Chương 6: Đỡ phải gặp tai họa máu

Từ những hành động vừa rồi, Trình Tiểu Như đoán rằng Hạ Anh có thể là bác sĩ, hoặc y tá.

Trước ánh mắt cầu xin của cô ấy, Hạ Anh lắc đầu: “Ngày mai tôi phải đi làm, không có thời gian để chăm sóc cô. Nhưng tôi có thể đưa cô đi bệnh viện, ở đó cô có thể thuê nhân viên chăm sóc.”

Hạ Anh tra bản đồ, địa chỉ của đơn vị cách nơi đây tận mười mấy km, đi tàu điện ngầm cũng tốn ít nhất nửa tiếng. 7 giờ sáng cô rời đi, có lẽ buổi trưa cũng không kịp về. Vì vậy thời gian không phù hợp.

Trình Tiểu Như rất thất vọng. Khi Hạ Anh một lần nữa hỏi giờ cô ấy có muốn đi viện không, cô ấy từ chối, chỉ nhờ Hạ Anh cầm điện thoại đến giúp mình.

Hạ Anh biết vết thương của cô ấy không quá nghiêm trọng, nên cũng không khuyên nữa, đưa điện thoại ở đầu giường cho cô ấy.

Khi Hạ Anh mang một chiếc khăn lạnh về, cô nghe thấy Trình Tiểu Như hình như đang gọi điện cho một người đàn ông.

Hạ Anh cũng không nghe nữa, sau khi đắp khăn lên cổ chân của cô ấy, liền đứng dậy ra ngoài.

Trình Tiểu Như vội vàng nói cảm ơn với Hạ Anh.

“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần quan tâm, chúc cô nhanh chóng bình phục.” Hạ Anh gật đầu với cô ấy, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khoảng hai mươi phút sau, Hạ Anh nghe thấy tiếng chuông cửa. Mở cửa ra, cô thấy đó là một người thanh niên cao to đẹp trai.

“Tiểu Như gọi điện thoại cho tôi nói rằng cô ấy bị thương, tôi đến để đưa cô ấy đi bệnh viện.” Người thanh niên lo lắng nhìn về phía sau Hạ Anh, có vẻ rất quan tâm đến Trình Tiểu Như.

Hạ Anh không hỏi về mối quan hệ của anh ta với Trình Tiểu Như, sau khi xác nhận anh ta là người mà Trình Tiểu Như gọi, cô nghiêng người để anh ta vào. Chẳng mấy chốc, người thanh niên bế Trình Tiểu Như ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên cảm ơn Hạ Anh.

“Cảm ơn cô đã chăm sóc Tiểu Như.”

“Không có gì. Hai người đi đường cẩn thận.”

“Được, cảm ơn!”

Sau khi tiễn Trình Tiểu Như, Hạ Anh thở dài nhẹ nhõm. Khí vận của người thanh niên trẻ tuổi kia không tệ, có thể che chở cho Trình Tiểu Như một chút, cô ấy cũng đỡ phải gặp lại tai họa máu.

………

Ngày hôm sau Hạ Anh dậy từ sớm do cô sợ đến trễ vì không quen đường. Nhưng tiếc rằng cô vẫn chậm hai mươi phút so với dự kiến vì gặp phải giờ cao điểm.

Hạ Anh thầm nghĩ, cô không thể ở trong phòng trọ kia được nữa. Tốt nhất nên tìm một căn phòng gần đơn vị hơn, không gian yên tĩnh hơn một chút. Bản thân cô là người sống khép kín, không quen tiếp xúc với người lạ, một môi trường an tĩnh sẽ giúp cô thấy thoải mái.

Hạ Anh lấy mấy viên linh châu màu xám ra từ trong túi, đặt trong bàn tay mà ngắm. Đây là trọc khí cô ngưng tụ được trên người mọi người, khi mà cô đang chen chúc trên tàu điện ngầm buổi sáng.

Khác với những hạt linh châu được tạo ra từ linh khí, những hạt ngọc cô đọng từ trọc khí không phát ra ánh sáng, cũng không quá dễ thấy.

Hạ Anh sử dụng luyện khí quyết, từ từ luyện hóa chúng, cảm giác chân nguyên trong cơ thể nhiều hơn một chút.