Chương 1

“Táp.”

“Thời Sơ Nguyệt, sao lại thế này? Một cảnh khóc đơn giản như vậy cô nói xem cô đã NG bao nhiêu lần rồi hả?”

“Toàn đoàn phim nhiều người như vậy đều phải đợi cô, cô rốt cuộc có còn muốn diễn nữa hay không hả? Không muốn diễn liền nhân lúc còn sớm cút đi! Đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người!”

Thời Sơ Nguyệt vừa mới mở mắt ra liền bị buộc đón lấy hàng loạt lời chất vấn đổ ập xuống đầu mình. Không chờ cô phản ứng, người bên cạnh đã thêm dầu vào lửa lên tiếng, trong giọng nói là khinh miệt không thèm che dấu: “Tôi đã sớm nói cô ta không được rồi mà?”

Thời Sơ Nguyệt vô thức cau mày, theo tiếng nói mà nhìn lại, tầm mắt dừng trên người đàn ông bên cạnh cô.

“Anh nói cái gì?”

Nam nhân tuổi tầm 25 – 26, khoác trên mình trang phục diễn cổ trang, thấy cô nhìn sang, khóe miệng người nọ nhếch lên: “Chẳng lẽ chính cô trình độ không được còn muốn trách người khác nói không tốt?”

Thời Sơ Nguyệt: “?”

Cô hậu tri hậu giác ý thức được có điều gì đó không đúng lắm, nhanh chóng nhìn xung quanh.

Cô đang bị vô số camera lớn lớn bé bé, microphone thu âm cùng một đám người vây quanh. Mười mấy đạo ánh mắt đồng thời đáp xuống trên người mình, hoặc là bực bội, hoặc là thương hại, tất cả như muốn hóa thành gai đâm đến cô sởn cả tóc gáy.

Thời Sơ Nguyệt tức khắc tỉnh táo lại.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hiện tại cô hẳn là đang trên đường chạy đến tham gia một cuộc hội thảo học thuật đi. Nhưng hiện tại cô đang ở đâu? Đây là đoàn phim gì đây?

“Thật tốt quá ký chủ, cô rốt cuộc cũng tỉnh a”

Một thanh âm đột nhiên vang lên ở trong đầu cô, “Ký chủ, ký chủ cô có thể nghe tôi nói không?”

“Đơn giản mà nói, cô bởi vì ngoài ý muốn gặp tai nạn mà chết, sau khi chết thì được truyền tống vào trong một quyển tiểu thuyết giải trí, tôi chính là Hệ thống hướng dẫn giúp ký chủ cải tử hoàn sinh 717.”

“Hiện tại chỉ cần cô thuận lợi hoàn thành các nhiệm vụ là có thể sống lại quay trở về thế giới thật!”

Thời Sơ Nguyệt: “......?”

Cô vô thức hỏi, “Cái gì?”

“—còn dám hỏi cái gì, cô rốt cuộc có nghe tôi nói không đấy!”

Giọng đạo diễn cường thế xen vào cuộc đối thoại giữa cô và hệ thống.

Đạo diễn hiển nhiên bị Thời Sơ Nguyệt chọc giận không nhẹ, chỉ thiếu mức chỉ vào mũi cô mà mắng, “Tôi cho cô 10 phút cuối cùng điều chỉnh lại! Nếu vẫn còn không được, trực tiếp đổi người, nghe hiểu không?”

Không đợi Sơ Nguyệt lên tiếng đạo diễn đã quăng kịch bản trong tay rồi bỏ đi. Nam nhân bên cạnh cô cũng đi theo ra khỏi phim trường.

Trước khi đi, hắn quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, trong giọng nói mang theo điểm trào phúng, “Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp một thời gian, tôi khuyên cô một câu, nếu là thật sự khóc không được, không bằng mau chóng nhỏ thuốc nhỏ mắt lên cho xong chuyện đi, đỡ phải lãng phí nhiều thời gian.”

Hắn sau khi nói xong cũng không quay đầu lại liền rời đi. Nhân viên công tác xung quanh cũng giải tán, phân tản đi khắp nơi nghỉ ngơi.

“Bao nhiêu lần rồi, mệt chết đi được”

“Aizz, đã một buổi trưa, cũng không thể trách Trần đạo sinh khí được.”

“Hiện tại tôi chính là hối hận, vô cùng hối hận a. Sớm biết rằng ở cùng với cô ta sẽ phải ăn mắng chung, còn không bằng đi qua tổ A với Lộc Tinh Tinh, thoải mái hơn biết bao nhiêu......”

Cuối cùng chỉ còn Sơ Nguyệt một người đứng tại chỗ.

Rốt cuộc có cơ hội, cô ở trong lòng cùng hệ thống nói chuyện: “Nhà ngươi lặp lại một lần nữa, tình huống này là như thế nào?”

Dưới sự giải thích tỉ mỉ của hệ thống, Thời Sơ Nguyệt đã mau chóng hiểu được cái tình cảnh máu chó này của mình.

Đây cơ bản là một quyển tiểu thuyết ngôn tình giới giải trí, mà cô lại xuyên thành nữ phụ pháo thời thời khắc khắc làm nền tôn lên sự nổi bật của nữ chính.

Vừa rồi chính là một phần trong cốt truyện, nguyên chủ bởi vì kỹ thuật diễn quá mức kém cỏi mà sắp phải đối mặt với việc bị đổi vai diễn.

Đương nhiên, đổi vai khẳng định là sẽ không đổi được. Người đại diện của nguyên chủ là người rất thủ đoạn, cuối cùng sẽ nghĩ cách giúp cô ta xử lý mọi chuyện.

Nhưng sự kiện lần này cũng làm cho danh tiếng trong giới của cô ta một đường thẳng tắp mà trượt xuống, về sau trở thành vết nhơ không thể xóa bỏ, so với nữ chính càng có muôn vàn đối lập, trở thành đề tài trà dư tửu lậu cho quần chúng bàn tán khắp nơi.

Thời Sơ Nguyệt đơn giản tiêu hóa một chút tin tức: “Cho nên nói, tôi hiện tại là đã chết?”

“Trên thực tế thì là vậy”

Hệ thống lập tức nói, “Nhưng ký chủ không cần quá lo lắng, chỉ cần cô hoàn thành được nhiệm vụ liền nhất định có thể trở lại thế giới thực nha.”

“Tôi biết rồi.”

So với ngữ khí hào hứng, ngôn từ liếng thoắng của hệ thống, Thời Sơ Nguyệt lại không có vẻ gì là quá mức hưng phấn.

Cô hạ mi mắt hỏi, “Vậy tôi sẽ sống lại vào thời điểm trước khi phát sinh sự cố ngoài ý muốn kia, hay là sau khi tai nạn xảy ra, hay thậm chí là cùng thời gian giống ở đây vậy?”

(Hệ thống cảm thấy hơi đột ngột): “...... Ách? Cái này quan trọng sao?”

“Rất quan trọng”

Không vì trọng sinh mà vui sướиɠ, Thời Sơ Nguyệt ngữ khí trầm ổn mà chắc chắn, “Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi ít nhất phải xác định trước khen thưởng là cái trình độ nào chứ đã nhỉ”

Thời Sơ Nguyệt cô cũng là người mau chóng thích nghi, tiếp nhận mọi tình huống.

Hiểu rõ chính mình có cơ hội sống lại một lần nữa, cô đương nhiên muốn xác nhận xem tình trạng của cô sau khi sống lại tại thế giới thật, ai biết đây có phải là cái hệ thống trò chơi chuyên lừa bịp người khác hay không, làm cô sống lại một lúc liền chết một lần nữa.

Hệ thống cũng chưa từng thấy qua ký chủ nào nghiêm cẩn đến giống như muốn đem người ta ra tra hỏi từ đầu đến cuối, không bỏ sót một góc ngách nào.

“...”

“Ngài thật là tinh tế”

“Cảm ơn”

Thời Sơ Nguyệt nói, “Tôi tạm thời xem đây là lời khen đi.”

“Bất quá quyền hạn của ký chủ không đủ, tôi tạm thời không có cách nào trả lời vấn đề này.”

Hệ thống thật dứt khoát mà từ chối trả lời, “Ký chủ phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể đạt được càng nhiều quyền hạn, như thế là có thể trả lời vấn đề này nha.”

“......”

Thời Sơ Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ, lựa chọn đổi câu hỏi khác, “Nhiệm vụ của tôi ở đây là gì?”

Hệ thống cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng quay trở về chủ đề chính: “Nhiệm vụ của ký chủ là thông qua việc thay đổi cốt truyện ban đầu, giúp nguyên chủ thay đổi vận mệnh, trở thành đỉnh lưu giới giải trí. Chờ đến khi cô tích lũy nhân khí đến một giá trị nhất định là hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về thế giới thật sống lại.”

“Mà nhiệm vụ đầu tiên, chính là thay đổi việc đổi vai mất mặt này a.”

Thời Sơ Nguyệt: “....... ?”

Cô nghĩ đến biểu tình của đạo diễn vừa rồi trước khi đi, trong lòng cô có điểm sợ hãi, “Này nên thay đổi thế nào đây? Tôi lại không có chút kỹ năng diễn xuất gì hết.”

Không chỉ không có diễn xuất, chuyên ngành học của cô cùng đóng phim nửa điểm quan hệ đều không có.

Thời Sơ Nguyệt nghĩ nghĩ, đối với cô mà nói bây giờ chỉ có một con đường có thể đi. Chính là hiện tại tỏ vẻ mình năng lực không đủ không thể đảm nhiệm được nhân vật này, ngay lúc này nhanh chóng rời khỏi.

Tuy rằng không nhất định có thể toàn thân an toàn mà rút, nhưng so với vốn dĩ ban đầu mà nói còn tốt hơn nhiều.

“Ký chủ cô bình tĩnh nha! Đừng nóng vội”

Đại khái là đoán được suy nghĩ của cô, hệ thống vội vàng nói, “Tôi so với những hệ thống khác không có giống nhau đâu, hệ thống xuyên thư này của chúng tôi làm ăn đàng hoàng, thật lòng thật tâm đối xử với các ký chủ, cho nên Hệ thống 717 tôi đây sẽ đem ký chủ mở ra hình thức rút thẻ tìm trợ giúp.”

“Qua kết quả kiểm tra đo lường, ký chủ sinh thời là nghiên cứu sinh ngành lịch sử, cho nên cô sẽ có được một nhóm các thẻ bài bao gồm tất cả các mỹ nhân lịch sử trứ danh kim cổ, trong và ngoài nước.”

Ngữ khí hệ thống có chút hưng phấn quá mức: “Kia chính là kia—oa, sao nhiều nhân vật vậy nè, ký chủ cô không cần lo lắng, luôn có người phù hợp có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đó.”

Thời Sơ Nguyệt: “?”

Thời Sơ Nguyệt: “Các ngươi nơi này chơi game còn mang theo ngoại quải?”

(Xin lỗi mọi người, từ “ngoại quải” này mình cũng không biết dịch sao L. Theo như mình tra trên Google thì nó giống như một hình thức gian lận í)

Hệ thống: “......”

Hệ thống nghiêm túc sửa lại: “Đây là do tổng bộ của chúng tôi thiện lương vì ký chủ là người mới mà phát phúc lợi nha.”

“Đồng thời, bởi vì chúng tôi là hệ thống làm việc vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm túc cho nên tôi có thể cam đoan với ký chủ, tấm thẻ đầu tiên của cô nhất định sẽ là SSR!”

“Đây là tổng bộ cung cấp cho mỗi người mới một kinh hỉ đại lễ nha. Thế nào, cô có thấy cảm động không, cảm động không?”

Thời Sơ Nguyệt: “......”

Cái này nghe ra cũng không phải kinh hỉ đại lễ gì, mà như một cơ chế lừa người thường thấy trong các trò chơi vậy.

Bất quá hệ thống sau khi nói xong, trước mặt Thời Sơ Nguyệt liền xuất hiện các nút [RÚT ĐƠN] cùng [THẬP LIÊN]. Trên nút [RÚT ĐƠN] phát ra ánh sáng chói mắt, mà cái nút [THẬP LIÊN] còn lại thì đối lập ảm đạm.

Tuy rằng vừa rồi cô còn ở trong lòng phun tào, nhưng cơ hội này Thời Sơ Nguyệt cô vẫn là mười phần quý trọng.

Cô không chút do dự nhấn một chút vào nút [RÚT ĐƠN] đang phát ra ánh sáng mời gọi kia. Ngay sau đó, trước mặt Thời Sơ Nguyệt chợt xuất hiện một đạo kim quang.

Trong giọng nói hệ thống không giấu nổi sự mong đợi: “Ký chủ, cô thoạt nhìn giống như là người có huyết thống Âu Hoàng, để tôi đoán xem nhân vật cô rút trúng có thể sẽ là Võ Tắc Thiên, Dương Quý Phi hoặc là Hoa Mộc Lan--”

Lời còn chưa dứt, kim quang tiêu tán, một tấm thẻ bay tới trước mặt Thời Nguyệt Sơ. Vào lúc Thời Sơ Nguyệt tiếp được tấm thẻ, não bộ cô lập tức tiếp nhận một tin nhắn nhắc nhở.

[Chúc mừng bạn đạt được thẻ SSR – Lưu Bị!]

Thời Sơ Nguyệt: “?”

Thời Sơ Nguyệt một lần nữa nhớ lại một chút những lời vừa rồi hệ thống nói với cô. Cổ kim nội ngoại, nhân vật mỹ nhân trứ danh?

Thời Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm thẻ trong tay ba giây, rơi vào trầm mặc, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Thật không nghĩ tới nhà ngươi nguyên lai lại là tò te phấn Lưu Bị nha?”

(Tò te phấn: là một loại sở thích đảo ngược giới tính của thần tượng nhà mình.)

“Ngươi mau liên hệ lại với tổng bộ đi.”

Vừa rồi còn hoạt bát không thôi, hệ thống đột nhiên trở nên thật cẩn thận “Bởi vì không rõ nguyên nhân, hệ thống rút thẻ đã xảy ra trục trặc, hiện tại không có biện pháp kiểm tra và sửa chữa.”

Nó dừng lại một chút, chột dạ nói, “Nếu không cô chắp vá lại một chút mà dùng cái thẻ bài này cũng được mà đúng không?”

Thời Sơ Nguyệt đối với cái hệ thống này tràn ngập hoài nghi, thật không có lòng tin sẽ đưa cô quay trở về được đâu: “Liền tùy tiện như vậy hả? Các người chắc từng bị khiếu nại qua rồi đi?”

“......”

Chính xác là thế!

Thời Sơ Nguyệt khẽ vuốt ve thẻ bài bên cạnh, thoáng trầm tư.

Vừa rồi lúc hệ thống cùng tổng bộ câu thông, cô đã đem tấm thẻ lăn lộn qua lại xem đủ một vòng.

Mặt trước tấm thẻ là hình ảnh nhân vật được phác thảo hai màu đen trắng, phía trên đầu viết tên Lưu Bị cùng nhãn vàng SSR, trông qua thập phần tinh xảo.

Phía dưới thẻ bài là dòng giới thiệu tóm tắt nhân vật, mặt còn lại hoàn toàn trống rỗng.

Tuy rằng kỹ năng còn chưa có mở, nhân vật ra sao cũng chưa biết nhưng cô nghĩ chắc cũng không quá kém.

Thời Sơ Nguyệt vừa định tìm hệ thống hỏi tin tức thì người trong đoàn làm phim đã lục đυ.c quay trở lại.

Rải rác mấy ánh mắt từ trên người cô đảo qua, tuy rằng thái độ bất đồng, nhưng ánh mắt hàm chứa ý gì đều rất rõ ràng, là trước chúc mừng cô chuẩn bị đóng máy.

Thời Sơ Nguyệt: “......”

Cô nhịn không được nổi da gà.

Mắt thấy cốt truyện sắp sửa tiến hành, Thời Sơ Nguyệt cũng không kịp hỏi hệ thống giải quyết sự cố rút thẻ, chỉ có thể tiên tử mã đương hoạt mã y: “Hệ thống, cái thẻ này dùng như thế nào?”

(“Tiên tử mã đương hoạt mã y”: cố gắng thử mọi thứ trong tình huống tuyệt vọng)

Nếu cô đoán không sai, kỹ năng của Lưu Bị hơn phân nửa là cùng nhân đức (có lòng nhân từ bác ái) hoặc phục chúng (thu phục lòng người) có quan hệ, hẳn là có thể giúp cô thuyết phục đạo diễn hoặc ít nhất tranh thủ được càng nhiều thời gian càng tốt.

“Ký chủ chờ một lát, để tôi tìm đọc một chút”

Hệ thống có nề có nếp, như đọc bản thuyết trình cho cô nghe “Hướng dẫn sử dụng thẻ bài, điều thứ nhất--”

“--Thời Sơ Nguyệt!”

Thanh âm của đạo diễn đột nhiên vang lên, “Chuẩn bị tốt chưa?”

Thời Sơ Nguyệt không kịp nghe hệ thống máy móc đọc hướng dẫn, trực tiếp thúc giục: “Mau lên”

Hệ thống nhanh chóng nhảy cóc nói: “Ký chủ trực tiếp dùng ý niệm để bắt đầu là được.”

Lời nói còn chưa dứt, bất quá chỉ một giây, ánh sáng liền hiện lên. Thẻ bài trong tay Thời Sơ Nguyệt trở mặt sau lên, nguyên lai chỗ trống trước đó đã viết đầy ký tự.

Ánh sáng tản đi.

Thời Sơ Nguyệt nhìn các ký tự trên thẻ bài, sửng sốt.

--- [kỹ năng thẻ bài: Thiện Khốc]

--- [kỹ năng thẻ bài: Tùy thời tùy chỗ, giải phóng cảnh khóc]

Thời Sơ Nguyệt: “?”

Thời Sơ Nguyệt: “???”

Tác giả có lời muốn nói: Tết Đoan Ngọ vui vẻ, lại mở hố nữa nè, đây là một câu chuyện xưa, tràn ngập vui nhộn.

Một chút nhắc nhở: Sảng văn, tuyến sự nghiệp, nữ chữ có bàn tay vàng siêu to, nam chính xuất hiện hơi ít một chút.