“Trương huynh, ngày xưa niên thiếu khí thịnh, cho nên mới bày ra chuyện đánh cược với ngươi, nay nghĩ lại thì thấy có lỗi vạn phần. Chút linh thạch này ta xin làm quà nhận lỗi, mong rằng Trương Cảnh chớ nên trách tội."
Khi nói lời này, Vũ Minh Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng bức bôí khó tả.
Nhưng hắn cũng biết không làm thì không đuược.
Trương Cảnh là thiên tài cấp Ất, sau khi khảo hạch kết thúc thì khả năng cao có thể gia nhậập vào ba mươi tiểu đội đứng đầu, hắn tốt nhất vẫn là đừng nên đắc tội người này.
Nhìn thấy biểu cảm chợt lóe qua trên mặt Vũ Minh Nguyên.
Trương Cảnh tự nhiên có thể đoán được một số suy nghĩ của đối phương, có lẽ là thầm hậận, hoặc uất ức ca chịu, nhưng lại có quan hệ gì với hắn đâu?
Hắn không quan tâm.
Nhưng đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Trương Cảnh không nhìn đống linh thạch trên bàn, ngược lại còn cười gật đầu với Vũ Minh Nguyên.
"Vũ huynh có lòng, ta cũng biết đó cũng chỉ là một lời nói đùa mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục."
Vũ Minh Nguyên nghe vậy, lại thấy hành động lễ phép của đối phương, Vũ Minh Nguyên lập tức cảm kích nói:
“Cảm ơn Trương huynh đã thông cảm cho.”
Sau đó hắn lén nhìn sang Quý Bá Thường, chỉ cảm thấy đối phương ghê tởm không chịu nổi.
Đợi đến khi Vũ Minh Nguyên trở về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt của Sở Linh Vân lóe lên, nàng đứng dậy:
“Không ngờ đồng đạo của lâm viện số bảy hôm nay đều tụ họp về đây, có lẽ đây chính là ý trời.”
Trương Cảnh và Quý Bá Thường đồng thời ngẩng đầu lên chờ câu nói tiếp theo của đối phương.
"Trước hết, Linh Vân muốn chúc mừng Trương huynh, không ngờ lại có thể dùng thiên phú của bản thân lấy được đánh giá cấp Ất, điều này thực sự phi thường, khiến Linh Vân ngưỡng mộ không thôi."
"Sở tiên tử khách khí."
Trương Cảnh ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trái tim đã bắt đầu nhấc lên.
"Dám hỏi Trương huynh đã tham gia vào tiểu đội nhiệm vụ nào chưa?”
“Ta chưa.”
Sở Linh Vân trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức nói:
“Có lẽ Trương huynh không biết, Linh Vân có một tộc huynh là tu sĩ Luyện Khí cảnh trung kỳ, hiện tại đang ở trong tiểu đội Liên Sơn xếp thứ 19 trong bảng xếp hạng tiểu đội ngoại viện. Chi bằng Trương huynh hãy gia nhập vào tiểu đội Liên Sơn giống như Linh Vân cùng Đặng huynh?"
“Dù sao chúng ta cũng là người cùng châu, ở cùng thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa có tộc huynh ta chăm sóc, con đường tu hành của bằng phẳng hơn rât nhiều.”
Lời này vừa dứt.
Trương Cảnh nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của Sở Linh Vân, nhìn đến khi mắt của ối phương bắt đầu run rẩy thì mới cười nói.
"Xin hỏi Sở tiên tử, nếu ta gia nhập vào tiểu đội Liên Sơn thì tương lai phải giao ra ba phần đạo công đúng không?”
“Tất nhiên rồi Trương huynh, mọi người đều như nhau, không ai có thể trốn thoát."
Sở Linh Vân che miệng cười.
Nhưng trong lòng lại bổ sung: : Đương nhiên, trừ ta ra!
“Đúng vậy đấy Trương huynh, ba phần đạo công cũng không có bao nhiêu, tu hành như thoi đưa, thời gian năm năm nhịn một chút là qua được rồi.
"Đúng vậy, sư huynh Trương, không có nhiều thành tựu Tam Thành Đao, tu luyện giống như con thoi, năm năm nhẫn nại đã trôi qua. Tiểu đội Liên Sơn là tiểu đội nhiệm vụ xếp hạng mười chín trong bảng xếp hạng đấy, nếu không phải có Linh Vân nói giúp thì e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội này. "
Đặng An ngồi đối diện cũng đứng dậy thuyết phục:
“Khoảng ba đến năm ngày nữa thôi thì ta cũng có thể đột phá Luyện Khí cảnh rồi. Trương huynh, nếu ngươi lại do dự thì sẽ bị chúng ta bỏ xa tu vi đấy.”
“Cảm ơn tấm lòng thành của hai vị, ta vẫn cần suy nghĩ lại một chút.”
Trương Cảnh từ chối.
Hắn vừa nói xong câu này.
Hai người Sở Linh Vân còn đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Quý Bá Thường ngắt lời ngang.
“Xin lỗi ba vị, ta và Trương huynh còn có chuyện, xin phép đuược đi trước.”
Nói xong, hắn nháy mắt với Trương Cảnh.
Trương Cảnh hiểu ý, cũng đứng dậy cáo từ.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại ba người.
“Trương huynh dù sao vẫn là phàm nhân, tầm nhìn có chút thiển cận. Hắn chỉ nhìn thấy ba phần đạo công mà mình bỏ ra, chứ không thể thấy được sự che chở và bồi dưỡng sẽ được nhậận lại từ phía tiểu đội. Những thứ chúng ta nhận đuược căn bản không thể dùng ba phần đạo công để đo lượng được.”
Đặng An khẽ thở dài.
“Thôi bỏ đi, cứ mặc kệ hắn.”
Sở Linh Vân bình tĩnh nói:
“Chúng ta cũng đã hết lòng hết dạ rồi.”
“Đợi đến khi Trương huynh vào ngoại viện, tự mình làm một nhiệm vụ thì sẽ biết chỗ tốt khi gia nhập tiểu đội thôi.”
......
......
Trên đường về.
"Không ngờ Sở Linh Vân lại bước vào Luyện Khí cảnh nhanh như vậy. Đúng rồi Trương huynh, ngươi vẫn chưa gia nhập tiểu đội nhiệm vụ nào à?”
Quý Bá Thường ngạc nhiên hỏi.
Hắn từng trông thấy có mấy vị sư huynh đến tìm Trương Cảnh, nên cứ tưởng là Trương Cảnh đã chọn một trong số đó để tham gia rồi.
Thật không ngờ đối phương lại chẳng chọn ai hết.
Phù…
Trương Cảnh thở ra một hơi dài, nói:
“Quý huynh, mấy tiểu đội này hở một chút là đòi ba phần đạo công trong vòng năm năm, ta dù sao cũng phải suy nghĩ thật kỹ, đúng không?”
“Còn Quý huynh thì sao? Đã gia nhậập tiểu đội nhiệm vụ nào chưa? Huynh cũng đồng ý điều kiện đóng góp ba phần đạo cong của bọn họ à?”
Trương Cảnh vừa nói xong thì thấy Quý Bá Thường cười hắc hắc, kiêu ngạo nói:
"Trương huynh, tiểu đội mà ta tham gia là tiểu đội Ngũ Sắc của sư tỷ. Ở ngoại viện này, ngoại trừ mười tiểu đội đáng sợ xếp đầu kia ra thì tiểu đội Ngũ Sắc chính là tiểu đội mạnh nhất, thực lực rất phi thường!”
“Còn về chuyện chia đạo công ấy à --- bởi vì ta có quan hệ với sư tỷ, cho nên được miễn!”
Giờ phút này, Trương Cảnh thật sự đã chết lặng.
Hắn nhìn chằm chằm vào Quý Bá Thường, muốn xem người trước mặt này có sức quyến rũ gì mới có thể đeo bám được vị sư tỷ bí ẩn kia.
Trước khi chia tay.
"Trương huynh, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến phố phường.”
"Được."
……