“Không đúng, chẳng lẽ tối qua trò chuyện với vị sư tỷ kia khuya quá, khiến hôm nay mệt đến mức sinh ra ảo giác rồi? … Xem ra phải nhanh chóng tu luyện Ngư Long Hợp Hoan Lục đến nhập môn, nên không cơ thể sẽ không chịu nổi mất.”
Quý Bá Thường không thể tin tự nói với chính mình.
Cảm thấy ảo giác vẫn con, Quý Bá Thường nhanh chóng khép quạt tranh lại, nhét vào tay áo rồi dùng hai tay dùng sức dụi dụi mắt.
Sau đó mở mắt ra --- hả? Sao vẫn còn!?
Không phải là ảo giác…
Lúc này Quý Bá Thường đã hoàn toàn bối rối, hắn vo thức lùi lại hai bước, hé miệng run rẩy hỏi.
"Trương huynh, ngươi. . . Là người?"
“Nhảm nhí.”
Trương Cảnh trợn mắt, tức giận nói.
“Vậy là ngươi cũng đã luyện quan tưởng pháp đến nhập môn rồi? Việc này… việc này sao có thể chứ!”
Quý Bá Thường trợn to đôi mắt nhỏ.
Trương huynh này hoàn toàn khác với trí nhớ của hắn, khiến hắn cảm thấy như đang nằm mơ.
“Ha ha, chẳng phải Quý huynh cũng nhập môn sớm hơn ta một ngày đó à? Với lại chuyện ta nhập môn cũng chỉ đơn thuần là do may mắn thôi.”
Sau một thời gian dài im lặng.
"Ngươi đánh rắm!"
Quý Bá Thường nhếch miệng, dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Trương Cảnh, hô to.
Mấy kẻ như bọn họ có thể đạt được đánh giá cấp Ất, tuy nói một phần cũng là nhờ thiên phú, nhưng phần lớn đều là nhờ công giúp đỡ của những vật phẩm tu hành kia!
Tiểu viện linh khí sung túc, thịt linh thú, linh đan…
Không có những thứ này, hắn cảm thấy việc mình có thể nhận được đánh cấp Ất không cũng khó nói.
Nhưng Trương Cảnh lại khác, hoàn cảnh của đối phương thế nào chẳng lẽ Quý Bá Thường hắn không biết?
Cái tên này hoàn toàn dựa vào thiên phú đánh thẳng lên cấp Ất.
“Trương huynh, chúc mừng ngươi đã vượt qua khảo hạch nhận đuược đánh giá cấp Ất, tương lai có hy vọng rồi! Lại đây lại đây, ngươi hẳn là đang tìm phòng ở đúng không, tòa nhà kế bên ta cũng không tệ lăm sđâu.”
Quý Bá Thường vừa nói vừa lôi kéo Trương Cảnh đi, Trương Cảnh hết cách, chỉ đành phải đi theo sau hắn.
“Phải rồi Quý huynh, hình như ngươi đang định ra ngoài à?”
“Đúng vậy.”
Quý Bá Thường đang dẫn đường phía trước quay đầu lại giải thích.
“Chẳng phải trước đó ta đã nói với Trương huynh là ta quên mang theo linh thạch sao? Ừa vặn hôm nay trong tộc có người tới phố chợ Long Trạch mua vài món đồ, nên tiện thể ghé đưa linh thạch cho ta luôn.”
Hắn vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ cái túi da màu xám đang đeo bên hông.
Trương Cảnh nheo mắt.
Hình như hắn đã từng thấy cái túi này ở đâu rồi, mới gần đây thôi.
Đúng rồi, lúc Vương giáo tập lần đầu tiên đến lâm viện thứ bảy giảng đạo thì từng lấy từ trong túi da kiểu như này ra một miếng ngọc giản, nhưng túi của hắn khi đó có màu đen.
“Cái này là túi trữ vật hả?”
Trương Cảnh kinh ngạc hỏi.
“Ấy! Vốn định khiêm tốn một chút, không ngờ lại bị ánh mắt sáng như đuốc của Trương huynh phát hiện rồi.”
Quý Bá Thường xòe tay ra, giả vờ bất lực nói lớn.
Trương Cảnh đen mặt, bèn nói sang chuyện khác.
“Quý huynh, lúc ta đến đây đã gặp được bốn người…”
"Có phải là hai nam hai nữ?"
Quý Bá Thường tiếp lời.
“Các ngươi quen nhau à?”
Trương Cảnh tò mò nói.
Quý Bá Thường không trả lời, vẻ mặt có hơi nặng nề, hắn hỏi ngược lại.
“Trương huynh, ngươi biết từ khi bắt đầu cho đến hôm nay đã có bao nhiêu ‘thiên tài cấp Ất’ đến chỗ này sao?”
Trương Cảnh lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.
“Tính luôn người và Đặng An, cộng thêm một người từ lâm viện số chín nữa, tổng cộng là mười bảy người. À phải, trong này không bao gồm hai tên ‘yêu nghiệt cấp Giáp’ kia, không biết ngày mai lại đến thêm bao nhiêu người nữa.”
Giọng điệu của Quý Bá Thường dần trở nên khoa trương.
Nhưng thấy Trương Cảnh không có phản ứng gì, Quý Bá Thường hắng giọng một cái rồi lại trở về vẻ nghiêm túc.
“Trương huynh có lẽ không biết, dựa theo quy định của đạo viện thì sau mỗi một kỳ khảo sát thì đều sẽ lập ra một bảng xếp hạng.”
“Ngày hôm qua ta có làm quen được với một sư tỷ, nàng nói với ta mười người xếp hạng đầu trong bảng xếp hạng mỗi tháng đều sẽ nhận được 50 đạo công trong vòng một năm, từ hạng mười đến hạng hai mươi là 20 đạo công mỗi tháng, hai mươi đến ba mươi là 5 đạo công, mấy kẻ xếp hạng sau ba mươi thì sẽ không có bất kỳ khen thưởng nào!”
“Cái gì? Mười người đầu tiên được thưởng nhiều đạo công vậy ư?”
Trương Cảnh ngạc nhiên hô lên.
“Đúng vậy, mười người đứng đầu sẽ nhận được năm mươi đạo công hàng tháng, kéo dài một năm và được cấp theo từng tháng.”
Quý Bá Thường khẳng định đáp.
Vẻ mặt của Trương Cảnh cũng trở nên nghiêm túc.
Một tháng đuược thưởng năm mươi đạo công.
Mới nghe thì sẽ cảm thấy không có bao nhiều --- miễn là Trương Cảnh chưa từng hỏi Lưu sư huynh về chuyện dùng đạo công đổi truyền thừa.
Nhưng bởi vì hắn đã hỏi rồi.
Cho nên hắn biết phần thưởng này quý giá đến thế nào.
Một tháng năm mươi, vậy một năm là sáu trăm đạo công.
Sắp gần bần một nửa của bộ truyền thừa trung phẩm rồi.
Nếu giống như lời Lưu sư huynh đã nói thì số đạo công ấy chính là tích lũy trong gần hai mươi đến ba mươi năm của một đệ tử ngoại viện.
Mà đệ tử ngoại viện có bao nhiêu cái hai mươi ba mươi năm chứ?
“Nếu tính theo hướng này vậy thì sau khi mười người đứng đầu tiến vào ngoại viện thì tất cả tài nguyên tu hành ở giai đoạn đầu đều đuọc ngoại viện bao trọn. Bọn họ chỉ cần chuyên tâm tu hành là được, không cần suy nghĩ đến việc kiếm đạo công.”
Phù ---
Trương Cảnh không khỏi thở ra một ngụm trọc khí.
Hắn có thể tưởng tượng được những ‘thiên tài cấp Ất’ đó sẽ trở nên điên cuồng thế nào khi nghe đuược tin này. Đặc biệt là trong tình huống hai vị trí đầu tiên đã bị hai tên ‘yêu nghiệt cấp Giáp’ đặt trước, số lượng đã ít nay lại càng ít hơn.
Lúc này Trương Cảnh đột nhiên nhớ lại lời khuyên của Lưu sư huynh: Tranh thủ dẫn khí nhập thể, bước vào Luyện khí cảnh trước khi ba mươi ngày khảo hạch kết thúc.
Một tia lửa lóe lên trong mắt hắn.
Sáu trăm đạo công này rất quan trọng với việc đổi truyền thừa Phúc Hải Giao Long Nhϊếp Hư Chân Pháp của hắn!