Thế giới 1 - Chương 1

Tần Mục dựa theo lời hẹn, đi đến dưới lầu của một tiểu khu đã cũ, tựa mình vào một thân cây khô, không chút mảy may, từ trong túi móc ra một phong thư.

Giấy viết thư có nền màu xanh nhạt tươi mát, người viết thư hẳn là đã từng luyện qua thư pháp, ngòi bút sắc bén mạnh mẽ, cũng không mất hề bị mất nét.

Hướng lá thư về phía hoàng hôn nghiêng ngã, Tần Mục nửa nheo mắt, lại lần nữa quét nội dung bên trên.

—— tôi muôn thao c̠úc̠ Ꮒσα của cậu

Không ký tên, bên trên chỉ in một dấu son môi.

Suốt một tháng qua, hắn đã liên tục nhận được hơn mười lá thư nặc danh, chữ viết đều cùng là một người, nội dung đều ái muội mà mập mờ biểu đạt tình cảm đối với hắn, lần này là một là lộ liễu nhất.

Tần Mục châm một điếu thuốc, nghĩ thầm, lát nữa gặp mặt tên kia nhất định sẽ cho hắn ta một trận nhừ tử.

Muốn thao hắn? À~

Hắn dưới táng cây đã hút xong ba điếu thuốc, đảo mắt cách thời gian ước định đã hơn 30 phút, xem ra tên kia cũng không phải là thật sự thích hắn, nói không chừng chỉ là một trò đùa dai.

Tần Mục cười nhạo một tiếng, dẫm tắt tàn thuốc, xoay người đi về phía cổng lớn.

Phanh!

Lúc này, phía sau chợt vang lên một tiếng động lớn.

Tần Mục dừng lại bước chân, nghi hoặc mà xoay người, chờ đến khi thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.

Một kẻ luôn trấn định như hắn cũng không khỏi một trận kinh hãi.

Có người nhảy lầu.

Dưới lầu, trên nóc một chiếc xe ô tô đang đỗ trực tiếp bị dập thành một cái hố lõm sâu, thanh niên nằm ngửa ở bên trên, thân thể kịch liệt run rẩy, máu tươi từ đôi mắt, cái mũi, miệng cùng lỗ tai người kia từng dòng từng dòng chảy ra, khuôn mặt trắng nõn phút chốc phủ kín vết máu.

Tần Mục cứng đờ đứng tại chỗ, tay chân lạnh lẽo, huyết sắc trên mặt nhanh chóng bị rút đi.

Qua hai giây, Tần Mục mới phản ứng lại, móc ra di động gọi 120, tay nắm di động kìm nén không được mà run rẩy, một bên trả lời những câu hỏi của bác sĩ, một bên nhìn về phía người thanh niên trên nóc xe, đôi mắt đối phương dần dần trống rỗng tan rãt, hô hấp đột nhiên cứng lại.

Cho dù đối phương toàn thân đẫm máu, bảy lỗ trên cơ thể đều đầy máu, Tần Mục vẫn có thể nhìn ra hắn có một đôi mắt cực kì xinh đẹp, lúc này đôi mắt kia thế nhưng không chớp lấy một lần mà chằm chằm nhìn hắn, nhìn kỹ, trong mắt thế nhưng quỷ dị mà trộn lẫn nhàn nhạt ý cười.

Ngươi đang cười cái gì?

Tần Mục giật giật khoé môi, một chữ cũng không thốt ra được.

Hắn phản phất tựa như bị bóng đè, cả người cứng đờ, kể cả khi người thanh niên đã không còn run rẩy thì đôi mắt xinh đẹp ấy vẫn không hề khép lại, vẫn chằm chằm nhìn hắn.

Sau lại, từ cảnh sát Tần Mục mới biết được, người chết tên là Kỳ Yến, là một tên tội phạm gϊếŧ người, tuần trước hắn đã gϊếŧ chết cha nuôi của mình bằng một thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, sau đó băm nhỏ thi thể giấu vào trong tủ lạnh, trong quá trình truy bắt, cảnh sát đã vô ý để hắn nhảy cửa sổ tẩu thoát, kết quả rơi xuống từ tầng 5.

Mà cũng từ ngày ngày ấy về sau, Tần Mục đã không còn nhận được bất kỳ lá thư nặc danh nào nữa, như thể kẻ ái mộ mà hắn chưa từng biết tên ấy chưa từng tồn tại.