Chương 2

“—Tốt lắm Thời Sơ Nguyệt”

Đạo diễn đã quay trở lại phim trường, một lần nữa cầm lấy cái lo, “Mặc kệ cô chuẩn bị tốt hay chưa, dù sao hiện tại cũng đã tới giờ rồi.”

“Tôi vừa rồi cũng đã nói qua, đây là cơ hội cuối cùng. Cô hoặc một lần diễn qua, hoặc là trực tiếp đổi người.”

Đạo diễn sau khi nói xong, làm tốt công tác tư tưởng chuẩn bị tới ứng phó Thời Sơ Nguyệt một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Nhưng vừa mới nhấc mắt, lại phát hiện cô lúc này không những không nháo, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.

Thời Sơ Nguyệt bên này vừa mới cùng hệ thống khẩn cấp nói xong về phương thức sử dụng thẻ bài, sau khi lấy lại tinh thần khẽ gật đầu: “Rồi ạ”

Đạo diễn: “......?”

Một quyền giống như đánh vào bông, quá nghẹn người!

“Ha?”

Nam nhân trẻ tuổi vừa rồi trào phúng cô, cũng chính là nam chủ trong cuốn tiểu thuyết này – Nghiêm Hằng cũng vừa lúc bước vào phim trường, nghe được lời cô nói, ngữ khí như cũ phi thường muốn ăn đòn “Chúc mừng cô nha Thời Sơ Nguyệt, rốt cuộc cũng nghĩ tới dùng thuốc nhỏ mắt để diễn cảnh khóc?”

“?”

Thời Sơ Nguyệt quay đầu lại liếc hắn một cái, biểu tình có hơi hoang mang, “Chẳng lẽ anh ngày thường diễn cảnh khóc đều phải dùng thuốc nhỏ mắt?”

Nghiêm Hằng theo bản năng nói: “Tất nhiên là không”

Thời Sơ Nguyệt cực kỳ bình tĩnh hỏi lại: “Vậy vì cái gì mà tôi phải dùng?”

Ngữ khí thập phần trấn định, cô nói như thể đó là điều đương nhiên không giống đang thẹn quá hóa giận, nghe vào tai rõ ràng như muốn khıêυ khí©h, lại làm Nghiêm Hằng không khỏi nghẹn một hồi.

Hắn trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác cổ quái. Phảng phất cô bây giờ cùng Thời Sơ Nguyệt trước đó có chỗ nào không giống lắm.

“...Được thôi”

Nhưng Nghiêm Hằng không nghĩ nhiều, gượng ngạo tiếp lời: “Chính cô cảm thấy không thành vấn đề liền không sao cả”

Hắn thầm lẩm bẩm trong lòng, dù sao người sắp bị đổi vai cũng không phải là hắn.

Hai người diễn phối hợp với cô cũng đã vào vị trí.

Đạo diễn vung tay lên: “Khởi động máy!”

Người phụ trách trường quay vừa đánh bản, mấy camera đồng thời được bật lên.

Cảnh này đã quay chụp cả một buổi trưa, không ít nhân viên công tác đều cảm thấy mệt mỏi.

Trừ bỏ Thời Sơ Nguyệt, không một người nào ở đây cảm thấy cô có thể một lần liền qua, có một số người còn cảm thấy vui sướиɠ khi người khác gặp họa, chuẩn bị xem cô như thế nào diễn cho xong.

“Hãy chờ xem!”

Người phụ trách ôm vai, như xem kịch vui cùng người bên cạnh nói: “Khẳng định không qua được”

“Bằng kỹ thuật diễn của cô ta, nếu có thể khóc ra tới tôi liền đem camera này ăn --”

Lời hắn còn chưa dứt, Thời Sơ Nguyệt trong khoảnh khắc đã lã chã rơi lệ [1].

[1]犹为动容 - Hoa lê đái vũ, Á do vi động, lộ vẻ xúc động (动容): người khóc như hoa lê mang theo mưa, mang vẻ đẹp rung động lòng người, người xem không khỏi xúc động. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Người phụ trách: “???”

Người bên cạnh trầm mặc một lát, tiếp theo nghiêm túc đánh giá một chút máy quay phim, “Ngươi tính toán ăn như thế nào, hấp hay kho tàu?”

“......”

“Này mẹ nó – không phải đâu?”

Người phụ trách nghẹn nửa ngày, đôi mắt đều trợn tròn lên, “Thời Sơ Nguyệt chẳng lẽ là loại hình bùng nổ thực lực dưới tuyệt cảnh a?”

Thời Sơ Nguyệt kỳ thật lớn lên trông rất có linh khí. Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, thanh thuần lại xinh đẹp, rất có khí chất của một mỹ nhân cổ điển.

Cô bởi vì kỹ thuật diễn cứng đờ mà đem ưu điểm đánh rớt không còn một mảnh, lúc này khóc lên mũi cùng vành mắt một mảnh phấn hồng, đáy mắt ánh lên một dòng thủy quang trong suốt tỏa sáng. Đặc biệt vào thời điểm đọc lời kịch còn mang theo một chút nức nở mềm mại, làm người khác trong lòng không khỏi mềm nhũn hẳn ra. Đạo diễn cũng có chút ngây ngẩn cả người.

Đang lúc mọi người còn đang đắm chìm chưa dứt ra được, Thời Sơ Nguyệt chợt xoay người lại lau nước mắt— Nam chính Nghiêm Hằng quên từ.

“......”

Toàn trường quay triệt để rơi vào yên tĩnh, chỉ còn âm thanh máy móc chuyển động.

Đạo diễn chỉ có thể bất đắc dĩ hô dừng, “Cắt.”

Giây tiếp theo, Thời Sơ Nguyệt vừa mới nước mắt tuôn như suối, trong nháy mắt liền ngừng lại.

Cô chần cờ một lát, nhìn về phía đạo diễn, “Từ từ, như này vẫn không được sao?”

Đạo diện: “......Phải”

Thời Sơ Nguyệt thần sắc vô cùng nghiêm túc hỏi: “Cái loại tình huống này nghĩa là tôi vẫn bị đá ra hả?”

Đạo diễn: “......”

Nghiêm Hằng: “......”

Thấy đạo diễn trầm mặc, Thời Sơ Nguyệt trong lòng thầm than không ổn. Chung quy sẽ không phải vì cô dùng thẻ bài “Hoàng Thúc” [2] cho nên lòng mang chí hướng giúp tiên đế xây dựng lại giang sơn nhưng chưa đến nửa đường lại chết đi?!

[2] Các bạn muốn biết rõ hơn vui lòng tìm hiểu về Nhân vật Lưu Bị này trong Tam quốc Diễn Nghĩa giúp mình nha. Đây là điển tích nên nếu giải thích rõ có hơi dài dòng. Đại ý câu này là mưu cầu làm việc đại sự nhưng mới đến một nửa lại thất bại, lực bất tòng tâm ấy ạ.

“......Khụ”

Đạo diễn mặt mũi có chút không thể chống đỡ được, ho khan một tiếng nói, “Không phải”

Hắn xác thực có ý muốn đổi Thời Sơ Nguyệt đi.

Nhưng nhiều người nhìn thấy như vậy, rõ ràng lần này NG không phải vì cô, thật sự có điểm không thể nào nói nổi. Hơn nữa cô mới vừa diễn một cảnh khóc tự nhiên như thế, nói dừng liền dừng, làm hắn có hơi kinh ngạc.

Nghiêm Hằng cau mày, nhìn cô mà tựa như nhìn thấy quỷ. Người thường sao có thể trong thời gian ngắn như thế đem kỹ thuật diễn tiến bộ thần tốc?!

Nhưng cố tình cô đem nước mắt thu lại thực mau, ánh mắt thanh minh [3], căn bản không có dấu vết sử dụng thuốc nhỏ mắt hay hành tây.

[3] thanh minh: sáng trong, trấn tĩnh, thư thái.

“Anh nhìn tôi làm gì?”

Thời Sơ Nguyệt nhìn hắn. “Chẳng lẽ chính anh trình độ không được lại trách người khác nói không tốt?”

Nghiêm Hằng nhất thời cảm thấy những lời này có chút quen tai. Hắn sửng sốt nửa giây, mới nhớ ra, mẹ nó đây không phải chính là lời hắn vừa rồi nói với cô ta hay sao. Hắn liền phát cáu: “Đắc ý cái gì? Lại một lần nữa”

Thời Sơ Nguyệt cũng không cảm thấy hốt hoảng: “Được nha”

Kỹ năng viết trên tấm thẻ SSR kia vô cùng rõ ràng, chỉ cần cô phát động kỹ năng là có thể mở rộng tầm mắt của mọi người như thế nào là cảnh khóc thực thụ, cũng không còn thắc mắc với cô nữa.

Mà hệ thống vừa rồi cũng đã nói với cô, chỉ cần cô có thẻ bài, có thể tùy thời dùng ý niệm che dấu hoặc làm thẻ bài hiện ra, kỹ năng cũng là tùy ý sử dụng, thập phần thuận tiện.

“Bắt đầu!”

Chỉ nhờ vào thẻ bài thôi đương nhiên chưa đủ. May sao Thời Sơ Nguyệt có trí nhớ vô cùng tốt. Mới vài phút vừa rồi, cô đã nhanh tay yêu cầu hệ thống mở chức năng nhìn một lần liền nhớ, không bao giờ quên.

Vai diễn của cô chính là em gái của nam chính,cảnh diễn hiện tại là cảnh em gái đưa tiễn anh trai lên đường đi xa. Không nhiều lời thoại lắm, cô đọc một hồi cơ hồ buộc miệng là có thể nói ra được.

Máy quay phim nhắm ngay Thời Sơ Nguyệt. Cô hít mũi một cái, mắt như ngậm nước, đáy mắt một mảnh thủy quang.

“Ca ca”

Nghiêm Hằng nheo mắt.

“Đừng bỏ muội ở lại được không?”

Cô nói xong câu đó, hàng lông mi hơi rũ, nước mắt lạch cạch từng giọt rơi xuống.

Không ít người có mặt ở đây đều trong lòng hít hà một hơi. Đạo diễn tay cũng run nhè nhẹ. Cô gái lúc này khóc so với lần trước càng kinh diễm, càng chân thật hơn.

Nghiêm Hằng sắc mặt cứng đờ.

Lần này hắn tuy rằng không có quên thoại, nhưng biểu hiện lại bị Thời Sơ Nguyệt áp chế tới sạch sẽ, không hề có đường phát huy.

Đạo diễn “......”

Hắn đen mặt nói: “Lại lần nữa”

Thật đúng là trêu người, Nghiêm Hằng là nam chính được đoàn phim đặc biệt mời tới, sẽ giống cái loại bị một vai phụ áp chế đến không nói lên lời được sao?

Nhưng liên tiếp bốn năm lần, Thời Sơ Nguyệt lại như dần dần khóc ra cảm giác, một lần so với một lần càng chân thật hơn. Thế cho nên Nghiêm Hằng bên cạnh cô một lần so với một lần càng như khúc gỗ. Đạo diễn kêu cắt đến sống không còn gì luyến tiếc.

Nghiêm Hằng rốt cuộc nhịn không nổi nữa: “Đã đủ chưa?”

Một cảnh diễn mà diễn tới diễn lui như vậy, lại NG nữa cả người hắn sẽ hỏng mất!

Thời Sơ Nguyệt là vòi nước thành tinh hả, muốn khóc liền khóc, muốn dừng liền dừng, vĩnh viễn không khóc khô cả mắt luôn?

Đạo diễn vội vàng không ngừng nói “Được rồi được rồi, qua, kết thúc công việc đi”

Thời Sơ Nguyệt đứng im, nghiêm túc hỏi “Đây là không đổi nữa đúng không đạo diễn?”

Đạo diễn thuận miệng đáp: “Không đổi nữa.”

Hắn sau khi nói xong, lại dường như nghĩ tới cái gì, có chút tức giận mà nhìn về phía Thời Sơ Nguyệt “Rõ ràng là cô có thể diễn đúng không? Vậy lúc trưa cô làm cái gì hả? Cố ý lãng phí thời gian phải không?”

Thời Sơ Nguyệt đem tấm thẻ thu lại, trên mặt làm bộ tự hỏi một chút

“Có thể là bởi vì có đạo diễn chỉ điểm cho tôi đi”

Cô biểu tình thập phần vô tội, thậm chí chân thành nói “Cảm ơn đạo diễn nhiều nha”

Nghiêm Hằng “......”

Hắn đứng một bên nghe được không nhịn khỏi trợn mắt tức giận.

Đạo diễn gãi gãi đầu, bắt đầu hoài nghi là hắn có kỹ năng mắng người, mắng đến đầu đá cũng nở hoa?

......

“Biểu hiện quá xuất sắc! Ký chủ, nhân khí của cô đã được kéo được một chút rồi!”

“Tôi đã biết rồi”

Thời Sơ Nguyệt dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, nhìn thoáng qua tiến độ tích lũy nhân khí của mình. Quả nhiên giá trị nhân khí đã tiến lên hai chữ số. Tuy nói thái độ của đạo diễn cùng Nghiêm Hằng đối với cô chưa có chuyển biến tốt đẹp, nhưng chỉ cần không mù, nhân viên công tác ắt hẳn có thể nhìn ra biểu hiện của cô vừa rồi có bao nhiêu ưu tú, hảo cảm tăng lên cũng là chuyện bình thường.

Thời Sơ Nguyệt hơi chuyển động ngón tay, lấy tấm thẻ SSR ra.

Nước mắt Hoàng Thúc không vì rơi xuống mà có được giang sơn, nhưng thật ra lại cứu cô một mạng.

Nàng cười tủm tỉm nói “Cảm ơn ngươi nha”

Đáng tiếc lúc này giá trị nhân khí chỉ lên có một chút, quả thực như muối bỏ biển, làm cho cô muốn rút tấm thẻ tiếp theo cũng không thể. Đường về nhà thật mờ mịt xa xôi a.

Thời Sơ Nguyệt đem thẻ bài thu lại, lần nữa gõ gõ hệ thống “Cốt truyện”

Hệ thống nhanh chóng đem cốt truyện vừa rồi chưa kịp truyền tống đóng gói toàn bộ đưa cho cô.

Thời Sơ Nguyệt xem qua một chút, mau chóng tiếp thu nội dung chính. Đây đơn giản là một quyển tiếu thuyết sảng văn giới giải trí, nữ chủ tên Lộc Tinh Tinh.

Thân là nữ chủ, Lộc Tinh Tinh đương nhiên được định sẵn thân phận thiên chi kiêu nữ, đứa con cưng của trời, ở trong giới giải trí một đường vui vẻ bạo hồng.

Mà nữ chính và cô lại cùng xuất đạo từ một nhóm nhạc nữ, liền tự nhiên trở thành đối tượng bị so sánh với nhau. Đã từng có thời điểm, Lộc Tinh Tinh ở trong nhóm là người có nhân khí đứng hàng đầu, trong buổi biểu diễn nửa khán đài đều sáng rực tên của cô ta. Còn cô ở trong nhóm, tìm đèn tiếp ứng của chính mình tìm đến mắt phát đau cũng chỉ có thể thấy le que vài ánh sáng lập lòe.

Sau khi solo, Lộc Tinh Tinh nhanh chóng đứng vững trong hàng ngũ tiểu hoa đán hàng đầu của giới giải trí. Cả hai mảng điện ảnh, truyền hình đều nổi tiếng.

Ngược lại, Thời Sơ Nguyệt cô làm gì cũng không được, mang danh hiệu đệ nhất bình hoa giới giải trí. Loại đối lập này cơ hồ tùy thời tùy chỗ đều có thể phô bày, đặc tả rõ ràng. Tỉ như cùng nhau vào đoàn phim này, trong khi Lộc Tinh Tinh đóng vai nữ chính, còn Thời Sơ Nguyệt chỉ có thể diễn vai nữ phụ sống không quá ba tập.

Càng chí mạng hơn chính là, dựa theo cốt truyện, các cô còn cùng yêu thích một người, chính là nam chính Nghiêm Hằng. Nhưng Nghiêm Hằng đối với Thời Sơ Nguyệt cũng chẳng có tình cảm gì, đối xử với cô rất lãnh đạm. Thái độ của hắn như một cọng rơm đè chết con lạc đà, ép nguyên chủ đến suy sụp.

Sau khi Thời Sơ Nguyệt tại thế giới này ra đi, hệ thống lấy quyền tiếp quản, truyền tống cô vào cuốn sách này – người bất ngờ chết ở một thế giới khác, hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ để có thể sống lại.

Hệ thống phát hiện trước đó Thời Sơ Nguyệt còn rất bình tĩnh ứng phó nhiệm vụ bất ngờ, bây giờ lại lộ ra biểu tình hoang mang, hỏi: “Ký chủ làm sao vậy?”

“Tôi có chút không hiểu được”

Lông mày Thời Sơ Nguyệt hơi nhíu lại, “Chỉ vì Nghiêm Hằng không thích cô ấy?”

Cô vừa mới gặp qua hắn ta, cảm thấy trừ bỏ gương mặt lớn lên nhìn có chút đẹp trai ra, còn lại cô hoàn toàn không cảm thấy hắn có cái mị lực gì đặc biệt cả.

Làm sao nguyên chủ chỉ vì không được hắn đáp lại tình yêu liền lâm vào tình trạng sống dở chết dở như thế.

“Cũng rất bình thường”

Hệ thống nói: “Dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết, Nghiêm Hằng chính là siêu sao đỉnh lưu, bộ phim truyền hình này nam chủ cũng góp vốn đầu tư, thích hắn cũng là chuyện thường tình thôi.”

Thời Sơ Nguyệt nghĩ nghĩ, lộ ra biểu tình đã hiểu: “Cũng khó trách”

Hệ thống: “Sao vậy ký chủ?”

“Hắn vừa rồi rõ ràng quên từ, nhưng đạo diễn không có nói muốn đổi hắn”

Cô lúc đầu còn nghĩ đạo diễn như thế nào lại thiên vị như vậy, hóa ra là sức mạnh của đồng tiền vạn năng.

Thời Sơ Nguyệt nghĩ nghĩ một hồi liền thông suốt, còn vô cùng nghiêm túc gật gật đầu: “Không hổ là giới giải trí, nước quả nhiên rất sâu”

Hệ thống:: “......”

Thời Sơ Nguyệt cô trước giờ tuy rằng không truy tinh, nhưng bạn cùng phòng của cô lại vô cùng điên cuồng theo đuổi thần tượng, còn rất thích hóng hớt chuyện bát quái trong giới giải trí. Cô thường xuyên được bạn cùng phòng phổ cập kiến thức, đối với cái giới này cũng coi như có chút hiểu biết.

Bao gồm cả từ “tò te phấn” này cũng là cô học được từ bạn cùng phòng của mình.

Ngẫm lại, cô cùng nguyên chủ thật có duyên, cùng ở độ tuổi 23, cùng một cái tên Thời Nguyệt Sơ. Nhưng trong khi cô đang ngày ngày phấn đấu học tập, nghiên cứu ở giảng đường thì nguyên chủ đã phải ngụp lặn trong vũng nước sâu giới giải trí này suốt 5 năm. Thời Sơ Nguyệt khẽ thở dài.

Cô nhìn thoáng qua thông báo cảnh diễn hôm nay, tiếp theo cô không có suất diễn. Vì thế cô về khách sạn nghỉ ngơi trước, ở trong phòng lục lọi một hồi mới tìm thấy sấp kịch bản. Mặc kệ thế nào, trước tiên phải đem vai diễn này diễn cho hoàn hảo, mới có thể ở trong giới giải trí từng bước hướng về phía trước.

Nhưng khi cô đem toàn bộ kịch bản đọc qua một lần, liền lâm vào trầm tư.

Đây là kịch bản ngôn tình cổ trang ngọt sủng, chính cô vừa không phải nữ chính vạn người mê, cũng không phải vai nữ thứ độc ác, mà chỉ là công cụ hình người tới thúc đẩy tình tiết câu chuyện phát triển thôi, suất diễn cũng không nhiều lắm.

Nhân vật này không được tính là phản diện độc ác, thế nhưng còn không bằng cô diễn luôn vai ác cho người xem khắc sâu ấn tượng?

Thời Sơ Nguyệt cảm thấy mệt mỏi không thôi: “Công ty tôi vì cái gì cho tôi nhận vai diễn này a?”

“—còn không phải chính em muốn diễn sao”

Thời Sơ Nguyệt vội quay đầu, nhìn người đang đi tới.

Cửa phòng khách sạn không biết mở ra từ khi nào, người đang tiến vào là một mỹ nhân dáng người cao gầy, trang điểm tinh xảo.

Cô ấy thuận tay buông đồ vật trong tay xuống, quay đầu nhìn thoáng qua, nhăn mi, “Thiến Thiến đâu? Tiểu nha đầu này lại chạy đi đâu mất rồi?”

Thời Sơ Nguyệt lắc đầu, bất động thanh sắc lục lọi trong ký ức của nguyên chủ.

Tìm được rồi!

Đây chính là người đại diện của cô – Lý Tĩnh.

Sau khi rời khỏi nhóm, Lộc Tinh Tinh cùng cô không chung người đại diện. Trong ký ức của nguyên chủ, người đại diện này là một trong số ít ỏi những người đối xử tốt với cô.

Thời Sơ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra

Đồng thời căn cứ vào câu nói vừa rồi của người đại diện, Thời Sơ Nguyệt nhân tiện xem lại đoạn ký ức của nguyên chủ, liền phát hiện vai diễn này cơ hồ nguyên chủ vì nam chủ mới cam tâm tình nguyện tiếp nhận, để có cơ hội được đến gần hắn nhiều hơn.

Cô có hơi cứng họng một lát.

Tình yêu không dùng đến não thật khủng bố.

“Ai, thôi quên đi, tiểu nha đầu này mỗi ngày đều lặn đi đâu mất tăm, chờ đến cuối tháng nhất định phải trừ lương mới được.”

Lý Tĩnh không tìm được Thiến Thiến, ngược lại hỏi cô, “Chị nghe nói hôm nay em ở phim trường bị đạo diễn mắng khóc?”

Thời Sơ Nguyệt: “?”

Cô kỹ càng tỉ mỉ hồi tưởng lại một chút. Cô đương nhiên là không bị đạo diễn mắng khóc, nhưng cô cảm thấy đạo diễn thật ra có chút bị khí thế khóc lóc của cô dọa đến.

Thời Sơ Nguyệt nghĩ nghĩ, quy củ trả lời, “Là hôm nay có diễn cảnh khóc, đạo diễn chỉ điểm cho em một chút”

“Vậy thì tốt rồi”

Lý Tĩnh rõ ràng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại dường như nhớ đến cái gì, “Cảnh hôm nay em cùng Nghiêm Hằng phối hợp diễn đi?”

Thời Sơ Nguyệt không rõ nguyên nhân, gật đầu.

“Em đừng ngại chị phiền, những lời này chị cũng đã nói một qua nhiều lần rồi. Nhưng hôm nay vẫn phải nói lại, em buông Nghiêm Hằng đi, cũng hỉ có một mình em cam tâm chìm vào.”

Lý Tĩnh tận tình khuyên bảo, “Chính em cũng rất rõ ràng, chị lúc trước đồng ý cho em diễn vai này, không phải vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của em, mà chính là muốn em tận mắt nhìn rõ em cùng Nghiêm Hằng cơ bản không có khả năng tiến tới.”

Lý Tĩnh hiển nhiên đối với Thời Sơ Nguyệt chỉ hận sắt không thành thép.

Sau khi nói xong, cô cũng đã làm tốt tư tưởng bị tiểu cô nương này ấm ức phản bác, làm loạn một trận, chính là một bộ dạng hi sinh vì tình. Không nghĩ tới Thời Sơ Nguyệt chỉ nâng mi lên, hỏi: “Nghiêm Hằng là ai?”

Lý Tĩnh: “......”

Lý Tĩnh cảm thấy kinh hồn táng đảm, nha đầu này có phải hôm nay bị Nghiêm Hằng kí©h thí©ɧ điên rồi không.

“À”

Thời Sơ Nguyệt như nhớ tới cái gì: “Thì ra là anh ta”

Cô cười tủm tỉm nói, “Em đã hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta nữa rồi.”

Lý Tĩnh ngẩn người: “Em thông suốt?”

“Đã thông suốt”

Thời Sơ Nguyệt nói, “Em hôm nay ở phim trường, bỗng nhiên cảm thấy anh ta không tốt đẹp như những gì em nghĩ.”

Tính tình không tốt, làm việc cũng chẳng ra gì, thế nhưng lại quên lời thoại, kỹ năng diễn xuất đều không bằng cô nữa ấy chứ.

Thời Sơ Nguyệt nhớ tới người bạn cùng phòng đã từng nói qua với cô về một từ dùng để hình dung trạng thái đã từng rất thích như thế, nhưng cuối cùng về sau không còn tình cảm gì nữa, nghiêm trang nói: “Cho nên hiện tại em đã “thoát phấn thanh minh [4]”

[4] 脱粉回踩 – Thoát phấn thanh minh: ngôn ngữ mạng, thường được dùng để chỉ mối quan hệ giữa người nổi tiếng và người hâm mộ, có nghĩa là người hâm mộ đó đã từng thích một ai đó, sau đó không thích nữa nhưng vẫn bắt chước người kia.

Lý Tĩnh: “......”

Này tiểu cô nương, cô có phải giấu tôi học mấy cái không đứng đắn trên diễn đàn giới giải trí đúng không hả???