Chương 25

Lúc Kiều Tinh Nam đưa Farrel Ruier trở về phòng, y mới nhận ra kỵ sĩ phòng thủ ở bên ngoài phòng giờ chỉ còn lại có một người, một người khác hẳn là đã đi báo cáo tình hình cho bạo quân rồi.

Mặc dù đã sớm có suy đoán, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, y vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Hiện tại việc cấp bách là thừa dịp trước khi đám người bạo quân bắt đầu ra tay thì phải cùng số 0 và chú Steria chuẩn bị tốt lời kịch đã.

Nghĩ như vậy, mặt ngoài Kiều Tinh Nam vẫn trầm ổn như cũ, nhưng bước chân bên dưới đã nhanh hơn rất nhiều.

Farrel Ruier đi theo Kiều Tinh Nam đi ra ngoài, nhìn chung quanh một chút, chẳng biết tại sao bỗng nhiên bật cười một tiếng, cũng không còn nhìn quanh nữa, uống một hớp rượu, thái độ có vẻ hơi tản mạn.

Hai người rất nhanh đã đi tới trước cửa phòng Kiều Tinh Nam.

Trong phòng, chú Steria ngồi ở bên bàn, dùng khăn trắng lau qua mắt kính của mình, số 0 thì vẫn giống như ngày thường, ngoan ngoãn ngồi xổm trên cái đệm của mình, ngẩng đầu, ngẩn người nhìn ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống.

Hai thẻ bài không hề can thiệp đến cuộc sống của nhau, bầu không khí cực kì hài hòa.

Một giây sau, tiếng mở cửa vang lên, chú Steria vốn đang nở nụ cười trên môi nhìn thấy Farrel Ruier đi theo phía sau chủ nhân, đường cong khóe miệng nhanh như chớp biến mất.

Kiều Tinh Nam dừng động tác, trở tay đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt phía ngoài, hoà giải nói: "Chú Steria, số 0, bọn ta trở về rồi."

"Farrel Ruier hiện tại cũng đã tỉnh rượu. Tốt, tất cả mọi người đều vui vẻ lên chút nhé, cùng hoan nghênh người mới nào!"

Nụ cười trên mặt Kiều Tinh Nam nhìn vô cùng xán lạn, gắng gượng không nhìn sang chú Steria trầm mặc lạnh nhạt, sắc mặt âm trầm, cùng Farrel Ruier sau lưng cà lơ phất phơ, căn bản xem không quan tâm đến sắc mặt người khác, thỉnh thoảng còn ngửa đầu lên uống một ngụm rượu.

Bầu không khí nhất thời trở nên hơi quái lạ.

Số 0 tỉnh tỉnh mê mê nhìn chủ nhân trước cửa, chậm rãi nghiêng đầu, nét mặt chất phác khô khan, nhưng giống như là ứng hòa với chủ nhân, khóe miệng cứng đờ kéo ra một độ cong gần như một đường thẳng, lắp bắp nói một cách máy móc: "Hoan nghênh, người mới."

Nhìn ra được, số 0 thật sự đang rất cố gắng hoan nghênh người mới.

Giờ khắc này, Kiều Tinh Nam cảm thấy số 0 thực sự như là một thiên sứ!

Farrel Ruier nhìn về phía Steria sắc mặt đóng băng, lại nhìn một chút nét mặt không thay đổi của số 0, hắn nhíu mày, nhéo nhéo thanh kiếm bên hông mình, lại uống một hớp rượu.

Cũng không biết có phải là cố ý hay không, Farrel Ruier có nhìn lướt qua Steria, còn tùy ý phất tay chào hỏi với số 0, không đứng đắn mà nói: "Tiểu mộc đầu, ngươi không cần khách khí, đã quen biết rồi thì về sau ca ca sẽ cho ngươi uống chút rượu, ai khi dễ ngươi thì nói cho ta, ca ca giúp ngươi đánh hắn."

"A."

Trong không khí bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ khinh thường, một lát sau, chủ nhân của âm thanh "áy náy" nói với Farrel Ruier:

"Thật sự là thất lễ, nhưng mà xin tha thứ cho ta, ta cũng vì cảm thấy quá đau lòng cho số 0. Dù sao thì việc bị một kẻ cặn bã tùy tiện gọi như vậy cũng rất là xúi quẩy."

Steria dè dặt đeo kính mắt lên, chán ghét dời ánh mắt. Khi bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Kiều Tinh Nam, ông mới chậm rãi cười nói: "Chủ nhân, vất vả rồi, rất xin lỗi, Steria không thể giúp chủ nhân một tay, đều tại ta không thể chịu đựng được khi phải hô hấp cùng một bầu không khí với tên phế vật này."

Kiều Tinh Nam nhìn Steria đang không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, muốn nói lại thôi, quay đầu chuẩn bị trấn an Farrel Ruier vài câu.

Steria chính là người độc mồm độc miệng, chứ thật ra không có ý xấu.

Sau đó y liền phát hiện, dưới lời nói khinh thị của Steria, nụ cười trên khóe miệng Farrel Ruier vẫn không thay đổi, lấy tay che đi bình rượu của mình.

Không hiểu sao lại mang đến một cảm giác, hắn nói mặc hắn nói, ta vẫn thoải mái thưởng rượu.

Kiều Tinh Nam thầm tán thưởng một tiếng trong lòng, Farrel Ruier thật là giỏi. Chỉ cần không so đo với chú Steria thì ngươi chính là nam nhân có trái tim lớn nhất, lòng dạ rộng nhất trong lòng ta,!

Nhưng một giây sau, Kiều Tinh Nam lại nhìn thấy Farrel Ruier uống một ngụm rượu, khóe miệng kéo lên một cái, bên trong đôi mắt màu xám đậm tràn đầy ghét bỏ.

"Chủ nhân à, sao ngài không ném lão bất tử này vào Tạp Trì đi, giữ lại để nhắm rượu à? Lỗ tai không chê phiền sao?"

Kiều Tinh Nam: ... Lão, lão bất tử?

Đôi mắt ôn hòa của Steria dần dần tràn ngập lãnh ý, tay của ông nắm chặt cây thủ trượng làm bằng gỗ đen, nụ cười trên khóe miệng lại càng thêm rõ ràng, không hiểu sao lại hơi làm cho người ta sợ hãi: "Hừ, cái tên phế vật đứng ở trước mặt ta đúng là to mồm thật đấy."

"Đối đãi với trưởng giả Tạp Trì mà thất lễ thô lỗ như vậy, chủ nhân đáng thương của ta rút phải ngươi thật sự là gặp phải vận rủi lớn."

"Ách." Farrel Ruier có chút không vui, hắn uống một hớp rượu, nhìn về phía Steria, ngữ khí cà lơ phất phơ giống như muốn ăn đòn: "Ở Hỗn Độn Tạp Trì lâu nên đầu ngươi có vấn đề rồi đúng không? Ta còn chưa từng gặp ngươi, mà miệng ngươi đã thúi như vậy, ta cướp rượu của ngươi à? Thật sự là buồn cười."

Chưa từng gặp chú Steria?

Kiều Tinh Nam nhanh chóng cảm thấy cuộc cãi vã của hai người sẽ không bao giờ kết thúc.

Quả nhiên, một giây sau, trên mặt chú Steria hoàn toàn không còn nụ cười nào nữa, trên mặt hiện lên một vòng sát ý, nhìn Farrel Ruier, ông gằn từng chữ từng chữ nói: "Ngươi chưa từng gặp ta?"

Farrel Ruier không hề chột dạ, gật đầu: "Thế nào, ngươi là rượu à, tại sao ta phải gặp ngươi?"

"Ba mươi năm trước, ở khu vực trung tâm Hỗn Độn Tạp Trì, Xích Kim Dực Tộc đυ.ng phải chén rượu của ngươi, ngươi chém hỏng hai mươi cái bàn, ba mươi sáu cái ghế của ta, làm đổ hết đống Thiên Mính ta chuẩn bị tỉ mỉ xuống đất, toàn bộ buổi tiệc hủy hoại chỉ trong chốc lát!"

Trong giọng nói ưu nhã của Steria tràn đầy phẫn hận, lờ mờ còn nghe thấy sự run rẩy: "Đó là nét bút hỏng duy nhất trong cuộc đời ưu nhã của ta!"

Thật sự là khiến người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.

Kiều Tinh Nam đồng tình với Steria một giây, nhưng rõ ràng nếu cứ tiếp tục cãi nhau như thế này thì chắc chắn là không ổn.

Y khẽ cau mày, cảm thấy mình nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết cục diện hỗn loạn hiện tại.

Ở một góc hẻo lánh không ai chú ý tới, số 0 chậm rãi nghiêng đầu nhìn chú Steria, lại nghiêng đầu nhìn về phía Farrel Ruier, mặt mũi tràn đầy ngỡ ngàng, bọn họ đang tranh cãi về cái gì vậy?

Không hiểu xảy ra chuyện gì, số 0 trầm mặc một giây, tiếp tục ngồi ở trên đệm, hai tay vòng quanh đầu gối phơi nắng để bổ sung năng lượng.

Là một trong những người tham gia vào cuộc cãi vã, Farrel Ruier a lên một tiếng, ngữ khí cũng không gấp gáp: "Hoá ra cái buổi tiệc đáng chết kia là ngươi làm, vậy ngươi nhất định phải quen biết cái tên Xích Kim kia. Nhờ ngươi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn ra khỏi tộc địa Dực Tộc thì nhớ cẩn thận cái mạng của mình, kiếm tuyết của ta không có mắt đâu."

"Nếu như lỗ tai của ngươi vô dụng như thế thì sao không mang đi làm tế phẩm đưa cho Linh tộc đi, đương nhiên tộc trưởng Linh tộc nhất định sẽ ghét bỏ mà ném đi." Steria cười lạnh.

"Xích Kim có thể bị ngươi gϊếŧ hay không, ta mặc kệ, cái ta để ý là buổi tiệc của ta đã bị ngươi phá hủy, đó là sự sỉ nhục cả đời ta."

Thật sự là rất ồn ào.

Số 0 chậm rãi đưa tay, gần như dùng hết mười phút, cuối cùng cũng che được lỗ tai của mình lại.

Steria và Farrel Ruier không hề cảm thấy mình ồn ào chút nào, bọn họ đều cảm thấy mình là bên đang chiếm lý, người nên nhận sai không phải mình mà là đối phương!

Hai người càng cãi nhau thì càng kịch liệt, ánh mắt nhìn đối phương đều tràn đầy sát ý.

Bỗng nhiên—— một tiếng va chạm vang lên, chiếc chén sứ đặt trên mặt bàn nặng nề đập xuống, âm thanh chói tai ngắt ngang cuộc cãi vã ầm ĩ của hai người.

Steria và Farrel Ruier sững sờ nhìn sang phía bên kia. Chỉ thấy nam nhân tóc đen trước đó vẫn luôn thích cười, thái độ rất ôn hòa vào giờ phút này lại lộ ra sắc mặt băng lãnh, đến cả cặp mắt vàng thâm thúy kia lúc này cũng tràn đầy ý lạnh.

"Làm loạn đủ chưa?" Kiều Tinh Nam hơi ngẩng đầu, môi mỏng nhấp nhẹ, giọng nói lạnh nhạt, lờ mờ mang theo vẻ không vui.

Khi một người luôn luôn ôn hòa thích cười tức giận thì luôn có một loại lực uy hϊếp không thể giải thích được, khiến cho người ta vô thức ngậm miệng lại.

Mặc dù Steria đã từng thấy chủ nhân của mình ở trước mặt người ngoài lộ ra biểu cảm thanh lãnh cao quý, đầy uy nghiêm này, nhưng cho tới bây giờ, y đối đãi với ông và số 0 đều bằng khuôn mặt tươi cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên giọng nói của y tàn khốc lạnh lùng như vậy. Đều tại tên đáng chết Farrel Ruier kia.

Steria lấy sổ đen ra hung hăng ghi tên của đối phương xuống.

Tửu quỷ Farrel Ruier vừa tới, cũng không biết tính tình của Kiều Tinh Nam thế nào, thấy lão gia hỏa Steria kia ngừng miệng, hắn cũng không nói chuyện nữa.

Kiều Tinh Nam nhìn thấy chiêu này có tác dụng, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng biến mất, y cười híp mắt nói: "Như vậy mới đúng chứ, người một nhà nên hòa hòa khí khí."

"Farrel Ruier cảm thấy rượu của mình bị xâm phạm, tức không nhịn nổi nên mới đánh nhau với tên Xích Kim kia, phá hỏng bữa tiệc mà chú Steria tỉ mỉ tổ chức, hai người đều có lý do của riêng mình, ai nói cũng hợp lý hết, không ai có thể nói thay cho người kia. Nhưng mà, hai người có thể giải quyết nó trong âm thầm."

"Chỉ có một điểm, đó là không được làm thương tổn đối phương, cũng đừng để những người khác trong trang viên phát hiện lý do các người cãi lộn, dù sao chúng ta bây giờ cũng là châu chấu đứng trên một sợi dây thừng, là cùng một bọn."

Kiều Tinh Nam nói xong những thứ này, cũng mặc kệ trong lòng hai người kia suy nghĩ cái gì, y đi tới bên bàn, để cho hai người kia ngồi xuống, ngón tay điểm nhẹ lên bàn, khống chế số 0 cũng đi tới.

Lấy giấy và bút trong không gian hệ thống ra.

"Tiếp theo chúng ta cùng đọc lại kịch bản của từng người."

Kiều Tinh Nam bố trí công việc cho ba người đâu vào đấy. Gần đây y phải gia tăng độ thiện cảm của bạo quân với mình, hai ngày này, ba người số 0 tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện, nhất định phải dựa theo tiểu truyện thiết lập nhân vật cho bọn họ mà làm.

"Chủ nhân của ta, nói cách khác, ta có thể xem thường tên phế vật này lúc nào cũng được?" Nụ cười trên mặt Steria vô cùng chân thành: "Chuyện này rất thích hợp với ta, chủ nhân anh minh của ta."

Farrel Ruier khó chịu uống một ngụm rượu, hắn hừ một tiếng, "Ngươi giữ miệng cho sạch đi, ở trong kịch bản này địa vị của ta cao hơn ngươi."

Steria lễ phép mỉm cười.

Kiều Tinh Nam không thèm để ý đến hai người này nữa, hai người bọn họ chỉ cần đừng lộ tẩy ở bên ngoài, còn trong nhà thích nhao nhao thế nào thì cứ nhao nhao tùy ý.

Vẫn là số 0 luôn làm cho y yên tâm nhất.

Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam lại dặn dò số 0 vài câu, "Số 0, đến lúc đó phải nhờ đệ cứu vãn tình hình rồi."

Số 0 chậm rãi gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc.

Kiều Tinh Nam nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục suy nghĩ kịch bản, tận lực không để ý đến Steria và Farrel Ruier bên cạnh đang dùng ánh mắt chém gϊếŧ nhau.

Ước chừng một giờ sau, Kiều Tinh Nam ngẩng đầu, nói lại kịch bản cho cả ba vị này một chút, sau đó tiếp tục nói: "Farrel Ruier được ta dùng "Quyển trục ma pháp" triệu hoán đến đây, bạo quân ở trang viên cũng biết chuyện này, nhưng để hợp với lễ nghi, chúng ta cần phải đi nói với hắn một tiếng."

"Đương nhiên, chủ nhân của ta."

Steria đứng lên, hơi thi lễ một cái: "Vậy bây giờ chúng ta lên đường thôi."

Chậc, không biết có phải là ảo giác hay không, Kiều Tinh Nam luôn cảm thấy chú Steria lần này rất nóng lòng muốn đi diễn kịch.

Nhưng mà đây là chuyện tốt, Kiều Tinh Nam cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng lên, trên khuôn mặt trắng nõn của y là vẻ lạnh nhạt và cao ngạo, mang theo sau lưng ba vị thuộc hạ thần bí, đi ra cửa.

Một bên khác, Asrit đã sớm nhận được tin —— Kiều lại dùng quyển trục ma pháp triệu hoán ra một người thần bí khác.

Trong con ngươi xanh biếc của hắn hiện lên một tia ám quang, đầu hoàng kim mãng xà bơi về phía hắn, hắn đưa tay đè lại, tùy ý đặt nó lên trên cổ.

"Vị Steria kia quả thật có thể luyện ra quyển trục ma pháp."

Quản gia trang viên hơi kinh ngạc.

Một bên, Howard và Eliel cũng đang suy nghĩ sâu xa.

Cho dù là ở Arilance, người có thể luyện chế ra quyển trục ma pháp cũng không nhiều. Dù sao thiên phú của Nhân tộc ở phương diện này cũng không thể tài giỏi hơn so với Linh tộc được, mà những hậu duệ thiên phú cực cao mà Linh tộc và Nhân tộc trước kia thông hôn sinh ra cũng có tính tình vô cùng cao ngạo.

Bởi vậy, cho dù là vương của bọn họ, số quyển trục ma pháp mà ngài ấy có cũng không nhiều hơn mười cái.

"Chẳng lẽ, cái tên Steria kia là Linh tộc?"

Eliel khẽ suy đoán.

"Sự tồn tại của Linh tộc còn thần bí khó lường hơn so với Mộc tộc, Steria nhìn không hề giống." Quản gia trực tiếp đưa ra lời phủ định.

"Ngươi thấy thế nào?"

Asrit rủ đôi mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó, con ngươi hắn khẽ nâng lên nhìn về phía Howard, ý vị không rõ hỏi một câu.

Howard lắc đầu: "Đám người này nhìn đều rất kỳ quái, đế vương thì nội tình không rõ, số 0 lại có huyết mạch Mộc tộc, còn có cái tên Steria có thể luyện chế ra quyển trục ma pháp nữa, sau này là vị kia, có lẽ sẽ càng thêm thần bí, thuộc hạ thực sự không biết như nào."

Kỳ thật trong một phút chốc, Howard thực sự cảm thấy bọn họ đúng là đế quốc đến từ đại lục phương xa thần bí nào đó, nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ đi ý nghĩ này. Lý trí nói cho hắn biết, sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, chuyện này rõ ràng không phù hợp với tình hình thực tế.

Howard dừng một chút liền nói: "Nhưng bọn họ rất có thể là người đế quốc khác phái tới, để mê hoặc chúng ta, che dấu mục đích phía sau và quân cờ thật sự."

Nhưng nếu các đế quốc chung quanh thật sự có năng lực làm được như này, có thể nuôi dưỡng được mấy người năng lực bất phàm như vậy thì cũng không bao giờ trở thành những quốc gia bị Arilance đặt ở dưới chân nhiều năm như vậy.

Asrit ừ một tiếng, đôi mắt xanh lục của hắn lóe lên, đột nhiên hỏi một câu: "Bên phía dị tộc có động tĩnh gì không?"

Howard không ngờ đế vương lại đột nhiên hỏi câu này, môi hắn khẽ động, báo cáo: "Tạm thời không phát hiện dị tộc có hành động nào khác."

Trên đại lục này, lãnh địa dị tộc và Nhân tộc phần lớn đều nước sông không phạm nước giếng.

Asrit bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Howard vô thức nghĩ đến khả năng xấu nhất—— đó là bốn đế quốc Nhân tộc khác đã âm mưu liên hợp với dị tộc.

Bọn chúng hao phí rất nhiều tinh lực, bồi dưỡng nhiều người năng lực trác tuyệt như vậy, dự định đối phó với Arilance bọn họ.

Nhưng bây giờ cũng chỉ mới cách mấy năm lần đại chiến Nhân tộc kia qua đi, vì sao dị tộc và đế quốc khác lại đột nhiên muốn chĩa mũi giáo vào Arilance.

Và nếu như suy đoán phía trên là đúng thì vì sao địch quân lại muốn để mấy người kia hành xử một cách khoa trương như thế, khoa trương đến mức làm cho bọn họ nhanh chóng sinh ra hoài nghi?

Howard càng nghĩ càng đau đầu, nghĩ như thế nào cũng không quá đúng, hắn nhìn về phía đế vương ngồi ở phía trên.

Asrit là đế vương cực kì tuấn mỹ của Arilance, đế vương các đời khác không có ai mà có thể so sánh được với vẻ ngoài của hắn, tia sáng xuyên thấu qua khe hở rơi vào mặt mày của hắn, điểm sáng nhảy nhót, nam nhân rũ mắt trầm tư, sóng mũi cao, khuôn mặt thâm thúy khiến cho người ta không thể rời mắt nổi.

Chỉ thấy đầu ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, dường như nhớ ra cái gì đó, trong con ngươi xanh biếc hiện lên một tia ngưng trọng.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Là người hầu tới nói cho bọn họ Kiều Tinh Nam tới để yết kiến bệ hạ.

Asrit dựa vào ghế, nhìn về phía Howard, nét mặt nhàn nhạt: "Bảo người dẫn bọn họ đưa đến thư phòng của ta, lát nữa ta sẽ đến đó."

Thư phòng?

Howard khẽ giật mình, sau đó cúi đầu xuống: "Tuân mệnh."