nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng trước mắt, gương mặt thuần thiện, nhất là khi Lệ Tứ lén nói cho hắn biết tâm tư của vị tân phu nhân này đối với hắn, đối với việc bị lột quần áo khi tỉnh lại, cũng có lời giải thích.

Hắn hít sâu một hơi, vẫn không thích ứng được với tình cảm nồng nhiệt như vậy: “Ừ.”

Nếu không thể đáp lại, vậy thì dùng phương thức khác để bồi thường vậy.

Tạ Minh Trạch vừa nói vừa liếc trộm hắn, giống như đang lo lắng hắn không đồng ý: “Phu quân, của hồi môn của mẫu thân ta năm đó trước khi ta gả tới đây đã làm của hồi môn cho ta. Trong đó có năm gian cửa hàng, còn có mấy thôn trang cùng một ít ruộng tốt. Trang viên cùng ruộng tốt có thể tạm thời mặc kệ, chỉ là cửa hàng... Ta mới lấy được từ trong tay kế mẫu Tôn thị, cần xuất phủ mỗi ngày, không biết…”

Chử Lệ: “Những thứ này ngươi cứ tùy ý là được, ta sẽ không hạn chế hành động của ngươi. Chẳng qua trong phủ sẽ có một nhóm tướng sĩ tới, ngươi đi đến chỗ Lệ Tứ lấy thẻ bài, không thể tùy ý cho người khác mượn.”

Tạ Minh Trạch đạt được mục đích, tất nhiên không có ý kiến.

Tâm trạng của Tạ Minh Trạch không tệ, chờ đến khi trước khi rời đi, mới nhớ tới mục đích ban đầu, mở miệng: “Hôm nay là ngày lại mặt, phu quân vừa tỉnh lại sợ là có rất nhiều chuyện phải làm, vậy nên ta sẽ một người hồi phủ một chuyến, có lẽ chạng vạng sẽ trở về.” Thuận tiện đến cửa hàng nhìn một chút, năm chưởng quỹ kia, tuy rằng khế ước bán thân ở trên tay y nhưng vẫn phải để ý một phen.

Có thể kiếm tiền cho y thì y có thể bỏ qua chuyện cũ.

Kết quả, ngay khi Tạ Minh Trạch cho rằng Chử Lệ sẽ không thèm để ý giống như lúc trước.

Nhưng ai ngờ đối phương yên lặng một lúc sau đó mở miệng: “Đợi lát nữa ta sẽ trở về cùng ngươi.”

Tuy rằng phu nhân này không phải là người hắn muốn cưới, nhưng nếu đã cưới...

Nghĩ đến việc bồi thường lúc trước, hắn quyết định sẽ cùng y đi chuyến này.

Chỉ là về sau nếu đòi hỏi nhiều hơn thì sẽ không còn.

Tạ Minh Trạch: “???” Là do gió quá lớn nên y không nghe rõ sao? Cửu hoàng tử muốn cùng y về Tạ gia?

Nhưng Cửu hoàng tử này, ngươi đã như vậy rồi còn tham gia náo nhiệt cái gì?

Kết quả đây mới chỉ là bắt đầu, bởi vì hôm nay Thái tử phải cùng Tạ Minh Trạch về Tạ gia lại mặt nên đã sớm xuất cung đến phủ Cửu hoàng tử, chờ Lệ Tứ phái người đi thông báo thì Thái tử đã đến cửa phủ.

Cho nên, bên này Tạ Minh Trạch đang muốn nghĩ biện pháp từ chối, Thái tử đã vội vã đi tới, chờ đến khi cửa đột nhiên đẩy ra, nhìn thấy bào đệ ngồi trên xe lăn tỉnh táo giương mắt nhìn qua, một đôi mắt đỏ lên: “Cửu đệ!”

Tạ Minh Trạch thấy hai huynh đệ bọn họ muốn ôn chuyện, chỉ có thể lui sang một bên.

Chờ đến khi thái tử kích động qua đi cùng Chử Lệ một phen huynh đệ tình thâm sau đó sai người đi gọi ngự y đên cũng thông báo cho Chử Dần đế, cuối cùng thái tử lúc này mới nhìn thấy Tạ Minh Trạch ở bên cạnh, khôi phục chút cảm xúc, cho rằng Tạ Minh Trạch còn đang chờ hắn ta cùng nhau trở về, trấn an nói: “Đệ tế chờ một chút, Cô lo lắng cửu đệ, chờ chút nữa ngự y xem xong, cô sẽ cùng ngươi lại mặt.”

Tạ Minh Trạch: “...”

Chử Lệ vẫn đang không chút thay đổi cũng nhìn sang: “???”

Phu nhân của hắn và hoàng huynh cùng về lại mặt?