Vào phòng trong, Hạ Anh luyện hóa từng hạt linh châu hôm nay tích góp được. Cô dự cảm rằng có lẽ mình sắp đạt đến bình cảnh kỳ.
Theo ghi chép của ngưng khí quyết, có hai cách để đột phá bình cảnh kỳ: Một là dựa vào cơ duyên, hai là đánh sâu vào bằng lượng lớn chân nguyên.
Cách thứ hai đối với Hạ Anh có thể mất rất nhiều thời gian chuẩn bị. Nhưng cơ duyên là loại có thể gặp, không thể tìm, cô cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội.
Sau khi nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, gần 5 giờ, Tiểu Đinh thông báo trong nhóm, gọi mọi người xuống tập hợp ở tầng một.
Ba cô gái cùng ra khỏi phòng, đột nhiên, có một cậu bé sáu, bảy tuổi không biết từ đâu chạy tới, đυ.ng trúng Quan Duyệt đang ở phía sau.
Quan Duyệt chỉ cảm thấy bụng đau nhói, lảo đảo ngã về phía sau.
Hạ Anh vội vàng đỡ lấy cô ấy: "Không sao chứ?”
Quan Duyệt đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng vẫn quan tâm đến cậu bé đυ.ng trúng mình: “Tui không sao, xem đứa bé kia có bị làm sao không.”
Cậu bé đâm trúng Quan Duyệt cũng vì sức bật mà ngã xuống đất, nhưng cậu không khóc, không làm ầm ĩ, cũng không phản ứng gì cả.
Chẳng lẽ ngất rồi?
Lăng Sảng cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định bước lên để kiểm tra, nhưng lại bị Hạ Anh ngăn lại.
“Sao vậy?” Lăng Sảng thấy Hạ Anh ngăn lại mình mà chẳng hiểu gì.
“Tôi là bác sĩ, để tôi xem, cậu đi xem Duyệt Duyệt có bị sao không.”
Hạ Anh đẩy Lăng Sảng đến bên cạnh Quan Duyệt, còn mình đến cạnh cậu bé bị té ngã, trên tay phải cô bao trùm một lớp chân nguyên.
Khó trách Hạ Anh cẩn thận như vậy, vì vừa rồi cô phát hiện hơi thở của cậu bé này có gì đó không đúng — nó có mùi tanh nồng, là hương vị lây dính bởi mạng người.
Cậu bé nằm úp mặt xuống đất, không thấy rõ thần sắc, cũng không có động tĩnh gì. Khi tay Hạ Anh định đặt lên vai cậu bé, phía sau bỗng vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: “Các cô đang làm gì con trai tôi?!!”
Hạ Anh khựng lại, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người phụ nữ chạy như bay đến đẩy mạnh một cái, suýt ngã ra đất.
“Lượng Lượng, Lượng Lượng!” Người phụ nữ dùng sức bế đứa bé lên, phát hiện hai mắt nó nhắm nghiền, giống như đã hôn mê bất tỉnh.
Kêu mấy lần mà không được đáp lại, người phụ nữ lập tức trở nên luống cuống. Kiểm tra thêm lần nữa, phát hiện không có vết thương ngoài da nào, cô ấy lập tức nghĩ đến việc đứa bé bị chuốc thuốc mê.
Cô ấy kích động, chỉ vào mặt Hạ Anh mắng: “Cô đã làm gì con tôi, tại sao Lượng Lượng mãi không tỉnh? Cô đường đường là người lớn, vậy mà lại tấn công một đứa trẻ, cô còn có tình người không? Mọi người mau đến đây, mấy bọn buôn người này chụp thuốc mê con tôi!”
Giọng người phụ nữ vừa cao vừa vang, nhanh chóng khiến một đoàn du khách vây quanh lại. Thời buổi này, mọi người đều căm ghét lũ buôn người đến tận xương tủy, thấy người phụ nữ ôm đứa trẻ khóc đến khàn họng, theo bản năng coi nhóm Hạ Anh là lũ buôn người.
“Chị, đừng khóc, mau đưa con đến bệnh viện kiểm tra đi! Yên tâm, có chúng tôi ở đây, chắc chắn không để lũ buôn người này chạy thoát!” Một người đàn ông khuyên nhủ.
“Đúng đúng!” Quần chúng vây xem ở bên cạnh cũng nói: “Sức khỏe đứa bé là quan trọng nhất. Chúng tôi báo cảnh sát thay chị, mau đưa con đi khám đi!”