Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Vào Thanh Hp Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân

Chương 3: Nhìn ta giống rùa lắm sao!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Gấu trúc 🐼

Trải qua nhiều lần thí nghiệm, Ngôn Lạc Nguyệt đã xác định được, ba lô trong game “Vạn Giới Quy Nhất” cũng xuyên qua cùng nàng.

Vật phẩm trong ba lô rất giống trong trí nhớ của nàng. Tổng cộng có mười trang, cấp bậc từ thấp đến cao.

Không rõ vì nguyên nhân gì, chín trang còn lại trong ba lô tạm thời bị khóa, chỉ có trang thứ nhất được mở ra.

Trang đầu tiên chứa một số các vật phẩm sơ cấp. Nhưng cũng vừa đủ dùng cho hoàn cảnh bây giờ của nàng.

Cân nhắc một hồi, Ngôn Lạc Nguyệt lấy một lá phù Tĩnh Thuỷ cấp thấp ra.

Loại phù này ôn hòa, rất thích hợp để làm thử nghiệm.

Sau một vài vòng kiểm nghiệm, Ngôn Lạc Nguyệt phát hiện một điều.

Nàng chỉ có thể lấy đồ ra, nhưng không thể bỏ đồ vào.

Xem ra về sau nàng cần phải cẩn thận khi lấy đồ từ trong ba lô ra. Kẻo lấy ra muốn cất vào cũng không được, vô pháp biện minh luôn.

Sau khi nghiên cứu ba lô xong, nàng có thể nghiên cứu các vật phẩm bên trong để cứu vớt thanh HP đang trong tình trạng nguy cấp của mình.

Phương pháp thô bạo nhất, đương nhiên là lấy trang bị tăng cường máu mặc đầy người rồi, tích mấy trăm điểm máu là oke.

Nhưng mà, không được.

Dựa theo giả thiết của game “Vạn Giới Quy Nhất”: Nhân vật muốn sử dụng trang bị, trước hết cần phải đạt tới tu vi theo yêu cầu của trang bị.

Một số phù chú cấp bậc cao hay đan dược cũng phải chịu sự giới hạn trong quy định này.

Nói cách khác, trang bị kỳ Luyện Khí không thể dùng trang bị kỳ Trúc Cơ, kỳ Trúc Cơ không thể dùng trang bị kỳ Kim Đan......

Khi chơi game, Ngôn Lạc Nguyệt không cảm thấy việc này có vấn đề gì.

Mỗi tài khoản vừa mới đăng ký đều là cấp 1, cơ sở tu luyện đều phải cam chịu ở tầng dưới chót Luyện Khí.

Nhưng bây giờ xem ra vấn đề này lớn vãi!

Lúc trước khi chơi game này, nàng có trăm triệu lần cũng không nghĩ tới hệ thống game này đã đưa nàng vào đây. Đưa vào thì thôi đi, ít nhất phải cho nàng bình thường chút không được à, đã vậy mất nết làm nàng không có một chút tu vi nào, thanh HP thì 1 điểm, cấp bậc Lv0!

Đây mẹ nó là BUG!

Sau một hồi suy nghĩ, Ngôn Lạc Nguyệt đã nghĩ ra biện pháp mới.

—— ở trong game, trang bị mình đang sở hữu đều có yêu cầu tu vi.

Nhưng không có khẳng định nào là tuyệt đối cả, nên mới có một loại trang bị cho phép được ngoại lệ.

Đó là trang bị do người chơi tự chế tạo ra.

Đây là đặc thù giả thiết “Vạn Giới Quy Nhất”.

Ở trong thế giới game, ngoài việc từng bước rèn luyện nâng cấp đồ ra, người chơi còn có thể lựa chọn nhiều con đường khác như: Luyện đan, luyện phù, trận tu...... Đương nhiên, cũng bao gồm luyện khí.

Ngoài các phương thuốc thành phẩm do hệ thống cung cấp ra thì người chơi cũng có thể tự mình tạo ra khí công, đan dược, trận tu,....

Người chơi tự do nghiên cứu chế tạo ra thành quả, được xưng là "Vật phẩm tự chế".

Ngôn Lạc Nguyệt từng là một trong số hai vị Đại sư luyện khí, nàng còn từng tạo ra một loại luyện khí đặc biệt đó là trang bị "Làm lơ yêu cầu tu vi", đây còn là một thuộc tính.

Luyện khí đặc biệt này thường được nàng dùng ở trang bị cấp cao. Và ngay từ khi tạo ra nó, Ngôn Lạc Nguyệt thử nghiệm rất nhiều từ trang bị cấp thấp đến cấp cao.

Theo lý thuyết, chúng nó hẳn là nằm ở trang thứ nhất...... A, tìm được rồi!

Ngôn Lạc Nguyệt vui sướиɠ mà vỗ tay một tiếng.

Bởi vì lần đầu luyện chế nên mấy món trang bị này phẩm chất cũng không ổn định lắm, mà vì vậy nên mấy trang bị này có thuộc tính khá diệu kỳ.

Ví dụ như đôi ủng có đặc tính "Đi mười bước té ngã, đi ngàn dặm gãy chân", dây buộc tóc "Chẳng cần làm gì đầu cũng bạc, ba ngày thay đổi thành màu ombre cháy", cùng với áo choàng "Có thể phi như chim, xuống đất thì biến thành áo choàng dơi may mắn cấp E".

Các trang bị do người luyện chế thành, có vẻ ngoài giống như trứng phục sinh.

Những chi tiết kỳ quái thú vị này, làm cho game có vẻ ngoài hết sức chân thật cũng vì vậy mà rất nhiều người chơi đối với “Vạn Giới Quy Nhất” bị mê muội.

Ngôn Lạc Nguyệt cẩn thận lựa chọn, cuối cùng cũng lựa ra một loại trang bị giúp tăng cường giá trị sinh mệnh.

Đều là tác phẩm thực nghiệm ban đầu mà nên nó có kèm theo một thuộc tính hơi tào lao một chút.

—— "Khi mặc vật phẩm này lên, giá trị sinh mệnh người chơi tự động +20; ngoài ra, mỗi mười lăm phút, người chơi sẽ bị tước đi 10% giá trị sinh mệnh."

Thuộc tính + máu - máu kỳ lạ này, không khỏi làm người ta liên tưởng đến mấy cái thao tác bơm nước thoát nước trong một số dạng toán thực tế.

Cho nên, Ngôn Lạc Nguyệt đã đặt cho trang bị này là "Hồ nướ© ŧıểυ Minh".

Tốc độ hồi máu hiện giờ của Ngôn Lạc Nguyệt là năm phút sẽ khôi phục 1 điểm máu.

Đồng thời +20 điểm máu, mỗi mười phút sẽ bị trừ một phần mười lượng máu (1/10). Rõ ràng không có miếng lời nào trong vụ giao dịch này.

Nhưng, máu của Ngôn Lạc Nguyệt bây giờ rất thấp!

Với 20 điểm máu này, dù nàng có bị trừ một phần mười là 2.1 điểm thì sau mười lăm phút cũng đủ khôi phục lại hoàn toàn!

Trang bị làm mất máu này, nàng lời nha.

Ngôn Lạc Nguyệt: Không thể tưởng được, ta đây căn bản không có nhiều máu để trừ như vậy!

Nàng lăn lộn một phen, âm thanh tuy rằng không lớn. Nhưng lại đủ để đánh thức Yêu tu tai mắt nhạy cảm.

Ngôn Vũ mơ mơ màng màng căng đôi mắt bèm nhem buồn ngủ ra. Mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm, hướng đến Ngôn Lạc Nguyệt mà vỗ nhẹ.

Ngôn Lạc Nguyệt lập tức rút cái tay đang hướng về phía trang bị, biểu cảm thì hết sức ngoan ngoãn.

Ngôn Vũ một bên vỗ đứa bé, một bên lầu bầu: "Bé ngoan, bảo bảo ngoan...... Ối? Muội tè?!"

Lần này không phải chuyện nhỏ, Ngôn Vũ đột nhiên xoay người ngồi dậy, thắp sáng đèn dầu trong phòng.

Nàng sờ sờ chỗ ướt trên đệm, lại sờ sờ miếng bông dưới thân khô mát của Ngôn Lạc Nguyệt, cảm thấy khó hiểu.

Ngôn Vũ chần chờ mà nói: "Làm sao...... Như thế nào mà muội có thể tè ở bên ngoài vậy?"

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Trời đất chứng giám, cái kia không phải......

Than trời, kia là nàng đang thực nghiệm dùng phù Tĩnh Thủy mà.

——————————

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Vũ đi đến khu l*иg ấp, sẵn tiện đi kêu Ngôn Càn tới chăm sóc Ngôn Lạc Nguyệt.

Nhân cơ hội tốt này, Ngôn Lạc Nguyệt đem "Hồ nướ© ŧıểυ Minh" từ ba lô lấy ra.

Thẳng đến khi nàng cầm món trang bị này ở trong tay, Ngôn Lạc Nguyệt mới xấu hổ phát hiện ra, "Hồ nướ© ŧıểυ Minh" có một khuyết điểm nhỏ vô thưởng vô phạt.

—— vẻ ngoài của vật phẩm này, là cây trâm bằng gỗ.

Mà Ngôn Lạc Nguyệt hiện tại, lông à tóc máu trên đầu chưa dài bằng cái nắm tay.

Đừng nói búi tóc, muốn thắt thành bím tóc nhỏ cũng không thể.

"......"

May mắn thay, hệ thống đối với từ "Đeo" này định nghĩa mười phần bao la, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ cần đem cây trâm cầm ở trong tay, là có thể kích hoạt thuộc tính của trang bị. Nếu không, nàng mà sử dụng trâm gỗ này lên đầu hình ảnh sẽ..., Ngôn Lạc Nguyệt quả thực không dám tưởng tượng.

Nắm chặt trâm gỗ trong nắm tay nhỏ của mình, Ngôn Lạc Nguyệt nhìn ông mặt trời đang từ từ nhô lên bên ô cửa sổ, nở một nụ cười còn xán lạn hơn mặt trời.

Cảm giác giá trị sinh mệnh bỗng nhiên thăng cấp 20 lần, giống như trúng vé số độc đắc vậy, một đêm thành triệu phú.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không cần phải lo lắng cho thanh HP bị đe doạ, trừ phi......

"Hả?" Khuôn mặt đầy sức sống của Ngôn Càn bỗng nhiên trở nên to lớn trong mắt nàng.

"Sao muội lại cầm cây trâm này, là Vũ tỷ cho muội sao? Ai nha, này không thể được muội vẫn là rùa con, sẽ bị thương đó!"

Hắn âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn Ngôn Lạc Nguyệt, Ngôn Càn nhẹ nhàng lấy trâm gỗ từ trong tay nàng ra, dỗ dàng nàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng:

"Ngoan, ngoan nè, để huynh lấy quả bóng cho muội chơi, được không nà?"

Không đượccccc!

Quy ca ca ngươi buông tay ta ra!

Đây là một cây trâm bình thường sao? Không hề, đó là hy vọng sống của nàng bây giờ!

Đôi mắt đen hình viên đạn của Ngôn Lạc Nguyệt trừng hắn.

Sức lực của hài tử sao có thể so với Ngôn Càn, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn "Hồ nướ© ŧıểυ Minh" bị Ngôn Càn lấy đi, hắn còn thuận tay đặt lên đầu mình.

Khuôn mặt nhỏ đang hít hà một hơi đột nhiên lộ ra thần sắc hoảng loạn.

—— đứa nhỏ ngốc, còn không mau để đồ xuống. Cái trang bị này nàng mang không có vấn đề, ngươi mang mới có vấn đề.

Bởi vì quá mức sốt ruột, Ngôn Lạc Nguyệt bất hạnh bị chính nước miếng của mình làm cho sặc.

Trong khoảng thời gian ngắn, trước mắt hiện lên thương tổn -0.1, -0.1, -0.1 thành một mảnh, tầm nhìn tràn ngập màu đỏ nguy hiểm.

Quá tốt, "Sặc nước miếng" thôi mà cũng bị tổn thương liên tục.

"......"

Mệt mỏi, Ngôn Lạc Nguyệt thật sự rất mệt mỏi.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy chết lặng của Ngôn Lạc Nguyệt. Không đến ba giây, giá trị sinh mệnh của nàng thuận lợi từ 1 điểm tuột một đường xuống 0.3 điểm.

Sự biến hoá của thanh HP đã phản ánh lên thân thể. Ngay sau đó, Ngôn Càn hoảng sợ mà nhảy dựng lên ba thước, cánh tay run rẩy đem Ngôn Lạc Nguyệt ôm lên.

"Vũ tỷ!" Hắn hô to từ ngoài cửa vào, "A a a a Vũ tỷ —— sắc mặt bảo bảo đột nhiên trở nên trắng bệch xanh xao!!!"

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Chất lỏng lạch bạch lạch bạch rơi vào khăn quấn Ngôn Lạc Nguyệt.

Ngôn Càn chạy một nửa mới cảm thấy chỗ nào đó không đúng, qua loa sờ mũi một cái, cả người hắn đều ngẩn ngơ.

Hắn lầm bầm lầu bầu, cực kỳ khó hiểu: "Quái, sao ta lại chảy máu mũi?"

Ngôn Lạc Nguyệt: Bởi vì ngươi, không đem hồ nướ© ŧıểυ Minh để xuống đó!

...... Không giấu giếm gì, buổi sáng hôm nay cực kỳ hỗn loạn.

——————————

Sau đó nàng bán manh làm nũng, khóc lên khóc xuống. Dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng cũng lấy lại được cây trâm. Những hồi ức đó làm Ngôn Lạc Nguyệt thực sự không chịu nổi.

Nàng hạ quyết tâm, sẽ đem một màn xấu hổ đó trong đầu xoá đi.

Đêm đó Ngôn Vũ về đến nhà, cũng thấy trâm gỗ kia.

Và cũng y chang như Ngôn Càn, nàng cũng cho rằng cây trâm này là do đối phương lấy ra cho hài tử chơi.

Bất quá, phương thức xử lý của Ngôn Vũ so với Ngôn Càn thành thục hơn nhiều.

Thay vì lấy nó, nàng sẽ dùng một vật trang trí bằng gỗ tròn tròn không sắc bén để trao đổi với cây trâm trong tay Ngôn Lạc Nguyệt.

Nhưng thấy Ngôn Lạc Nguyệt đối với cây trâm yêu thích không buông tay, không chịu trao đổi. Ngôn Vũ kiên nhẫn cười, nàng đành phải lấy mảnh vải quấn nhiều lớp quanh phần nhọn cây trâm, sau đó lấy túi lụa thân thiện với da bọc lại.

Lúc này, "Hồ nướ© ŧıểυ Minh" đã bị phong ấn.

Ngôn Lạc Nguyệt lập tức bị Ngôn Vũ chinh phục bởi cách xử sự ôn nhu lại thiện lương.

Ngày hôm sau, trước khi Ngôn Vũ đi làm, Ngôn Lạc Nguyệt bắt lấy một mảnh góc áo của nàng ta, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

—— có thể đừng kêu Ngôn Càn tới chăm sóc nàng được không? Hai bọn họ, ai chăm sóc ai còn không biết được đâu.

Ngôn Vũ nghĩ một lát, vậy mà lại ôm Ngôn Lạc Nguyệt đến khu l*иg ấp.

Hôm nay cũng vừa lúc, trong khu l*иg ấp có mấy quả trứng rùa mới vừa phá xác, mẫu thân của những quả trứng cũng nghe tin tới.

Những vị đại nương trung niên đều có vẻ mặt bình thản. Sau khi thấy Ngôn Lạc Nguyệt, tất cả đều kinh ngạc.

Tuổi thọ của Quy tộc rất dài, nhưng dù vậy các nàng cũng chưa từng gặp qua rùa con nào hoá hình khi còn nhỏ như vậy.

Không biết ai đề nghị trước: "Không bằng, cho các bảo bảo ngốc này ở cùng nhau đi."

Sau khi nghe những lời này cơ thể như phản xạ có điều kiện vậy, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy sau lưng dựng tóc gáy.

Giây tiếp theo, nàng nghe thấy Ngôn Vũ ôn nhu, thiện lương cười trả lời: "Được ạ, đều rùa con, hẳn là có thể chơi cùng nhau."

Ngay sau đó, những rùa con theo thứ tự mà đi lên giường đất, chờ những rùa con đều đi lên cả rồi. Ngôn Lạc Nguyệt cũng bị thả xuống.

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

WTF, ta nhìn giống rùa con lắm sao?

Những rùa con mới sinh ra động tác còn có chút vụng về thơ ngây, thoạt nhìn trông thật hồn nhiên và đáng yêu.

Chẳng những vậy đám rùa con mới nở này, còn phun bong bóng có những màu sắc rất chi là khác nhau.

Mai rùa của đám đó cũng không kém đám bong bóng kia chẳng hạn như màu đen, màu hoa, và nhiều màu xanh nữa.

Như thể cảm thấy mới lạ, nên các bảo bảo rùa bò quanh mai lẫn nhau.

Không được bao lâu, đám rùa con bò đều mệt mỏi. Bắt đầu đứng yên quan sát xung quanh.

Và ("⊙ω⊙")........

Như dự kiến, đám bảo bảo rùa này đồng loạt quay đầu dùng ánh mắt tò mò, nhìn về phía Ngôn Lạc Nguyệt.

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Chờ một chút, các ngươi không cần đến đây! Không cần bò đến ta! Đừng có phun bong bóng lên đầu ta!

Nhóm đại nương thì vui vẻ mà châu đầu ghé tai vào nhau.

"Xem kìa bọn họ đều chơi thật vui."

"Hiện tại đều là rùa con, nên đều có tâm tình tốt nhất."

"Bọn nhỏ đều hoà mình vào nhau, thật đúng là náo nhiệt mà."

"......"

Ngôn Lạc Nguyệt có một linh cảm bi thương. Nếu nhân sinh mới của nàng đi kèm với những tai nạn ngoài ý muốn bất tận này, có khi nàng lại rèn luyện thành một Ninja rùa trong thế giới tu tiên này mất.

Cuối cùng, khi có một chú rùa con đặc biệt hoạt bát và tràn đầy năng lượng với chiếc mai rùa màu vàng trèo lên đầu nàng lần thứ N, Ngôn Lạc Nguyệt đã không kìm được.

Nàng cầm cây trâm lên, dùng phần được quấn nhiều lớp vải xung quanh, kiên định mà chọc vào rùa con để nó đi xuống.

Lúc này, các đại nương đối với Ngôn Lạc Nguyệt vốn đã kinh ngạc, giờ còn kinh ngạc hơn.

"Trời à, mới phá xác một ngày mà đã có thể làm ra động tác này?"

“Thật sự lợi hại, lão chồng nhà chúng ta hóa hình chỉ sau một tuần, nhưng có những lúc lão ấy còn không thành thạo điều khiển tay chân nữa mà."

"Thật không hổ là bảo bảo vừa phá xác là có thể hóa hình."

"Đúng vậy, quả thực là một thần đồng, a~ không phải, phải là thần quy mới đúng."

Mọi người đều sôi nổi gật đầu tán đồng, chân thành tán dương:

"Thần quy, thần quy, thật sự thần quy!"

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Cả người Ngôn Lạc Nguyệt đều thả lỏng, hai mắt vô thần nhìn về phía trần nhà. Tuỳ ý để các bảo bảo rùa tự do bò trên người nàng một cách vui vẻ.

Có một số người, tuy rằng tồn tại, nhưng ánh mắt đã chết.

Và đối với danh nghĩa là một Ninja rùa, nàng tuy rằng tồn tại nhưng cũng đã chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »