Tình huống hiện tại có chút không ổn.
Trong kịch bản gốc của Kiều Tinh Nam, bạo quân không nên đến đây sớm như vậy, chí ít là khi mà y còn chưa hoàn thành xong bước làm nền ở kịch bản thì bạo quân không nên xuất hiện.
Hiện tại đã biết bạo quân sẽ tới trang viên vào ngày mốt, Kiều Tinh Nam đương nhiên sẽ không mặc kệ, y phải vắt hết óc suy tư xem xét lại kịch bản của mình.
Dựa theo kịch bản của y, đế vương trời sinh tính kiêu ngạo mang theo đệ muội đi ra bên ngoài ngao du đột nhiên xảy ra bất trắc, các kỵ sĩ bị phân tán, hai vị thân vương cũng không rõ tung tích.
Rất rõ ràng, đây là một kịch bản mang đầy tính tranh đấu chính trị.
Có người đã cố ý bày âm mưu ra để phục kích đế vương, đế vương mệnh lệnh cho một vài kỵ sĩ đi lần theo dấu vết kẻ phản bội, còn mình và đám kỵ sĩ còn lại sẽ đi tìm kiếm hai vị thân vương.
Sau đó, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đế vương và các kỵ sĩ hoàn toàn phân tán, họ chỉ có thể chịu nhục ngụy trang thành nạn dân lang thang để đi tìm kiếm thân vương, nhưng mà, vẫn không có manh mối nào của đệ muội, cho đến khi nghe tin bạo quân sẽ đến trang viên này vào ngày mốt.
Đế vương cũng không sợ bạo quân, y thậm chí còn không để cái quốc gia nhỏ yếu xa xôi này vào mắt, nhưng bây giờ đang ở trên lãnh thổ của đối phương, sau khi suy tư liên tục đế vương quyết định sẽ hợp tác với bạo quân.
Chỉ cần đế vương của đất nước yếu đuối này trợ giúp mình tìm đệ muội, quốc gia bọn họ sẽ mãi mãi hợp tác với Arilance.
Nhưng mà chờ đợi suốt mấy ngày, tất cả những thuộc hạ thất lạc đều đã tìm tới, nhưng đế vương Arilance thì vẫn mãi chưa tới, vị vua kiêu ngạo không thể thừa nhận được sự khuất nhục như vậy nên đã chuẩn bị rời đi.
Đây chính là kịch bản gốc mà y viết.
Đương nhiên, cái gọi là rời đi của Kiều Tinh Nam cũng không phải là rời đi thật.
Y biết, quản gia sẽ không cho phép y rời đi, cho nên ban đầu y đưa ra mục đích rời đi chính là vì muốn bức bách đối phương nới lỏng điều kiện, cho phép mình đi ra ngoài.
Nếu như thuận lợi, sau khi ra cửa y sẽ tìm phương pháp kiếm tiền, thăng cấp số 0 hoặc là dùng vàng rút thẻ, nâng cấp thiết lập nhân vật của mình. Nhưng ai có thể ngờ được, ngày mốt đế vương đã đến đây rồi! Vốn còn tưởng là còn có sáu bảy ngày, như vậy chẳng phải là quá đột ngột hay sao? !
Sắp phải gặp bạo quân rồi.
Nói Kiều Tinh Nam không sợ chắc chắn là nói dối, y sợ đến mức hai chân như muốn nhũn ra luôn rồi.
Những việc lúc trước y có thể làm ở trang viên quá ít, chỉ dựa vào sự thần bí của số 0 và một vài lời nói huyễn hoặc để người khác kiêng kị mình, mặc dù mục đích đã đạt được, nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy còn chưa đủ.
Kiều Tinh Nam vô thức dùng ngón tay xoay một vòng tròn ở trên bàn, lần ngụy trang trước đó có không ít lỗ thủng, y không biết bạo quân hiểu rõ nguyên thân tới trình độ nào, có lẽ bạo quân đã sớm điều tra ra tư liệu của nguyên thân.
Kiều Tinh Nam cảm thấy, bạo quân có thể sẽ nghĩ rằng y không phải là một tên lừa đảo bình thường, nhưng chưa chắc không tin y là đế vương.
Sắp rời khỏi trang viên rồi, y nhất định phải nghĩ ra một biện pháp khác, một cách có thể lập tức kiếm được tiền, làm phong phú cho kịch bản của mình, để cho mình có thể thuận lợi sống sót.
Một bên, số 0 ngồi ngay ngắn trước bàn, nó biết chủ nhân nó hình như đang suy nghĩ về một chuyện gì đó rất quan trọng, cho nên nó không nói gì cả.
Nghĩ đến kịch bản chủ nhân bàn giao cho mình, số 0 cúi đầu xuống, khó khăn tiếp tục tiêu hóa. Bỗng nhiên chủ nhân đứng lên, số 0 dừng lại một chút, ánh mắt chậm rãi nhìn theo động tác của đối phương.
Chỉ thấy Kiều Tinh Nam đi đến bên giường rồi vung tay lên.
Từng bộ quần áo trong chốc lát được chất đầy giường, màu trắng màu đỏ màu xanh da trời màu đen, đủ mọi loại màu làm cho người ta hoa mắt. Nhưng không thể nghi ngờ, đây đều là bảo vật, mỗi một bộ y phục này đều có giá trị liên thành.
Số 0 nhìn hành động của chủ nhân, hơi nghi hoặc một chút.
"Số 0, lại đây, hai chúng ta phải lấy bảo thạch từ trên quần áo ra trước!"
Số 0 càng cảm thấy bối rối hơn.
Tại sao phải lấy đá?
Loại đá này trong Hỗn Độn Tạp Trì khắp nơi đều có, các thẻ bài chỉ dùng những viên đá này để đánh nhau hoặc chơi đùa, chẳng lẽ chủ nhân cũng muốn dùng nó để chơi hay sao?
Số 0 nghĩ như vậy, trong đôi mắt đen trầm dường như hiện lên một tia sáng, mặc dù không có thẻ bài nào nguyện ý chơi với nó, nhưng số 0 vẫn rất yêu thích những trò chơi sẽ không đả thương đến mình này.
Không hề biết trong lòng số 0 đang suy nghĩ gì, Kiều Tinh Nam vẫn hứng thú bừng bừng cùng số 0 lấy bảo thạch.
Cảm tạ hệ thống đã đưa cho y ba ngăn tủ bảo bối, buổi chiều muốn kiếm được tiền phải dựa vào những vật này!
Hai người tìm đá đến tận buổi trưa, Kiều Tinh Nam móc đến mức hai tay tê dại, nếu như không phải thời gian ước định đi ra ngoài cùng Eliel sắp đến, y có thể sẽ gắng gượng lấy hết đống bảo thạch này.
Kiều Tinh Nam thu ba tủ quần áo còn chưa lấy hết bảo thạch lại, quay người nhìn về phía giường của mình.
Bảo thạch phủ kín nửa phần giường sáng chói vô cùng, con mắt Kiều Tinh Nam tỏa sáng, để lại năm, sáu bảo thạch hoàn chỉnh, bảo thạch còn lại đều đem cất vào trong không gian hệ thống.
"Số 0, ngươi cất những thứ này đi."
Nói là bảo số 0 cất, nhưng xét thấy số 0 không tự mình động tay được, Kiều Tinh Nam còn phải dùng sợi tơ tinh thần lực khống chế hành động của nó.
"Chủ nhân, ngài muốn chơi mấy thứ này sao?"
Số 0 ấp a ấp úng nói, trong mắt dường như phát ra ánh sáng.
Chơi? Thật là một thằng nhóc nghịch ngợm.
Làm sao có thể dùng để chơi đùa được, y vất vả lắm mới nhớ ra được trên đống quần áo hệ thống đưa tặng có khảm nạm rất nhiều loại bảo thạch, cho dù không lấy bảo thạch ra được, nhưng mang nguyên bộ trang sức đó đi cũng có thể đổi tiền.
Đương nhiên, để không phá hủy thiết lập nhân vật mà đồng thời có thể đổi những châu báu này thành tiền, y còn phải lợi dụng một vài thủ đoạn lươn lẹo để hợp lý hóa số tiền mình có được.
Kiều Tinh Nam nghiêm túc căn dặn số 0: "Đệ không thể dùng nó để chơi đùa được, chúng ta cần dùng nó để kiếm tiền, số 0 nhất định phải coi trọng bảo thạch của chúng ta."
"Được rồi." Số 0 cái hiểu cái không gật đầu.
Kiều Tinh Nam khẽ cười một tiếng, kiểm tra qua quần áo trên thân hai người, xác định không có gì thất lễ mới bước ra khỏi cửa phòng.
Ngoài cửa có Yoel và Héric đang trực sẵn, nhìn thấy hai người ra, bọn họ liếc nhau, trầm mặc đi theo sau lưng hai người.
Đã sớm dự liệu được việc mình và số 0 sẽ luôn bị giám thị, Kiều Tinh Nam nhìn đám kỵ sĩ ở sau lưng mình mà không có chút bất ngờ nào. So với cái này, có một điều làm cho y kinh ngạc hơn chính là, Eliel ở chỗ cửa lớn chờ đợi bọn họ, cùng với một bóng người to lớn bên cạnh hắn.
Chó khổng lồ?
Bên cạnh Eliel là một con chó khổng lồ màu trắng đang ngồi xổm, toàn thân trên dưới của nó lan tràn hoa văn màu đen, con mắt sắc bén sáng tỏ mà có thần, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, sau lưng cột một toa xe rất rộng rãi, di chuyển cũng rất dễ dàng, giống như không có chút mệt mỏi nào, nhìn qua cũng biết nó chính là một con ma thú di chuyển rất tiện lợi.
Thế giới này ngoại trừ dã thú bình thường ra thì còn tồn tại một loại ma thú, bọn chúng xen vào giữa dị tộc và động vật, bọn chúng cường đại hơn so với động vật bình thường gấp trăm lần, thậm chí còn có một số con có cho mình kĩ năng thiên phú đặc thù.
"Trấn nhỏ cách trang viên một khoảng cách hơi xa, nếu chúng ta đi bộ thì tối hôm nay có lẽ không trở về kịp, có Rhett giúp một tay thì sẽ nhanh hơn một chút."
Như thể nghe thấy được tên của mình, Rhett trầm thấp gào lên một tiếng, cái đầu cao ngạo ngẩng lên, bộ dáng nhìn rất là đắc ý.
Có một con ma thú đẹp như vậy làm thú cưỡi, thật là ngầu!
Kiều Tinh Nam giấu đi sự kích động trong nội tâm, con mắt nhìn lướt qua Rhett, như đã quen với việc này, sắc mặt y tỏ ra bình thường đi lên toa xe. Sau lưng, số 0 vẫn dùng mũ trùm che mặt, cảm giác vô cùng thần bí, theo sát sau lưng Kiều Tinh Nam.
Trên đường đi, Rhett chạy rất ổn. Thông qua cửa sổ toa xe, bọn họ có thể trông thấy rừng rậm nhanh chóng bị đẩy lùi về sau, còn có dòng suối róc rách chảy qua trên đường.
"Không biết các hạ thích cưỡi loại tọa kỵ nào? Lần sau ta có thể sắp xếp trước cho các hạ." Eliel giống như vô ý thuận miệng hỏi.
Nếu là bình dân bình thường, cho dù có biết đến các chủng loại ma thú thì cũng sẽ chỉ biết mấy loại như vậy, hơn nữa phần lớn đó đều là những loại không thích hợp để cưỡi, so với cưỡi, bọn chúng thích hợp để làm thức ăn hoặc là chế tạo tài liệu hơn.
Muốn biết ma thú có thích hợp để cưỡi hay không thì nhất định phải trải qua một lớp học về ma thú hoặc là lên trên chiến trường ma thú mới có thể biết được.
"Cưỡi?" Nam nhân tóc đen nhíu mày lại, có vẻ như đã bị đề nghị này của hắn hấp dẫn, "Ngày xưa, ta đều cưỡi cự long, ngày đi vạn dặm, không chỗ nào không thể đi."
Nụ cười trên môi Eliel cứng đờ, "Các hạ, cự long không phải là ma thú, đối phương là dị tộc, hơn nữa cũng đã lâu rồi không xuất thế."
Phải nói, phần lớn mọi người đều ngầm thừa nhận là cự long đã tuyệt chủng.
Nam nhân tóc đen bày ra nét mặt "Vậy thì làm sao, "Ở lãnh địa của ta, dị tộc cũng là con dân của ta, bọn họ lấy việc phục thị hoàng thất làm vinh quang, có vấn đề gì không?"
Mắt thấy Eliel không thể cung cấp tọa kỵ "Cự long" cho mình, nam nhân tóc đen nhất thời mất đi hứng thú.
Rất khéo, Eliel hiện tại cũng không muốn nói chuyện với kẻ lừa đảo này nữa, hắn quay đầu nhìn vị cường giả mà hắn vẫn luôn phải cảnh giác.
Mặc dù Kiều Tinh Nam cũng đang dùng sợi tơ tinh thần lực quấn quanh số 0, khống chế đối phương, nhưng cũng không hạn chế lòng hiếu kỳ của số 0 với bên ngoài, còn rất là quan tâm không khống chế đầu của đối phương, để nó muốn nhìn chỗ nào cũng được.
Nhưng số 0 lại không muốn nhìn cái gì hết, nó chỉ muốn lẳng lặng mà nhìn chủ nhân của mình. Nhưng lúc này "bằng hữu" của nó lại đang nhìn về phía nó, vì sự lễ phép nó cần chậm rãi xê dịch đầu lại để nhìn về phía đối phương.
Rất đáng tiếc, hành động này với số 0 mà nói là hơi gian nan, biên độ di động cũng không rõ ràng, dù có động thì cũng tương đương với không nhúc nhích.
Thế là, ở trong mắt Eliel, cảnh tượng đó lại biến thành vị cường giả này vẫn đang ngó chừng vị "Vương" trong miệng hắn ta.
Mặc kệ là thật hay là giả, người mặc áo bào trắng đã thực sự hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một kỵ sĩ, Eliel không khỏi hơi bội phục người này.
Rất nhanh, con chó Rhett đã đưa mọi người đi tới một cái trấn nhỏ gần trang viên nhất.
"Nơi này không quá là phồn hoa, nhưng ở bên trong có rất nhiều thứ, đều là những thứ đặc sắc ở Arilance." Eliel giới thiệu, dẫn đầu mấy người đi vào.
Thị trấn nhỏ gạch trắng ngói đỏ nhìn qua rất là sạch sẽ, trên đường đi, cũng bán đầy đủ mọi thứ, người của công hội xen kẽ vào trong đám người, thương nhân trên trấn nhỏ thỉnh thoảng sẽ gọi hai tiếng, mời chào buôn bán, nhìn qua rất là náo nhiệt.
Hầu hết các cửa hàng trong thị trấn nhỏ này đều bán dược thảo và thịt ma thú, nếu không thì chính là sừng ma thú và lợi trảo để dùng làm lợi khí.
Kiều Tinh Nam điềm tĩnh thong dong bước đi, bên đường không có gì có thể ngăn cản y dừng lại, y chỉ quét mắt một vòng rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Dường như theo y, những thứ gọi là trân quý ở trong mắt thường dân này đều không có gì đáng giá với y cả.
Nhưng trên thực tế, ở trong lòng y lại đang yên lặng lẩm bẩm, ở đây chủ yếu là bán thịt ma thú, gốm sứ? Mình không biết nấu nướng, luyện sắt, tất cả thứ đó đều cần kỹ thuật, sao cái gì cũng khó như vậy chứ?
Một bên nghĩ như vậy, một bên Kiều Tinh Nam dựa theo kế hoạch ban đầu, chú ý người qua lại trên đường. Y cần tìm một số người, để mình nhanh chóng "Rửa tiền" bảo thạch thành đồng vàng.
Nhất là sau khi nhìn thấy nhiều cửa hàng như vậy, Kiều Tinh Nam sâu sắc cảm thấy rằng mình ở chỗ này chỉ có thể làm lao động công. Vì để có thể thành công "Rửa tiền" kiếm tiền, lúc tìm người y vô cùng nghiêm túc.
Kiều Tinh Nam chậm rãi đi tới, dùng ánh mắt còn lại tìm kiếm người thích hợp, bỗng nhiên trong lúc vô tình y nhìn thấy trong ngõ nhỏ có hai bóng người một lớn một nhỏ, dẫm chân xuống. Dưới tầm mắt nghi ngờ của Eliel, y giống như vô ý nhìn về phía cửa hàng bên cạnh rồi đi vào.
"Các hạ cảm thấy hứng thú đối với mấy đồ vật này hay sao?"
Eliel nhìn những thứ bày biện trong tiệm này, nét mặt không hiểu, những vật này có gì mà yêu thích.
Ánh mắt hắn rơi vào con mắt mấy con ma thú bày đầy ra đấy sau đó là lợi trảo và trái tim của chúng
Ma thú cũng không phải là loại vật lương thiện, thậm chí còn có một số con chống lại con người, cửa hàng này chủ yếu mua bán những thứ trên thân ma thú có thể dùng được.
Những thứ này cũng không được gia công, vị này chắc là sẽ không dùng đến.
Kiều Tinh Nam dường như rất thích nhìn nó, tiện thể còn gọi số 0 đến, nói bằng giọng kinh ngạc cảm thán: "Hoá ra ma thú còn có con ngươi màu xám."
Cho dù là ai cũng đều có thể nhìn thấy được vẻ kinh ngạc từ trong ánh mắt nam nhân, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một con ma thú có con ngươi màu xám.
Màu xám là màu mắt mà ma thú cấp thấp nhất mới có. Mà ma thú bên người đế vương đều là loại cao quý nhất.
Eliel giống như đã hiểu ra, y ngạc nhiên như vậy là bởi vì chưa từng nhìn thấy một con ma thú cấp thấp như vậy nên mới tò mò đi tới xem. Trong lòng của hắn thầm dè bỉu, không biết có phải thật sự chưa từng nhìn thấy hay không hay là giả vờ như chưa từng nhìn thấy nữa.
Mà trên thực tế, Kiều Tinh Nam đùng là chưa từng nhìn thấy con ngươi màu xám của một ma thú cấp thấp bao giờ, chuẩn xác mà nói, tròng mắt của tất cả ma thú như thế nào y đều chưa từng thấy qua. Y cố ý nói những lời này, cũng là vô thức muốn nâng cao thiết lập nhân vật, đồng thời chờ đợi cho một thời cơ thích hợp.
Người mặc áo bào trắng dường như biết vương không cần câu trả lời của mình, an tĩnh như là một hình bóng đi theo sau lưng đối phương.
Một bên, chủ cửa hàng xoa xoa tay ưỡn mặt nhìn về phía mấy người, thận trọng hỏi: "Các vị lão gia quý tộc, trong tiểu điếm có thứ gì vừa mắt các vị lão gia hay không?"
Những người này vừa nhìn đã biết là một đám quý tộc có tiền, nếu như có đồ gì được bọn họ nhìn trúng thì hắn có thể một lần khai trương ăn nửa năm rồi!
Eliel trầm mặc đưa ánh mắt nhìn về phía Kiều Tinh Nam, cấp độ ma thú nơi này quá thấp, đối với hắn thực sự không có tác dụng gì.
Sau đó hắn liền phát hiện, lực chú ý của vị này đã sớm không đặt ở trên những vật kia nữa.
Eliel nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của đối phương nhìn sang, trên đường phố người đến người đi, không có bất kỳ cái gì hay nơi nào có thể hấp dẫn được hắn.
"Số 0." Một giọng nói thanh lãnh từ phía nam nhân tóc đen truyền đến.
Bóng trắng lóe lên, một giây sau xuất hiện ở trước mặt Eliel, chỉ thấy người mặc áo bào trắng móc ra một viên bảo thạch màu đỏ to lớn, đưa ra trước mắt của hắn.
"Vương nói, đổi."
Đổi, đổi cái gì?
Eliel không rõ lời này có ý gì.