Chương 14: Tra hỏi

Người đàn ông nhìn Hạ Anh với ánh mắt sợ hãi, kể một cách ngắt quãng.

Người đàn ông tên là Ngưu Trí Cường, là nạn nhân của vụ án này. Anh ta vốn là một người bản địa thất nghiệp, lang thang trong thành phố H, ngày thường hay hợp tác với mấy tên lưu manh có “cùng chung chí hướng” để làm một ít việc xấu, chẳng hạn trộm ví của mọi người trên xe bus, hay thỉnh thoảng lẻn vào nhà trộm mấy món có giá trị...

Ngưu Trí Cường có một kỹ năng, đó là cạy khóa. Về cơ bản, không có cái khóa nào trên thị trường mà anh ta không cạy được, cũng coi như có chút nổi tiếng trong giới. Mà người đã ra tay gϊếŧ anh ta là một gã trộm xe tên Trịnh Lực.

Khác với Ngưu Trí Cường, từ trước đến nay Trịnh Lực luôn đơn thương độc mã, giỏi nhất việc trộm xe. Một chiếc xe ít thì mấy vạn tệ, nhiều thì chục vạn tệ, chỉ cần trộm thành công là đủ để tiêu xài trong một thời gian dài. Nhưng thời buổi này cũng không có nhiều người dám đi trộm xe. Chưa kể bên trên quản nghiêm, thì trộm xe xong cũng không dễ bán, nhưng Trịnh Lực có cách để “phi tang”, nên mãi cũng chưa “đổi nghề”.

Một hôm Trịnh Lực bỗng nhiên đến gặp Ngưu Trí Cường, nói rằng gã phát hiện rất nhiều đồ có giá trị được đặt trong gara nào đó, nhưng khóa của gara hơi khó giải quyết. Gã hy vọng Ngưu Trí Cường giúp một tay, cạy khóa gara. Sau khi thành công thì hai người chia đôi.

“Đêm qua hai bọn tôi đi ăn tối uống rượu đến khoảng 12 giờ đêm để tránh bị theo dõi, sau đó lẻn vào khu dân cư qua hàng rào. Trịnh Lực dẫn tôi đến chỗ gara, sau đó tôi bắt đầu cạy khóa. Ổ khóa gara quả thật khó cạy, tôi mất một lúc lâu mới mở được.”

“Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Anh chết như nào?” Hạ Anh hỏi.

Khi đề cập đến cái chết của mình, trên mặt Ngưu Trí Cường hiện lên vẻ hung dữ: “Tên khốn kia nhân lúc tôi vừa vào gara liền vung rìu chém tôi. Tôi thậm chí còn không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng, đã bị gã chém thêm mấy nhát nữa...” Nhớ tới nỗi đau thể xác và sự tuyệt vọng khi phải đối mặt với cái chết trong thời điểm đó, Ngưu Trí Cường đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn hận.

Hạ Anh thấy cảm xúc của Ngưu Trí Cường bị mất khống chế, lập tức sử dụng pháp quyết, rút đi một phần oán khí trong cơ thể anh ta.

Hình bóng Ngưu Trí Cường nhoáng lên, ý thức thanh tỉnh vài phần, quay ra cầu xin Hạ Anh: “Đại sư, cô nhất định phải giúp tôi giải oan! Trịnh Lực cố tình lừa tôi đến gara để lấy mạng tôi!”

Hạ Anh không chút dao động, nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Nhưng vì sao gã ta lại muốn gϊếŧ anh?”

“Lúc trước thằng cháu trai kia vô tình vượt quá giới hạn, bị tôi phát hiện. Gã giỏi trộm xe, nhưng khả năng của cấp dưới lại chẳng ra gì, bị tôi đánh cho một trận.” Ngưu Trí Cường oán hận nói: “Gã vẫn luôn tức giận trong lòng, chỉ muốn gϊếŧ chết tôi.”

Hạ Anh không quá tin lời Ngưu Trí Cường: “Rõ ràng anh có mâu thuẫn với Trịnh Lực, vậy tại sao lại đồng ý đi trộm với gã?”