“Sau khi các ngươi đi vào hầm truyền thừa, nếu ngươi có thể tiến vào trong phạm vi mười thước của cột ngọc đặt công pháp, vậy thì chứng tỏ độ tương thích của ngươi và công pháp phù hợp để tu luyện.”
"Trên cơ sở này, mỗi một bước tiến về phía trước đều có nghĩa là mức độ tương thích cao hơn một điểm. Nếu có thể tiến vào phạm vi năm thước thì độ tương thích cấp cao, việc tu hành sẽ vô cùng thuận lợi, làm ít công to; phạm vi ba thước thì chính là độ tương thích hoàn hảo, trong vạn người chưa chắc đã tìm được một!”
“Hai người đã hiểu chưa?”
Trương Cảnh và Đặng An đồng thời gật đầu.
"Tốt lắm, vậy hãy cùng ta đi đến hầm truyền thừa.”
“Sư huynh, ta có thể đặt đỡ hành lý ở đây đuược không? Đem đống hành lý này vào hầm truyền thừa thì có chút không ổn lắm.”
Trương Cảnh chỉ vào hành lý phía sau, lúng túng hỏi.
Lưu sư huynh tiếp nhận hành lý rồi Trương Cảnh rồi theo bản năng chạm tay vào túi trữ vật treo bên hông.
….
“Chính là chỗ này.”
Trước cánh cửa thanh đồng, Lưu sư huynh nghiêm túc nói.
“Mau vào đi. Nhớ kỹ, phương pháp tu hành trung phẩm nằm ở hàng thứ bảy đến hàng thứ mười chín bên trái cửa vào, các ngươi vào thì cứ đi thẳng đến đó là được. Đi theo trình tự, Đặng sư đệ vào trước, Trương sư đệ thì đợi chút rồi vào.”
“Đã hiểu.”
"Được rồi, sư huynh."
Ầm ầm ——
Cánh cửa thanh đồng từ từ mở ra.
Đặng An bước nhanh vào.
Bên ngoài cánh cửa thanh đồng.
Mắt thấy tạm thời không có việc gì làm, Lưu sư huynh chợt nhớ tới hành lý của Trương Cảnh, nhịn không được hỏi:
“Sư đệ, trong nhà ngươi có trưởng bối tu hành nào không?”
"Không có, cha và mẹ ta là người bình thường."
Trương Cảnh thành thật trả lời.
"Ồ?"
Trong mắt Lưu sư huynh lóe lên một chút kinh ngạc, hắn ngạc nhiên nói.
“Vậy tiểu sư đệ đúng là có thiên phú bẩm sinh, chỉ dựa vào mỗi ngộ tính của bản thân mà đã có thể nhậận được đánh giá cấp Ất!”
“Chậc chậc, khóa này của các ngươi đúng là có không ít thiên tài, một tháng sau này thú vị rồi đây.”
Lưu sư huynh rất có hứng thú nói.
"Sư huynh, ngài nói vậy là có ý gì?"
Trương Cảnh mở to hai mắt.
Lưu sư huynh không có trả lời cụ thể mà chỉ nhắc nhở:
“Hehe, Trương sư đệ, hiện tại sư huynh ta vẫn chưa biết được hình thức cụ thể, nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là sẽ có liên quan đến đạo công. Nói chung là hôm nay sau khi lấy được phương pháp tu luyện thì ngươi cứ cố gắng luyện cho thật tốt, trước khi ba mươi ngày khảo hạch kết thúc thì tranh thủ dẫn khí nhập thể, bước vào Luyện Khí cảnh."
"Tu vi càng cao, đạo công nhận đuược sẽ càng nhiều.”
“Đây chính là phúc lợi nhập môn mà đạo viện dành cho đám tiểu tử các ngươi, cơ hội chỉ có lần này, nhất định phải nắm cho thật chắc! Phải biết ở hoàn cảnh bình thường, đạo công không phải dễ kiếm đâu.”
"Đạo công?"
Trương Cảnh có chút bối rối.
"Đúng vậy, là đạo công! Tương lai sư đệ sẽ ở ngoại viện, ở đó nếu ngươi muốn đổi tài nguyên tu hành hay truyền thừa gì đó đều cần phải có dạo công.”
“Ví dụ như giáo tập của lâm viện các ngươi, hay là Lục Viễn sư đệ vừa mới đưa các ngươi tới, bọn họ cần cù vất vả như vậy đều là vì để kiếm đạo công!”
Thì ra là thế!
Sau khi nghe Lưu sư huynh giải thích, Trương Cảnh lập tức hiểu được tầm quan trọng của đạo công.
Đạo công chính là ‘đồng tiền’ duy nhất mà đạo viện sử dụng!
Trong lúc nói chuyện.
Thì bóng dáng của Đặng An cũng xuất hiện.
"Đặng huynh chọn nhanh thế?”
Trương Cảnh kinh ngạc nói.
Theo hiểu biết của hắn, lựa chọn phương pháp tu luyện cần xác định độ tương thích nên không thể nào nhanh như vậy được.
“Do may mắn nên mới bước vào đã chọn được rồi.”
Vẻ mặt Đặng An không khỏi lộ ra một chút hưng phấn, rõ ràng hắn rất hài lòng với phương pháp tu luyện và độ tương thích của mình.
"Đặng sư đệ, ngươi chọn phương pháp tu luyện nào? Truyền Thừa Các cần ghi chép lại công pháp mà các ngươi đã lấy, đương nhiên độ tương thích là bí mật của mỗi người nên ngươi không cần nói.”
Lưu sư huynh hỏi với giọng nghiêm túc.
"Hồi bẩm sư huynh, phương pháp tu luyện ta chọn chính là công pháp trung phẩm Thượng Nguyên Vũ Hóa Bí Thuật.”
“Thì ra là bộ đó à? Ta đã biết. Bây giờ Trương Cảnh sư đệ có thể vào rồi.”
Lưu sư huynh nói với Trương Cảnh.
Nghe vậy.
Trương Cảnh cầm chặt chìa bạch ngọc, hít sâu một hơi rồi sải bước đi vào.
Khoảnh khắc vừa tiến vào.
Tầm nhìn của Trương Cảnh lập tức bị bị vô số cột ngọc cao bằng một người chiếm giữ.
Những cột ngọc được sắp xếp ngay ngắn ở hai bên trái phải, nhìn không thấy cuối.
Chỉ liếc nhìn một cái, hắn liền nhanh chóng dời ánh mắt, vừa đi về trước vừa lẩm bẩm.
“Bên trái, hàng thứ bảy đến hàng mười chín.”
Nhìn kỹ thông tin của phương pháp truyền thừa được ghi chú trên cột bạch ngọc, Trương Cảnh Tùy bắt đầu thử từng cái một.
Tam Nguyên Ly Hỏa Thôn Dương Pháp, cách mười thước, không được!
Diêm Minh Bạch Cốt Quan, cách mười thước, không được!
Tốn Phong Ngự Hư Tập Chú, cách mười thước, không được!
......
......
Trương Cảnh không biết mình đã lựa chọn bao lâu, nhưng hắn chỉ cảm thấy mãi đến khi đầu choáng mắt hoa thì mới miễn cưỡng tìm được hai phương pháp tu luyện thích hợp.
Một cái là Tam Quang Hóa Âm Chân Giải, hắn có thể đi vào tầm tám thước rưỡi, đủ yêu cầu để tu luyện.
Cái còn lại là Huyền Nguyên Ngũ Cốc Đạo Thần Pháp, Trương Cảnh rất thích cái này, hắn có thể đi vào khoảng năm thước rưỡi, mơ hồ đã tới độ tương thích cấp cao.
Dựa theo những gì Lưu sư huynh vừa nói thì độ tương thích này đã rất hiếm thấy rồi.
Chỉ là Trương Cảnh vẫn chưa dừng lại.
Mặc dù hắn có Tụ Nguyên linh quang, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện trên phạm vi lớn, nhưng cũng phải dựa vào tốc độ tu luyện bình thường.
Lỡ đâu trong những công pháp còn lại có thứ có được độ tương thích thượng đẳng với mình thì sao?
Nếu cả hai cộng lại với nhau thì tốc độ chẳng phải sẽ càng biếи ŧɦái hơn sao?
Thử lại!
Phải thử hết toàn bộ công pháp!
Cuối cùng.