Chương 28: Cuộc Chiến Mười Vị Trí Đầu, Sóng Ngầm Cuồn Cuộn

Hắn đương nhiên là muốn tranh đến cùng.

"Quý huynh.”

Mắt Trương Cảnh sáng lên.

“Vị sư tỷ tốt kia của ngươi có nói cho ngươi biết cơ sở để xếp hạng là gì không?”

Nghe vậy.

Mặt cuả Quý Bá Thường lậập tức xụ xuống, lẩm bẩm.

“Cũng không biết là tên ngu ngốc nào ở trên đạo viện…”

Lời vừa nói ra, Quý Bá Thường liền ý thức được không đúng, vội vàng bịt miệng lại, sau đó ngượng ngùng nói.

“Cũng không biết là vị tiên trưởng nhân từ thiện lương trí tuệ siêu phàm nào trên đạo viện thiết kế quy tắc, khiến cho cách xác định đánh giá thứ hạng mỗi lần đều khác nhau. Sư tỷ chính miệng nói cho ta biết, lúc trước từng xuất hiện giải đấu linh kỳ, cũng có đấu sức, đấu tu vi, đấu linh thức… nói chung là đủ các thể loại.”

“Mà lần khảo hạch gần đây nhất, chính là vào ba năm trước, cách xếp hạng là dùng pháp để đánh nhau.”

Trương Cảnh đứng ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm.

“Đấu pháp? Vậy chẳng phải sẽ bất lợi cho những người nhập môn quan tưởng pháp ở giai đoạn sau?”

"Bất lợi?"

Quý Bá Thường nghe vậy thì lắc đầu, nói thẳng.

"Trương huynh ngươi cũng khéo ăn nói thật, đâu ra bất lợi chứ, mấy chuyện thi đấu này rõ ràng là… không liên quan đến bọn họ.”

Lúc này Trương Cảnh cũng dần hiểu ra.

Rõ ràng, dù cho bất kỳ phương pháp nào được sử dụng để xác định thứ hạng đánh giá thì việc tu luyện của người tham gia cũng đóng vai trò quyết định.

Hơn nữa chỉ có ba mươi người trên bảng xếp hạng mới được nhận thưởng.

Từ đó suy ra bảng xếp hạng này vốn không liên quan gì đến những người có đánh giá cấp Đinh, đánh giá cấp Bính có khi còn chút hy vọng.

Đây đúng là phong cách từ trước đến giờ của đạo viện.

Ở đây khong có thử gọi là "công bằng", có thể thu được bao nhiêu tài nguyên phụ thuộc hoàn toàn vào tài năng, may mắn hoặc tu vi, năng lực.

Nghĩ đến đây.

Trương Cảnh nhìn về phía ngọc phù hư ảo trước người.

[Ngũ Tàng Giải Dẫn Thủy Nguyên Chú chưa nhập môn (0/50)]

[Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp cấp một (19/100)]

 Kỹ Năng Đặc Tính: Tụ Nguyên Linh Quang (cấp thấp)

[Đê Giai Pháp Chủng: Tâm Nhãn (không thể tăng cấp)]

[U Giao Thôn Hư Đạo Vận - tàn (không thể tăng cấp)]

“Có Tâm Nhãn giúp tăng ngộ tính và tư duy, có U Giao Thôn Hư Đạo Vận · Tàn giúp hấp thu và tinh lọc linh khí, còn có Tụ Nguyên Linh Quang giúp tăng tốc đọ luyện hóa linh khí và gia tăng độ tinh khiết của đan điền… mười vị trí đầu, có lẽ vẫn còn hy vọng.”



Trương Cảnh thầm nghĩ.

Trương Cảnh cứ chìm đắm trong suy nghĩ, cho đến khi,

“Trương huynh, chính là chỗ này.”

Quý Bá Thường đang đi đằng trước bỗng hô to.

Trương Cảnh vô thức ngẩng đầu lên.

Trong tầm mắt, hai cái sân nhỏ cách nhau khoảng một trăm năm mươi bước, một trước một sau vây quanh một cái hồ nhỏ có diện tích tầm mười thước.

Sân nhỏ rộng khoảng nửa mẫu, dường như được làm từ một loại đất đá cứng nào đó, tạo thành một tổng thể liền mạch.

Trương Cảnh nhìn một vòng, thu hết cảnh quan xung quanh vào mắt.

Lúc này trời đã xế chiều.

Hoàng hôn về rừng, tiêng hót vang vang; ánh nắng lung linh, nước chảy róc rách.

“Linh khí nồng đậm, xung quanh im lặng, đúng là một chỗ tốt!”

Mắt Trương Cảnh sáng lên, hắn hít sâu một hơi rồi cảm thán.

“Đương nhiên rồi, ánh mắt của họ Quý ta có lúc nào mà tệ.”

Trên mặt của Quý Bá Thường lộ ra vẻ tự mãn, hắn chỉ chỉ cái sân nhỏ ở đằng sau.

“Chính là cái đó, Trương huynh mau đến đó đi.”

“Cảm ơn Quý huynh.”

Trương Cảnh xách hành lý đi thẳng đến cái sân nhỏ không người kia, đẩy cửa ra.



Két ——

Cánh cửa từ từ bị đẩy ra một khe hở.

Đột nhiên có một cái đầu từ bên ngoài thò vào, nhìn Trương Cảnh đang sắp xếp đồ đạc, yếu ớt hỏi một câu.

"Trương huynh, ta có thể vào không?"

“Ấy…”

Trương Cảnh sửng sốt một lúc, sau đó chỉ chỉ đầu của Quý Bá Thường, yếu ớt đáp lại.

“Quý huynh, ngươi đã vào rồi.”

“Hắc hắc, chẳng phải là do Trương huynh không khóa cửa sao.”

Quý Bá Thường cười hắc một tiếng rồi chỉ tay lên trời thề.

“Lần này là ta mạo muội, ta lấy đạo tâm phát thệ, tuyệt đối không có lần sau.”

Một kẻ mới bước vào đường tu hành như ngươi moi đâu ra đạo tâm!

Đọc nhiều chuyện cổ tích lắm rồi đúng không.



Trương Cảnh nghe mà khóe mắt run rẩy liên tục, nhịn không được chửi thầm trong lòng, đồng thời nghĩ.

“Lần sau nhất định phải khóa cửa lại!”

Hắn quay đầu lại.

Vừa hay đối diện với đôi mắt tràn ngập khát vọng của Quý Bá Thường.

Trương Cảnh theo bản năng lùi lại, nuốt ngụm nước bọt, khẩn trương hỏi:

"Quý huynh, có chuyện gì sao?"

“Chuyện đó… Nó…”

Quý Bá Thường ấp úng, vẻ mặt nhăn nhó.

Thấy cảnh này, Trương Cảnh cả kinh, một tia hoảng sợ chậm rãi hiện lên trên gương mặt hắn.

Nhưng vào lúc này.

“Trước đó Trương huynh ngươi chẳng phải đã đồng ý chỉ đạo ta vẽ tranh quạt sao? Chọn ngày không bằng đúng dịp, hay là cứ làm ngay hôm nay, lòng ta cũng đỡ bồn chồn.”

Nghe Quý Bá Thường nói hết câu, Trương Cảnh chợt thấy lòng nhẹ hẫng.

Hắn suýt nữa nghĩ rằng…

“Việc này à, chuyện nhỏ thôi.”

Sau đó, trong phòng của Trương Cảnh thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc của Quý Bá Thường và tiếng cười tà ác, khiến người nghe đều cảm thấy kinh hãi.

Một lúc lâu sau.

Trương Cảnh vừa tiễn Quý Bá Thường ra ngoài vừa tò mò hỏi.

“Quý huynh, mấy thứ đồ chơi này chẳng phải đều chú trọng sự thanh nhã ư, sao hôm nay huynh lại gấp rút như vậy? Chẳng phải chuyện quan trọng trước mắt vẫn là tu hành sao?”

“Trương huynh, niềm vui của sư tỷ ngươi không hiểu đâu.”

Quý Bá Thường nghe vậy, ẩn ý nói.

“Với lại đây cũng chính là tu hành.”

Vẻ mặt của Trương Cảnh có hơi kỳ lạ.

“Quý huynh, ngươi đã chọn bộ truyền thừa trung phẩm nào vậy?”

“Là Ngư Long Hợp Hoan Lục.”

“Bộ công pháp song tu ấy à?”

Trương Cảnh có chút ẩn tượng với bộ công pháp này.

Sau đấy, hắn nhìn Quý Bá Thường với ánh mắt khó tin, như muốn nói: Khong phải chứ, ngươi nghiêm túc đó à?

Quý Bá Thường đáp lại vấn đề này bằng mọt nụ cười thản nhiên, hắn mở chiếc quạt tranh có vẽ Xuân Cung Đồ ra, nom có vẻ đỏm dáng, rồi đắc ý nói.

“Đều là do độ tương thích hết, ta cũng đâu muốn thế.”