—
La Hưng là một trưởng phòng của một công ty nhỏ.
Ở khu Thành Trung này, những người hàng xóm đều biết anh ta và biết rằng anh ta là một tên lưu manh ngu dốt, bỏ học cấp 3. Nhưng dựa vào khuôn mặt khá điển trai và lời nói ngọt ngào, không biết đã có bao nhiêu cô gái nhỏ bị lừa đưa tiền cho hắn ta tiêu xài, thậm chí còn kích động một cô bé tự tử vì hắn ta.
May mắn cho hắn, thành phố này rất lớn. Hắn rời khỏi khu Thành Trung để trốn tránh đầu sóng ngọn gió sự việc cô bé kia tự sát vì hắn. Không tới 2 năm, hắn ta cặp kè được với con gái của ông chủ một công ty nhỏ, dụ dỗ bạch phú mỹ thơ ngây nhờ bố cô sắp xếp một vị trí công việc cho hắn.
La Hưng rất giỏi trong việc giả vờ để lừa gạt người khác, ông chủ kiểm tra anh một lúc, cảm thấy chàng trai trẻ có ngoại hình ưa nhìn, gia thế không nhỏ nên coi anh như con rể tương lai của mình.
Các đồng nghiệp nhận thấy ý định của ông chủ nên rất khách khí với hắn ta.
La Hưng hắn liền vừa có tình duyên vừa có sự nghiệp viên mãn.
Vì mối quan hệ này với bạn gái nên hắn ta không khỏi lười biếng khi ông chủ đi vắng, mãi cho đến mặt trời lên cao mới nhàn nhã lắc lư đến công ty.
Vừa tới đã thấy văn phòng ầm ĩ, các đồng nghiệp đang nhiệt liệt thảo luận chuyện gì đó, nhưng nhìn thấy La Hưng tiến vào, tất cả đều ngậm miệng lại, lộ ra vẻ khinh thường.
La Hưng vẫn không nhận ra khác thường, đảo mắt một vòng, ra vẻ lãnh đạo nói: “Giờ làm việc phải có dáng điệu làm việc —”.
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy trong văn phòng vang lên tiếng cười “Phốc phốc”, La Hưng biểu lộ có chút khó coi: “Là ai? Đi ra cho tôi” nhưng không có ai di chuyển.
Những người ngày thường vẫn nịnh nọt và tâng bốc hắn hiện giờ đang nhìn hắn với ánh mắt khác lạ. La Hưng đập bàn: “Có chuyện gì vậy?”
Một người thường ngày luôn mâu thuẫn với anh ta liền chế nhạo nói: “Anh còn giả vờ à? La Hưng, anh đã bị sa thải. Còn muốn thể hiện cái gì, nhanh chóng cút khỏi đây.”.
Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến một trận cười vang, có người tiếp lời: “Hắn có thể làm ra chuyện như vậy, còn cần mặt mũi nữa à?” - “Đúng vậy, đúng vậy”
La Hưng trong lòng có dự cảm không tốt nên bước nhanh về phòng làm việc của mình, không tranh luận với nhóm người này nữa.
Trong phòng bừa bộn, đồ đạc cá nhân của hắn ta được nhét tùy tiện vào một hộp carton, trên đó vẫn còn có thể nhìn thấy dấu chân.
“Các người——” La Hưng lao ra khỏi văn phòng, dùng lòng bàn tay đập cửa, vẻ mặt u ám, “Ai đã làm chuyện này?”
"Anh không hiểu sao? Anh bị sa thải."
"Bộ phận nhân sự hẳn đã chuyển tiền bồi thường vào tài khoản của anh rồi."
La Hưng nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người, thấy họ không nói dối, anh cảm thấy hoảng sợ nhưng vẫn cố nói: "Tôi không tin!"
Anh nghĩ đến lời nói dịu dàng của bạn gái tối qua, chợt nhận ra: “Tôi muốn gặp ông chủ!”
Đang nói chuyện thì ông chủ công ty bước vào.
La Hưng lập tức mỉm cười chào hỏi: “Sếp…”
Ông chủ tốt bụng thường ngày giờ cau mày chán ghét: "Sao cậu còn ở đây?"
“Tôi…” La Hưng muốn giải thích: “Có hiểu lầm gì không?”
Ông chủ xua tay như xua đuổi một con ruồi phiền toái: “Anh bị sa thải, biến đi.”
Giữa sự chế giễu của đồng nghiệp, La Hưng chỉ có thể bước ra khỏi tòa nhà văn phòng với hộp carton.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Hôm qua thăng chức, tăng lương còn trong tầm mắt, sao lại giờ lại biến thành bong bóng?
La Hưng ngơ ngác ngồi trên bậc thềm, đặt thùng carton bên cạnh, lúc này điện thoại reo, hắn nhìn màn hình thì thấy là bạn gái đang gọi.
Vẫn còn cơ hội!
Trên mặt La Hưng hiện lên nụ cười, chỉ cần bạn gái hắn nũng nịu với bố cô ta thì mọi chuyện chẳng phải sẽ quay lại sao?
Hắn nhận điện thoại, chưa kịp nói gì thì đã có tiếng gầm gừ chửi bới từ đầu bên kia điện thoại.
"Cặn bã!"
"Tôi thực sự mù quáng khi bị anh lừa dối!"
"Chia tay đi! Nếu anh lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ làm cho anh đẹp mặt!"
Tútttttttt…
La Hưng không nói được lời nào chỉ biết nghe bạn gái cúp máy. Sự hoảng loạn lớn bao trùm lấy hắn ta, hắn không biết mình đã làm gì?