Hạ Anh vẫn lo lắng cho Quan Duyệt, vì vậy cô nói với Lăng Sảng một tiếng, sau đó đến tiệm thuốc mua một ít thuốc mỡ mang về.
Vừa tới cửa phòng, cô bỗng thấy một cổ âm khí chui ra từ dưới khe cửa, vội vàng đẩy cửa chạy vào.
Chỉ thấy Quan Duyệt nằm bất tỉnh trên mặt đất, trên bụng cô ấy có một con quái vật màu đen, hình như đang hút gì đó.
Hạ Anh không kịp xem con quái vật đó là gì, ngay lập tức dùng chân nguyên đánh về phía nó. Con quái vật bị đánh trúng thét lên một tiếng chói tai.
Hạ Anh nhìn kỹ, phát hiện con quái vật trông như một đứa trẻ con khô quắt, cái đầu to lạ thường, nhưng tứ chi lại teo tóp như que diêm, trông vô cùng quỷ dị.
Mặc dù Hạ Anh đã quen với việc nhìn đủ loại sinh vật kỳ lạ ở thế giới vong linh, cũng không nhịn được mà cau mày.
Cơ thể con quái vật bị đốt cháy bởi chân nguyên, tạo ra một lỗ hổng lớn, nó nhe răng há miệng, nhảy về một góc khác trong phòng.
Hạ Anh nhanh chóng chạy đến chỗ Quan Duyệt đang ngất xỉu. Cô kiểm tra hơi thở của cô ấy, vẫn ổn định, chỉ là hơi mong manh.
Đột nhiên, có cơn gió đen kịt quét qua sau lưng, Hạ Anh vội vàng lùi lại mấy bước tránh đợt công kích.
Bốn chân quái vật chạm đất, phía các khớp nhô ra từng chiếc gai xương. Nếu ban nãy nó có vài phần giống con người, thì bây giờ lại hoàn toàn giống một con thú hoang. Trên người nó tỏa ra mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Trong lòng Hạ Anh trầm xuống, mùi máu nồng đậm như vậy, ắt hẳn đã lây dính không ít mạng người. Loại tà vật như này chỉ có thể bị tiêu diệt, không cần phải cứu nó.
Sau khi đánh giá năng lực của chính mình, Hạ Anh quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Một mặt, cô dùng chân nguyên đả thương nó, mặt khác, cô dùng ngưng khí quyết làm tiêu hao âm khí trên người quái vật.
Dần dần, Hạ Anh chiếm thế thượng phong.
Hơi thở con quái vật ngày càng yếu, nhìn Hạ Anh với vẻ đầy sợ hãi. Nó cẩn thận lùi lại vài bước, như thể sắp bỏ chạy.
Đương nhiên Hạ Anh không thể để mặc nó rời đi, nhân lúc nó chuẩn bị di chuyển, cô liền dùng chân nguyên ép mạnh nó xuống đất.
Với một tiếng thét chói tai, toàn thân con quái vật bị thiêu rụi, ngã xuống đất không một tiếng động.
Hạ Anh cẩn trọng bước lại gần, dùng chân nguyên hóa thành chân hỏa, thiêu rụi hoàn toàn con quái vật.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Hạ Anh trở lại bên cạnh Quan Duyệt, đỡ cô ấy lên giường.
Nhớ tới con quái vật vừa rồi nằm trên bụng Quan Duyệt, Hạ Anh vén vạt áo lên, phát hiện trên bụng cô ấy có một dấu vết màu xanh rõ ràng, tỏa ra hơi thở giống hệt trên người con quái vật.
Đây là phương pháp mà một số tà vật dùng để đánh dấu “đồ ăn”. Khả năng cao bị lưu lại do cuộc va chạm với cậu bé hồi chiều.
Hạ Anh thầm mắng mình bất cẩn, thế mà không nhận ra tà vật đang ra tay ngay dưới mắt mình.
Dùng chân nguyên để tiêu trừ dấu vết, Hạ Anh kiểm tra toàn thân Quan Duyệt. May mắn rằng cô ấy chỉ tổn thất một chút tinh khí, không ảnh hưởng tới hồn phách. So với tình trạng của cậu bé hôm nay thì tốt hơn nhiều, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục.
Hạ Anh không đi tắm suối nước nóng nữa, cô sợ Quan Duyệt tỉnh dậy sẽ sợ hãi, liền ngồi ở mép giường canh chừng.
Quả nhiên, một lúc sau Quan Duyệt đột nhiên tỉnh lại. Cô ấy quay đầu thấy Hạ Anh liền vội vàng nhào tới.
“Hạ Anh! Vừa nãy tui thấy quái vật! Nó chỉ to như một con búp bê thôi, nhưng mà đôi mắt đỏ đỏ, cái đầu siêu to, trong miệng còn không có răng nữa, như thế nó muốn ăn thịt tui luôn!” Quan Duyệt ôm Hạ Anh run rẩy.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Hạ Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ.