Chương 1

Ngốc tử nhà họ Lâm đột nhiên hết ngốc.Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp huyện Kim Quang, còn nhanh hơn cả gió.

Kim Quang huyện không lớn, nhưng nếu tùy tiện hỏi bất kỳ ai, ai cũng có thể kể rõ ràng như lòng bàn tay chuyện của nhà họ Lâm. Lâm Đại là người lương thiện, nổi tiếng vì đã quyên góp rất nhiều tiền bạc cho huyện. Còn con trai độc nhất của ông, lúc nhỏ thông minh khác thường, nhưng không may trong lúc chơi đùa đã vô ý ngã xuống cây, đập đầu, và trở thành ngốc tử suốt mười năm.

Mười năm qua, chẳng ai nghĩ rằng đứa trẻ này có hy vọng bình phục. Bởi vậy, khi nghe nói ngốc tử ấy đột nhiên trở lại bình thường, cả huyện kinh ngạc, bàn tán xôn xao. Mọi người không nhịn được thắc mắc: “Sao lại như vậy được?”

Một người trong đám đông kể lại:

“Cũng chỉ tại cái tên Chu đồ tể kia! Hắn dám ức hϊếp hai anh em nhà họ Lâm, những người sống dựa vào nhau mà qua ngày. Hắn ép cô em gái nhỏ của Lâm Đại phải minh hôn (kết hôn với người đã chết) với con trai của Vương viên ngoại. Thật là khốn nạn!” Nói xong, người nọ tức giận phun nước bọt xuống đất. “Trước đây không có Lâm Đại giúp đỡ, hắn đã sớm chết đói ngoài đường rồi!”

Đám đông xung quanh ồ lên: “Đúng là lấy oán trả ơn! Cô bé có đồng ý không?”

Người kể tiếp tục phẫn nộ:

“Đồng ý rồi. Tên họ Chu ép hỏi cô bé: "Trong thế giới này, mày có bản lĩnh nuôi ngốc tử ca ca của mày không?" Hắn còn thề thốt đảm bảo rằng sẽ lo cho ca ca cô bé cơm áo cả đời. Tiểu cô bé mới vài tuổi, làm sao chống lại được chiêu vừa đấm vừa xoa của hắn?”

Mọi người lắc đầu thở dài:

“Con nít dễ bị lừa quá. Chu đồ tể mà nói gì đáng tin chứ?”

“Chính thế!” Người kể chuyện vỗ đùi. “Nếu người anh ruột của cô bé không kịp thời tỉnh táo lại, đáng thương thay, cô bé đã bị lừa ký tên, điểm chỉ, tự nguyện làm đám cưới với người chết rồi!”

Người nọ khoa chân múa tay, mô tả lại cảnh tượng lúc đó.

Cô bé có lẽ cũng hiểu rõ rằng Chu đồ tể là kẻ gian xảo. Nhưng cô không có cách nào khác. Dù có từ chối, hắn cũng có thể dùng ám chiêu, chẳng hạn nửa đêm mang bao tải bắt cô đi. Chi bằng tự mình ký khế ước, trình lên quan phủ, để quan huyện giám sát. Dù gì đi nữa, quan huyện Kim Quang không phải kẻ ăn hại, ít nhất hắn sẽ không để anh trai cô phải chịu đói khổ.

Suy nghĩ mãi cả đêm, ngày hôm sau, cô bé mang theo người anh ngốc tử của mình đến nhà Chu đồ tể.