Đêm đến
Trong một động phủ nào đó.
Linh khí ngưng tụ thành một làn sương nhẹ, mông lung mờ mịt, khiến toàn bộ hang động giống như một cõi thần tiên.
"Sư tỷ, tiểu đội Ngũ Sắc của chúng ta còn thiếu người không?”
Giọng nói của Quý Bá Thường đột nhiên vang lên.
“Sao thế? Sư đệ ngươi … ưm… muốn đề cử ai à?”
Sư tỷ lười biếng hỏi ngược lại.
"Ta có một người huynh đệ, cũng là đánh giá cấp Ất, thiên phú rất cao. Sư tỷ có thể chiêu mộ hắn vào tiểu đội Ngũ Sắc của chúng ta không? Với việc chia ba phần đạo công ấy, không biết có thể miễn luôn không?”
“Sư đệ, cho hắn gia nhập đội Ngũ Sắc là chuyện dễ, thiên phú dù sao cũng đủ yêu cầu. Nhưng về chuyện chia đạo công…”
Sư tỷ lập tức có chút xấu hổ giải thích:
“Quy tắc này đã tồn tại gần ngàn năm, ta không thể phá bỏ nó lần nữa. Hay là vậy đi sư đệ, ngươi hỏi hắn có thể chấp nhận đóng hai phần không? Nếu hắn đồng ý thì cũng không phải là chuyện gì khó… ưm~”
......
......
Mà lúc này, trong phòng tu luyện.
Hai mắt Trương Cảnh nhắm nghiền, lông mày thỉnh thoảng nhíu lại, trên đỉnh đầu bốc lên từng đợt sương trắng.
Hắn đã đạt đến ngưỡng đột phá.
Nếu thành công thì hắn có thể bước vào Luyện Khí cảnh, trở thành một tu sĩ tiên đạo chân chính, có được đủ loại thuật pháp thần kỳ; nếu thất bại thì… không sao hết.
Được rồi.
Bước đột phát này căn bản là nước chảy thành sông, căn bản không có chút nguy hiểm nào.
Trương Cảnh giữ chặt tâm trí, thần thức lan tỏa khắp cơ thể, ngay cả một chút thay đổi trong cơ thể cũng không thể thoát khỏi nhận thức của hắn.
Dọc theo lộ tuyến của Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp, linh khí đang di chuyển với tốc độ cực nhanh. Dưới sự thẩm thấu của linh khí, sự thuế biến của cơ thể Trương Cảnh đang từ từ đi đến một điểm mấu chốt.
Cuối cùng.
Đùng-
Dường như có một tiếng động lớn vang lên trong tai.
Mọi ngóc ngách trên cơ thể của Trương Cảnh dường như đang reo hò, nhảy lên vì sung sướиɠ và ăn mừng khoảnh khắc này.
Bên trong phòng tu luyện tối tăm.
Trương Cảnh đột nhiên mở mắt ra.
Lần này, hắn không cần linh thức, chỉ cần mắt thường là có thể nhìn thấy linh khí chung quanh. Mỗi một vị trí trong phòng, bao gồm cả tro bụi, côn trùng, đều hiện rõ trong mắt hắn.
Cảm giác này giống như đang kích hoạt phiên bản siêu cấp thấp của Tâm Nhãn Pháp Chủng.
Bên trong cơ thể
Lộ tuyến mà linh khí lưu chuyển dần tiếp giáp với vùng đan điền.
Ngay sau đó, linh khí như mất đi khống chế, bắt đầu điên cuồng tụ lại, đè ép lẫn nhau, phát ra một dao động cực kỳ mạnh mẽ ra bên ngoài.
Cùng lúc đó.
Tụ Nguyên Linh Quang ở trung tâm của đan điền đột nhiên sáng lên, ánh sáng chiếu thẳng qua đan điền, chiếu vào luồng linh khí đang bị kiềm nén đến hỗn loạn.
Ngay sau đó, thời gian dường như đứng yên.
Một vệt màu trắng tinh khiết đột nhiên xuất hiện ở trung tâm hào quang hỗn loạn.
Đó là linh lực!
Khoảnh khắc vệt linh lực này xuất hiện, những phần linh khí còn lại dường như bị một loại lực lượng nào đó dẫn dắt, đua nhau dung nhập vào trong.
"Linh lực! Luyện Khí cảnh!"
Trương Cảnh lẩm bẩm:
“Ta đợi ngày này lâu lắm rồi!”
Sau vài hơi thở, vệt linh lực này đã hấp thu toàn bộ linh khí trong cơ thể hắn.
Kìm nén sự phấn khích trong lòng.
Trương Cảnh bắt đầu nhớ lại chiêu thức tấn công hạ phẩm Ngưng Băng Hóa Phong Thuật được ghi lại trong Ngũ Tàng Giải Dẫn Thủy Nguyên Chú. Hắn đã dùng linh thức luyện pháp này vài lần, tất cả chỉ vì ngày hôm nay.
Chỉ thấy Trương Cảnh điều động linh thức, khéo léo phác thảo những hình mẫu ma thuật cực kỳ phức tạp.
Không giống như lúc trước, lần này thật sự có linh lực từ từ tràn vào.
Không lâu sau.
Một thanh đao băng hình nửa vầng trăng sáng lên trong tay Trương Cảnh, một luồng khí lạnh yếu ớt tản ra, khiến nhiệt độ của toàn bộ phòng tu luyện giảm mạnh.
"Đi!"
Hắn ở trong lòng quát nhẹ một tiếng.
Lưỡi đao sắc bén này lập tức rời khỏi tay Trương Cảnh, hóa thành một luồng sáng khó thể thấy được bằng mắt tường, trong chớp mắt liền xuyên thủng bức tường đá dày hai thước trước mặt, sau đó trực tiếp tiêu tán.
Trương Cảnh vô thức nhìn bức tường đá.
Phía trên có một khe hẹp dài khoảng một thước, vết cắt rất nhẵn, có một lớp sương giá từ khe hở đang lan rộng ra xung quanh.
Hít hà…
Nhìn thấy cảnh này, Trương Cảnh không khỏi hít sâu một hơi.
Bức tường đá này cứng như thép, nhưng lại mỏng manh như đậu hũ khi đối mặt với Ngưng Băng Hóa Phong Thuật. Nếu như dùng cái này đánh người vậy thì chẳng phải sẽ trực tiếp lấy máu?
Nghĩ đến liền làm.
Sau ba mươi hơi thở, lưỡi đao đáng sợ tương tự lại xuất hiện trong tay Trương Cảnh.
Lòng hắn hơi động, U Giao Thôn Hư Đạo Vận lập tức khôi phục, trong khoảnh khắc nó lan đến cánh tay thì Ngưng Băng Hóa Phong Thuật cũng biến thành vệt sáng.
Ù ù!
Đột nhiên có một tiếng rung vang lên bên tai.
Trương Cảnh cảm thấy lưỡi đao trong tay mình lúc này đã biến thành một con giao long có sinh mệnh, mạnh mẽ đến mức khó tin, như thể nó sẽ thoát ra khỏi tay hắn ngay lập tức.
Hắn quay đầu nhìn bức tường đá, sau đấy chậm rãi buông tay ra.
Nhất thời, một vệt sáng mang theo hơi thở bạo ngược trực tiếp bay ra.
Tốc độ lần này nhanh đến cực đoan.
Hơn nữa trong suốt quá trình bay, vệt sáng này còn không ngừng thôn phệ linh khí ở xung quanh.
Dưới sự kinh ngạc đến trợn mắt hốc mồm của Trương Cảnh.
Chỉ thấy Ngưng Băng Hóa Phong Thuật lây dính một ít U Giao Thôn Hư Đạo Vận như biến thành một con rắn nhỏ linh động, không ngừng bò trườn trên không trung và hấp thu lấy linh khí xung quanh, vệt sáng vốn lập lòe xung quanh nay đã ngưng tụ đến cực hạn.
Trong lúc mọi thứ lặng yên không phát ra một tiếng động.
Ngưng Băng Hóa Phong Thuật dễ dàng cắt xuyên qua bức tường đá của phòng huấn luyện, sau đó tiếp tục bay về phía trước mà không hề mất đà.
Một vết chém còn khoa trương hơn khi nãy bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn của Trương Cảnh.
“Một bức, hai bức, ba bức!”Hắn thầm đếm trong lòng.lần này, Ngưng Băng Hóa Phong Thuật mãi đến khi xuyên thủng bức tường đá thứ tư mới biến mất vì linh lực đã tiêu tan hết.hai lần thứ nghiệm cùng một loại pháp thuật giống nhau như đúc.chỉ khác nhau một lần có sự sự chúc phúc của đạo vận, còn lần kia thì không, nhưng không ngờ rằng chênh lệch lại lớn như vậy.
Trương Cảnh không khỏi rơi vào trầm tư.
Vậy đạo vận rốt cuộc là thứ gì?