Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Chương 42: Dùng âm khí mở khóa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì cửa phòng bị khóa, Đường Khê đang định dùng vũ lực phá cửa, liền nghe Ngô Đồng nói: “Đừng nhúc nhích, để tôi làm!”

Đường Khê ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Ngô Đồng không biết lấy từ đâu ra một cọng kẽm, nhét vào lỗ khóa rồi bắt đầu cạy mở nó ra.

Nhìn thao tác thuần thục như vậy, Hạ Anh tự hỏi liệu có phải cậu ta thường xuyên làm việc này hay không.

Vừa nạy khóa, Ngô Đồng vừa “giáo dục” nói: “Đường Khê này, cô đừng lúc nào cũng dùng bạo lực, mặc dù tiền bồi thường không nhiều nhưng cũng không thể lãng phí đâu! Hơn nữa, cô làm thế có thể dễ dàng để lại dấu vết, bứt dây động rừng.”

Đường Khê khoanh tay đứng sang một bên, ánh mắt nhìn vào khoảng không.

“Đừng cho là cô không nói gì thì tôi sẽ không biết cô đang chê tôi nói nhiều. Được rồi, hiện tại mở ra rồi nè!” Ngô Đồng rút cọng kẽm ra, đẩy cửa vào, quả nhiên mở được.

Toàn bộ quá trình chỉ nhanh có mấy câu, không thua kém gì một thợ khóa chuyên nghiệp.

Hạ Anh giơ ngón cái lên với Ngô Đồng: “Làm tốt lắm!”

Ba người bước vào phòng, phát hiện bên trong là một phòng trà.

Đường Khê sờ một nắm tro trên bàn, quay đầu nói: “Ít nhất một tháng không có người lui tới.”

Thời gian không sai lệch lắm so với tin tức bọn họ nghe được từ những hộ xung quanh.

Hạ Anh cầm chiếc ấm đất sét màu tím trên bàn trà lên, mở nắp ra thì thấy trong đó vẫn còn một ít trà, trong bát trà bên cạnh còn có dấu vết của lá trà khô.

Nhìn quanh một vòng, cô nói: “Không có dấu vết đồ đạc trong phòng bị xô lệch. Có vẻ như họ đã vội vã rời đi.”

Đường Khê gật đầu đồng ý, cô ấy gõ lên từng vách tường xem có phòng ẩn hay không.

Ngô Đồng gấp mấy con hạc giấy, để bọn chúng kiểm tra trần nhà, mái nhà và những nơi khác.

Ba người họ đã tìm một hồi, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

“Có phải cô tính sai không?” Ngô Đồng thu lại con hạc giấy, hỏi Hạ Anh.

“Tôi cũng không chắc, nhưng đây là chỗ đáng nghi nhất.”

Hạ Anh cố gắng tìm ra manh mối bằng cách cảm nhận sự phân bổ “khí” trong phòng. Cô nhận thấy căn phòng “sạch sẽ” đến đáng kinh ngạc. Ngoài trừ linh khí, không hề có âm khí hay trọc khí gì cả. Điều này rõ ràng là bất thường đối với một căn phòng đã không được sử dụng hơn một tháng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Hạ Anh lấy ra một hạt châu ngưng tụ âm khí từ trong túi xách mang theo, sau khi dùng chân nguyên đánh tan, cô khống chế nó đi khắp phòng. Lúc âm khí chạm vào một vật trang trí trong phòng, nó đột nhiên bị hấp thụ và biến mất.

Ngay lập tức, chiếc kệ chiếm nửa bức tường trượt sang bên phải, phát ra tiếng “két két”, để lộ một cánh cửa.

Đường Khê và Ngô Đồng nghe thấy âm thanh, đều quay đầu nhìn.

Ngô Đồng kích động nói: “Ôi vãi, Hạ Anh, làm sao cô phát hiện ra?”

Hạ Anh chỉ vào vật trang trí vừa mới hấp thu âm khí nói: “Đó là chìa khóa, phải dùng âm khí kích hoạt.”

“Âm khí?” Ngô Đồng sửng sốt.

Hạ Anh biết cậu ta đang nghĩ gì, liền lấy ra một hạt âm châu đưa cho cậu ta: “Không phải âm khí trong người tôi, mà là cái này.”

Ngô Đồng cầm lấy âm châu quan sát tỉ mỉ, phát hiện trong đó có âm khí nồng độ cao. Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một vật như vậy, Ngô Đồng không khỏi cầm nó trên tay, nhiều lần thưởng thức.

“Thích thì lấy đi.” Hạ Anh hào phóng nói.

Hai mắt Ngô Đồng sáng lên: “Cám ơn nha! Chẳng qua tôi không có lấy không đâu.” Cậu ta lấy ra một lá bùa đưa cho Hạ Anh: “Đây là bùa trừ tà do tôi vẽ ra, cô cất đi!”

Hạ Anh vốn đã có hứng thú với bùa chú, lập tức nhận lấy lá bùa.

Ngô Đồng vẽ lá bùa này để xua đuổi tà ma, nó có dạng một dải dài, phía trên được vẽ bằng chu sa, mơ hồ có thể cảm nhận được sức mạnh lưu động trên đó.

Bởi vì không phải thời điểm thích hợp để nghiên cứu kỹ càng, nên Hạ Anh chỉ liếc nhìn một cái rồi nhét nó vào túi, nói với hai người kia: “Chúng ta vào trong xem thử đi!”

“Được!”

Lần này, Đường Khê dẫn đầu, theo sau là Hạ Anh và Ngô Đồng.
« Chương TrướcChương Tiếp »