Chương 3

Lý Tĩnh cảm thấy Thời Sơ Nguyệt chỉ là đang nói lẫy, cô hỏi lại lần nữa: “Em thật sự buông xuống được?”

“Thật sự.”

Thời Sơ Nguyệt cực kỳ khẳng định mà gật đầu một cái, sợ chị ấy không tin, lại giơ ba ngón tay lên, chớp chớp mắt, một bộ dáng thực ngoan ngoãn, “Em thề đó”

Lý Tĩnh cẩn thận đánh giá cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tốt xấu gì cũng đã mang cô ấy theo mấy ngày, tính cách Thời Sơ Nguyệt ra sao cô cũng coi như là có chút hiểu biết.

Tiểu cô nương bản chất không xấu, đầu óc cũng không ngu ngốc, chính là đôi khi bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, phạm một ít sai lầm.

Vô luận cô ấy có phải hay không thật sự buông xuống được, ít nhất khi cô biểu hiện ra cái thái độ này, Lý Tĩnh đương nhiên vì cô cảm thấy cao hứng.

“Em có thể hiểu được là tốt”

Cô hung hăng vỗ vỗ lưng Thời Sơ Nguyệt, “Thiên hạ nhiều hoa thơm cỏ lạ, hà cớ gì phải treo cổ trên một thân cây Nghiêm Hằng này chứ đúng không. Trong giới giải trí này, người có thể so với Nghiêm Hằng tuy không nhiều lắm, nhưng nếu em muốn yêu đương, về sau chị từ từ giúp em tuyển chọn người tốt.”

Thời Sơ Nguyệt bị một chưởng chụp đến ho khan: “...... Khụ”

“Bất quá vai diễn này em đã nhận, tạm thời cũng không có cách nào đẩy đi được.”

Lý Tĩnh lại hỏi, “Kịch bản em xem đến đâu rồi? Có thuận lợi không?”

Thời Sơ Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng ra gì.”

Lời kịch tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nói đi cũng phải nói lại cô không phải là diễn viên có xuất thân chính quy.

Cho dù có kỹ năng của thẻ bài hỗ trợ, nhưng trừ bỏ diễn cảnh khóc ra, những kỹ năng diễn xuất khác cô cũng không nắm chắc rằng mình có thể biểu hiện thật tốt được.

Thời Sơ Nguyệt nhịn không được nhíu mày. So với việc tra tư liệu viết luận văn còn khó hơn nhiều a.

“Em cũng biết?”

Lý Tĩnh chọc chọc đầu cô, “Lúc ấy chị đã nói nhân vật này không thích hợp với em, là ai diễn xuất không tốt còn muốn cãi lại, là ai vì Nghiêm Hằng muốn sống muốn chết, thậm chí thù lao đóng phim giảm phân nữa cũng muốn diễn kịch bản này?”

Thời Sơ Nguyệt đột nhiên phát hiện điểm mấu chốt: “Thù lao đóng phim giảm phân nửa?”

Thật là trên đời này có người yêu đến tiền lương cũng đều không cần?

Lý Tĩnh sợ chạm đến chỗ thương tâm của cô, lập tức thay đổi chủ đề: “Tính ra suất diễn của em cũng không nặng, cố gắng kiên trì một chút đi. Chờ quay xong, em có muốn tham gia chương trình tống nghệ thay đổi tinh thần không?”

Thời Sơ Nguyệt đang đau lòng cho thù lao đóng phim giảm phân nửa của mình lập tức bị thu hút: “Em có thể tham gia tống nghệ sao ạ?”

“Đương nhiên là có thể.”

Lý Tĩnh nhíu mày, “Chỉ là theo tình hình hiện tại... thôi quên đi. Chờ em quay xong bộ phim này đã rồi nói sau.”

Tuy rằng Thời Sơ Nguyệt địa vị không lớn, nhân khí cũng không mạnh, nhưng mấy tài nguyên tống nghệ có thể đưa cho cô kỳ thật cũng không thiếu.

Chỉ là phía nhà đầu tư có dụng ý gì cũng vô cùng rõ ràng, đơn giản muốn Thời Sơ Nguyệt làm đệm lưng để cọ xát nhiệt độ mà thôi.

Thời Sơ Nguyệt là cái loại bối cảnh không có, hình tượng trong mắt người xem cũng không mấy tốt đẹp, trong tạp kỹ là đối tượng thích hợp nhất để mổ xẻ, ác ý dàn dựng.

Cô càng chọc người ta ghét, càng có thể khiến cho người xem thảo luận, tiết mục mới có thể hot.

Nghệ sĩ có chút hắc hồng đương nhiên không sao cả. Bị mắng cũng đã bị, dù sao chỉ cần có nhiệt độ, cả tổ tiết mục đều có thể hưởng lợi.

Nhưng Lý Tĩnh không muốn như thế.

Mang theo Thời Sơ Nguyệt mấy ngày, cô thật sự xem cô ấy như em gái của mình, đương nhiên sẽ đau lòng cho cô ấy.

Ngày thường không có việc gì cô đều phải thời thời khắc khắc giám sát Sơ Nguyệt không lên Weibo xem những bình luận mắng cô ấy, càng không thể bỏ qua để cô ấy bị tổ tiết mục dàn dựng ác ý.

Lợi hại của việc tham gia chương trình tạp kỹ Lý Tĩnh không có đề cập đến, nhưng Thời Sơ Nguyệt cô chỉ cần suy nghĩ một chút đã liền hiểu.

“Không quan hệ.”

Thời Sơ Nguyệt giương mắt nói, “Vô luận chương trình gì, chỉ cần có thể đảm bảo bạo em đều có thể.”

Rốt cuộc nhu cầu trước mắt là làm tăng giá trị nhân khí. So với diễn phim yêu cầu sự chuyên nghiệp cùng kỹ năng diễn xuất mà nói, tham gia tổ tiết mục cô có lẽ có ưu thế một chút.

Chỉ cần cố gắng phát huy thật tốt, không cố ý tìm đường chết, khiến người xem cảm thấy có hảo cảm, hẳn là không khó đi?

Thấy Thời Sơ Nguyệt bình tĩnh như vậy, Lý Tĩnh lại cảm thấy hơi sửng sốt.

What??? Mặt trời mọc ở phía Tây rồi sao?

Tiểu cô nương này ngày thường nhắc tới công tác là toàn thân đều lộ rõ sự kháng cự, chỉ khi nghe thấy hai chữ Nghiêm Hằng mới miễn cưỡng bằng lòng nhận việc, thế nhưng vừa thất tình liền đổi tính phấn đấu vì sự nghiệp?

Lý Tĩnh như là đột nhiên hiểu ra cái gì, sắc mặt nháy mắt trầm xuống: “Nhà em lại gọi đến đòi tiền?”

Thời Sơ Nguyệt sửng sốt.

Cô không trả lời vấn đề của Lý Tính, mà lập tức xem xét lại đoạn ký ức trước kia của nguyên chủ.

Nguyên chủ sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ điển hình. Từ khi có ký ức, người trong nhà đối xử với cô ấy cùng em trai trước nay không hề bình đẳng.

Chờ đến khi cô ấy lớn lên, bởi vì điều kiện gia đình không tốt, lại muốn cung cấp cho em trai đi học đầy đủ, cho nên cô ấy mới 18 tuổi đã bị buộc phải bỏ học ra ngoài làm công kiếm tiền, ngoài ý muốn có công ty nhìn trúng, mới bắt đầu lăn lộn trong giới giải trí này.

Đoạn hồi ức đen tối này, khi debut đương nhiên sẽ bị công ty tìm cách che giấu. Cô sửa lại nghệ danh, thay đổi bối cảnh xuất thân, không bao giờ nhắc qua nửa phần.

Cha mẹ cô sinh hoạt ở vùng núi tương đối hẻo lánh, không thể lên mạng, cũng không rõ ràng lắm công việc của cô, chỉ là sẽ thường thường hỏi cô đòi tiền.

Bởi vì công ơn dưỡng dục, nguyên chủ cơ bản đều đáp ứng yêu cầu của người nhà. Xem xong đoạn ký ức ấy, Thời Sơ Nguyệt nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Lý Tĩnh thấy cô không nói lời nào, ngữ khí có phần khẩn trương, “Em đừng sợ, nói chị nghe, nhà em lại hỏi em bao nhiêu tiền?”

Thời Sơ Nguyệt hồi phục lại tinh thần, lắc đầu: “Không có”

“Thật không có?”

Lý Tĩnh bán tín bán nghi, “Đừng gạt chị, không thì chị sẽ đi kiểm tra tài khoản ngân hàng của em ngay bây giờ.”

Thời Sơ Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Thật không có mà”

Lý Tĩnh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

Cô đè đè bả vai Thời Sơ Nguyệt trấn an, suy nghĩ một chút, lại như hiểu rõ cái gì, trong giọng nói tràn ngập đã hóa ra là thế: “Vậy là em chuẩn bị hóa thất tình làm động lực làm việc đi?”

“Yên tâm, chị đây liền đi sắp xếp giúp em, đảm bảo làm em quên luôn cái tên cẩu nam nhân Nghiêm Hằng kia.”

Thời Sơ Nguyệt: “......”

--

So với việc bị người đại diện hoài nghi cô xuyên qua, thì việc lấy thất tình làm động lực cũng là một cái cớ không tồi có thể thuyết phục người khác.

Cho nên Thời Sơ Nguyệt trước chỉ có thế tạm thời cam chịu chính mình bị ái thương thấu tâm [1], lau khô nước mắt một lần nữa tỉnh lại tập trung cho sự nghiệp. Lấy lý do muốn nghiêm túc xem kịch bản đuổi Lý Tĩnh ra ngoài, cô lại lần nữa một mình ngồi ngốc ở trong phòng.

[1] vết thương tình cảm sâu đau thấu tâm can

Sau khi cùng hệ thống một lần nữa xác định lại nội dung chính của cốt truyện xong, Thời Sơ Nguyệt lại phát hiện một vấn đề.

Nhìn hình ảnh phản chiếu lại từ tấm gương khách sạn, cùng cô lớn lên hoàn toàn giống nhau.

“Tới giải thích một chút.”

Thời Sơ Nguyệt hỏi hệ thống, “Thời Sơ Nguyệt cô ấy lớn kên cùng tôi trông rất giống nhau, vậy vốn dĩ đây chính là thân thể của tôi?”

Hệ thống trả lời: “Cuốn sách này chỉ là một thế giới trong suy nghĩ của con người, cho nên thân thể của ký chủ đương nhiên là từ suy nghĩ, ý thức của ký chủ mà sinh ra.”

Thời Sơ Nguyệt: “Nhưng nếu diện mạo của tôi cùng cô ấy không giống nhau, những người khác sẽ không cảm thấy kỳ quái sao?”

“......”

“Thế giới trong tiểu thuyết sẽ tiến hành hợp lý hóa, đem mọi thứ trở nên logic trước sau như một với bản thân nó.”

Hệ thống dừng lại một chút, lại bổ sung một câu, “Đồng thời, hành vi sử dụng thẻ bài của ký chủ sẽ được tự động hợp lý hóa, xin ký chủ cứ yên tâm.”

Thời Sơ Nguyện không thuận theo, tiếp tục vấn đề kia: “Loại logic trước sau như một này có thể tiến hành đến trình độ nào, là ảnh chụp trước đây của nguyên chủ đều sẽ biến thành bộ dáng của tôi sao?”

“Cốt truyện tự động hóa để hợp lý vấn đề, vào thời điểm tôi đọc chú ngữ như loại trừ phong ấn để sử dụng thẻ bài, những người khác đều có thể làm lơ?”

Hệ thống: “......”

Hệ thống: “...... Ngài đúng thật là rất tích cực.”

Bất quá Hệ thống cuối cùng vẫn là không trả lời hàng loạt vấn đề này, chỉ lặp lại câu đã nói qua từ lần đầu gặp, “Tuy rằng chúng ta là một hệ thống xuyên thư làm ăn bằng cả trái tim, nhưng bởi vì trước mắt quyền hạn của ngài không đủ, tôi vô pháp trả lời một loạt vấn đề của ký chủ a.”

“May mắn, ta cũng không trông cậy nhiều vào nhà ngươi.”

Thời Sơ Nguyệt vừa nói xong đã mở di động ra, trên thanh tìm kiếm Baidu tìm tòi cái tên [Thời Sơ Nguyệt]. Bất quá một giây sau, ảnh chụp của cô trên bách khoa liền hiện ra. Như cũ vẫn là bộ dáng của cô.

Chỉ là Thời Sơ Nguyệt chắc chắn khẳng định, ảnh chụp đó không phải là cô.

Rốt cuộc cái mà Hệ thống gọi là logic trước sau như một, hẳn là có ẩn tình khác, cô hiện tại vẫn chưa thể biết được.

Thôi quên đi.

Thời Sơ Nguyệt khóa lại màn hình di động, vẫn còn thời gian.

Nếu xem thế giới này như một trò chơi, thì cô chính là loại người chơi không chỉ đem nhiệm vụ chủ tuyến làm cho xong, đối với đầu não trung tâm của trò chơi càng có nhiều tò mò.

Chỉ là trước mắt cô năng lực không đủ, nên chỉ có thể cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ.

Liền bắt đầu từ việc đọc kịch bản đi.

So với phim trường ồn ào, Thời Sơ Nguyệt rất thích sự an tĩnh này, có thể một người một mình đọc kịch bản.

Thời điểm cô đem chính mình tập trung vào các con chữ, cô hoảng hốt cảm thấy như mình đã quay trở về với thế giới thật.

Bất quá vẫn là không giống nhau.

Trong kịch bản này, phần lớn lời thoại rất khôi hài, thú vị.

Nhưng Thời Sơ Nguyệt vẫn nhịn không được ở trong đầu hồi tưởng chính mình viết luận văn một nửa còn chưa hoàn thành.

Cô nhớ tới gia đình của mình, bạn học cùng bạn bè, nhớ vị giáo sư chuyên ngành Lịch sử giảng bài nhịp nhàng lên xuống, cũng tưởng niệm những bản ghi chép tài liệu rạng rỡ ánh sáng nhân loại thông qua những con chữ, nhưng trong con mắt của những người xung quanh, đó không khác gì đống giấy tờ chồng chất buồn tẻ phức tạp.

Thời Sơ Nguyệt xem thanh tiến độ hoàn thành mới chỉ có tỷ lệ dưới 1%.

Hệ thống gọi cái này là thanh tiến độ tích lũy nhân khí.

Nhưng đối với cô mà nói, nó kỳ thật là thanh tiến độ về nhà.

......

Năng lực học tập của Thời Sơ Nguyệt tương đối cao.

Đêm đó toàn bộ kịch bản cô đại khái đều đã nắm rõ.

Nếu không phải Hệ thống giống người mẹ già ở bên tai cô thúc giục cô mau đi ngủ đừng thức đêm, nói không chừng Thời Sơ Nguyệt hứng thú còn đang dâng cao muốn đem kịch bản ôn tập lại từ đầu một lần nữa.

Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, Thời Sơ Nguyệt phát hiện thanh tiến độ có biến.

Thời Sơ Nguyệt mơ mơ màng màng hỏi Hệ thống: “Hệ thống các người lại ra bug mới?”

“Không có đâu ký chủ.”

Thanh âm của Hệ thống vô cùng thanh tỉnh, “Tôi vừa mới đo lường kiểm tra lại, nhân khí của ngài xác thực đang bay lên.”

Thời Sơ Nguyệt: “???”

Cô đột nhiên ngồi dậy, mở di động ra, theo bản năng ở công cụ tìm kiếm lần nữa tìm tên chính mình, dừng một chút cô mới ý thức được rằng, giới giải trí có động tĩnh gì phải đến xem diễn đàn Weibo gì đó mới đúng.

Thời Sơ Nguyệt mau chóng tìm kiếm.

Tuy rằng không có lên hot search, nhưng quả thật có vài account marketing đều đang lan truyền cùng một video, tiêu đề chính là [Tầm Phong Nguyệt] - Cảnh khóc hóa ra có thể diễn đến thập phần tinh mỹ như thế!

[Tầm Phong Nguyệt] chính là tên bộ phim cổ trang trước mắt cô đang tham gia.

Thời Sơ Nguyệt không chút do dự nhấn vào xem.

Vài giây đầu của video là một màu đen tuyền như bị che phủ bởi một tấm vải, chỉ có tiếng khóc truyền đến, một tiếng rồi một tiếng rung động lòng người.

Tiếp theo hình ảnh sáng lên.

Chất lượng video thật ra cũng không được tốt lắm, góc quay cũng bị nghiêng lệch nhiều, còn có tiếng máy móc ở hiện trường kêu ong ong, nhưng trong video, tiếng nữ tử khóc như một lời kịch thanh âm xuyên thấu qua tạp âm, đánh thẳng vào trong lòng người nghe.

Cái gọi là sự cuốn hút, kí©h thí©ɧ động lực, năng lực biểu diễn nửa điểm đều không thiếu.

Trong khu bình luận, mới đầu mọi người hiển nhiên còn chưa thấy rõ được video, chỉ nhìn từ ngữ mấu chốt [Tầm Phong Nguyệt] liền kêu gào gọi tên nam nữ chính.

[Chờ mong Nghiêm Hằng]

[Chờ mong Lộc Tinh Tinh]

Mãi sau có người phát hiện ra điều gì không đúng.

[Người trong video này là ai a?]

[Lộc Tinh Tinh đúng không? Như thế nào cảm giác có vẻ không giống lắm]

[Tuy rằng không biết là ai nhưng cô ấy khóc nghe thật sự rất xúc động, đây là âm thanh chưa qua chỉnh sửa đi?]

[Mặc dù chất lượng video cùng chất lượng âm thanh kém như vậy, nhưng cảm xúc của tôi vẫn bị kéo lên cao, vô cùng xúc động. Vị tiểu hoa nào đây? Tương lai nhất định đầy hứa hẹn a]

[Người này nhìn có vẻ khá giống Thời Sơ Nguyệt?]

[Thời Sơ Nguyệt?? Ai tin!]

[Cạn lời, Thời Sơ Nguyệt lại mua thủy quân tìm cảm giác tồn tại à? Thổi kỹ thuật cũng phải nghĩ xem người ta có cười chết không. Các người có xem qua cô ta đóng bộ phim nào đàng hoàng hay sao, cô ta lúc trước toàn diễn trên web drama nữ chủ, toàn bộ phim chỉ có mấy cái biểu tình, kỳ thực đến phối âm lão sư cũng cứu không nổi kỹ thuật diễn của cô ta.]

[Nhưng cô ấy ở đây xác thực diễn rất tốt nha. Tôi rất tò mò, kỹ thuật diễn thế nào lại có thể tiến bộ nhanh như vậy?]

[Khu bình luận thủy quân nhiều như thế có ai nhìn không ra đâu. Tôi liền nói sao hôm nay nhiều người đều ở đây nói thay cô ta như thế? Đều hiểu cả]

[Rốt cuộc cũng có người thay tôi nói mấy lời trong lòng, góc độ này vừa thấy là biết chính là phim trường cũng chẳng kết luận được gì, đoàn đội của Thời Sơ Nguyệt lại tìm được phương thức lăng xê mới?]

[Có bản lĩnh liền đem cảnh trước đó tung ra, để tôi nhìn xem Thời Sơ Nguyệt rốt cuộc có phải dùng thuốc nhỏ mắt hay không.]

......

Thời Sơ Nguyệt tắt di động, tâm tình lại cực kỳ tốt đẹp.

Tuy rằng phần lớn bình luận đều đang mắng cô, nhưng nhân khí tăng lên lại không lừa người.

Chính xác là có người bởi vì không biết cảnh khóc này từ đâu nhưng hảo cảm đối với cô đều tăng lên, thậm chí trên mạng bây giờ nói không chừng chia thành hai phe phái. Một bên muốn dẫm cô xuống dưới chân, một bên trong lòng còn cảm thấy cô cũng không tồi.

Tuy rằng hảo cảm thu được từ những người này khi so sánh trước tổng tiến độ có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Nhưng đối với cô hiện tại đã là một thu hoạch không nhỏ.

Ngữ khí của Hệ thống cũng theo đó mà hưng phấn lên: “Ký chủ, phát hiện mức độ nhân khí của ký chủ mới tích lũy đã đạt tới giới hạn của một lần rút thẻ. Ký chủ muốn giữ lại hay trực tiếp rút luôn?”

Thời Sơ Nguyệt không hề nghĩ ngợi: “Rút đi”

Trước mắt cô mới chỉ có một tấm thẻ. Tuy rằng tấm thẻ SSR đã giúp đỡ cô qua một kiếp nạn, nhưng không đủ.

Với việc đau khổ cố gắng tích cóp mười lần rút thăm, không bằng cô trực tiếp rút nhiều lần lấy mấy tấm thẻ ứng phó với giới giải trí không quen thuộc. Nói không chừng còn có tấm giúp cô giải quyết khốn cảnh trước mắt này.

Hệ thống lập tức cho xuất hiện giao diện rút thẻ.

Giống với lần trước, Thời Sơ Nguyệt không chút do dự ấn xuống nút rút thẻ.

Bạch quang liền hiện ra.

Một tấm thẻ chậm rì rì bay tới trước mặt cô.

[Chúc mừng đạt được Thẻ R – Từ Công]

[Tóm tắt nhân vật: “Đã nghe qua [Trâu Kỵ phúng Tề vương nạp gián] [2]? Không sai, ta chính là vị Từ Công ở thành Bắc kia.]

Thời Sơ Nguyệt: “???”

[2] Trâu kỵ phúng Tề vương nạp gián: Trâu Kỵ khuyên Tề Vương nghe những lời can gián.

Trâu Kỵ được Tề Uy Vương Điền Nhân phong làm Tướng quốc.

Có một câu chuyện rất nổi tiếng trong “Chiến Quốc sách” nói về việc “Trâu Kỵ nghe lời khen, sau đó khuyên Vua Tề hãy tiếp thu những lời can gián”. Trâu Kỵ là người có tướng mạo đẹp đẽ, vóc dáng cao lớn, bụng đầy kinh luân. Khi ông hỏi những người xung quanh về việc mình và Từ Công ở thành Bắc (mỹ nam nổi tiếng của nước Tề) ai là người đẹp hơn, mọi người đều nói ông là người đẹp hơn vị ở Thành Bắc kia. Đến khi Trâu Kỵ gặp được Từ Công và soi lại trong gương hình dáng của mình, Trâu Kỵ phát hiện ra rằng Từ Công đẹp hơn hẳn ông. Trâu Kỵ đem chuyện này kể lại cho Tề Uy Vương, thế là Tề Vương ban hành sắc lệnh với nội dung: Người trong nước Tề nên nói những lời chân thật. Nếu có thể chỉ ra lỗi lầm của Tề Uy Vương thì sẽ nhận được ban thưởng Thượng Đẳng. Nếu viết thư để chỉ ra lỗi lầm thì nhận được ban thưởng loại Trung đẳng. Nếu trên đường cái lớn mà bàn luận về Tề Vương Uy, và ngài ấy cảm thấy có chỗ tốt sẽ nhận được thưởng loại Hạ đẳng.

(Nguồn: https://dkn.news/van-hoa/phong-van-man-dam-ky-46-te-uy-vuong-trong-dung-nhan-tai-cung-tac-ha-tram-nha-dua-tieng.html)