Chương 21.2: Đuôi của rắn nhỏ nhẹ nhàng cuốn lấy đầu ngón tay Ngôn Lạc Nguyệt, lắc nhẹ

Cuối cũng cũng bỏ hết tất cả hộp dược cao vào túi trữ vật, Ngũ Bình Nguyên nghĩ đến tiền thưởng, vẫn có chút thèm thuồng.

“Sư thúc, không thì ta đi dạo xung quanh chợ Nguyệt Minh một lúc, thử vận may xem có thể tìm được con rắn kia hay không?”

Sư thúc phòng thu chi hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Thương Lang tông chúng ta làm ăn với ba vị tiểu đại sư kia, mỗi quý thanh toán bao nhiêu linh thạch?”

Ngũ Bình Nguyên không chút do dự trả lời: “Một ngàn hai trăm linh thạch hạ phẩm.”

Sư thúc phòng thu chi lại hỏi: “Vậy tiền thưởng kia, bao nhiêu linh thạch?”

Ngũ Bình Nguyên mở miệng nói: “Một ngàn linh thạch.”

Sư thúc phòng thu chi cũng dọn dẹp xong đồ của mình: “Vậy ngươi có biết, nếu chúng ta có thể làm quen được với vị luyện đan đại sư kia, thì phần tình nghĩa này đáng giá bao nhiêu tiền không?”

Ngũ Bình Nguyên không xác địng hỏi: “Vô giá hả?”

“Nếu ngươi đã biết thì sao không tính được lợi ích của việc này?”

“Hả? Sư thúc, ý của người là gì? Ta nghe không hiểu?” “…Ý của ta là, đừng đi lung tung khắp chợ nữa, cũng đừng tìm con rắn kia, dọn dẹp đi, mang thuốc về tông môn với ta.”

“À.” Ngũ Bình Nguyên gãi đầu, “Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng người đã nói vậy thì ta phải nghe theo chứ làm sao nữa.”

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Ngôn Càn và Tang Kích thay phiên nhau ôm Ngôn Lạc Nguyệt, bọn họ rời khỏi chợ Nguyệt Minh một khoảng xa thì mới bỏ nàng xuống.

Hai chân vừa chạm đất, Ngôn Lạc Nguyệt đã phát hiện, Ngôn Càn và Tang Kích, một trái một phải đang đắc ý nhướng mày với nàng.

“Thế nào, ca ca thông minh không? Phối hợp với muột tốt lắm đúng không?”

“Muội giấu con rắn nhỏ kia ở đâu rồi, đem ra cho chúng ta nhìn một cái.”

Ngôn Lạc Nguyệt nặng nề gật đầu: “Dạ, cảm ơn ca ca! Muội biết không thể gạt được hai ca ca mà.”

Xung quanh chỉ có đồng đội nên không cần giấu diếm. Ngôn Lạc Nguyệt thoải mái vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay.

Chỉ thấy, trên cổ tay nàng có một vòng ngọc màu xanh. Tiểu Thanh Xà xinh đẹp đang nhắm mắt, ngậm chặt cái đuôi của mình, ngoan ngoãn cuốn quanh cổ tay Ngôn Lạc Nguyệt.

Khi nó bất động, nhìn cực kì giống một cái vòng ngọc.

Tang Kích đánh giá trên dưới phải trái rắn nhỏ một hồi, trong miệng tấm tắc kỳ lạ, tuyên bố hắn chưa bao giờ thấy một con yêu thú có linh tính như thế.

Ngôn Càn thì ngược lại, xoa cằm, giọng điệu có chút ngập ngừng: “Con rắn này…Sao ta thấy hơi quen quen.”

“Quen cái gì?” Ngôn Lạc Nguyệt nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Thanh Xà.

Lớp vẩy mềm mại, mát lạnh khiến người khác chỉ muốn áp cả bàn tay lên, Ngôn Lạc Nguyệt ôn nhu nói: “Đừng sợ, bọn họ đã đi hết rồi.”

Cho dù trước đó có bất cứ âm thanh gì, nhưng khi nghe thấy Ngôn Lạc Nguyệt tự mình xác nhận thì Tiểu Thanh Xà mới bằng lòng mở mắt ra.

Vừa mở mắt đã lộ ra hai viên bảo thạch đen tuyền đầy sắc bén.

Hai con ngươi thẳng đứng màu đen tuyền nên khiến người nhìn có ảo giác như sâu không thấy đáy.

Ngôn Lạc Nguyệt vừa đối mắt với cặp mắt của rắn nhỏ thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ.

Một cảm giác tê liệt quen thuộc xuất hiện, trong nháy mắt lan khắp toàn thân của Ngôn Lạc Nguyệt.

Cùng lúc đó, trên đầu nàng cũng hiện lên dòng -0.5.

Ngôn Lạc Nguyệt: “…” Chờ đã, loại cảm giác này…

Bây giờ Ngôn Lạc Nguyệt đã biết tại sao Ngôn Càn lại nói con rắn này rất quen. Không dám giấu diếm, nàng cũng quen con rắn này.

--Giống như, Medusa!!!

Tiểu Thanh Xà chỉ mở mắt nhìn Ngôn Lạc Nguyệt một chút, sau khi xác nhận nàng không bị sao thì lại nhắm mắt lại.

Nó nhắm mắt lại, lắc đầu vẫy đuôi bò về cổ tay Ngôn Lạc Nguyệt, thân thể cuốn lại thành vòng tròn, sau đó lại ngậm lấy chóp đuôi, kéo căng thân thể, một lần nữa biến thành một chiếc vòng tay đủ tiêu chuẩn.

Một quá trình liền mạch khiến Ngôn Càn trợn mắt hốc mồn: “Không phải, có ý gì? Đây là muốn ỷ lại vào muội muội ta? Nó, nó đây là đang ăn vạ!!!”

“Muội muội ta, nàng cũng là muội muội ta.”Theo thói quen, Tang Kích vô ý thức tiếp lời.

Nghe được hai chữ ‘ăn vạ’ khiến hắn nhớ đến lúc mới gặp Ngôn Lạc Nguyệt, Tang Kích nói ra một câu từ tận đáy lòng: “Không nghĩ đến, ăn vạ còn gặp phải ăn vạ, đúng thật là xứng đôi.”

Ngôn Lạc Nguyệt: “…”

Kích ca, ta hoài nghi ngươi đang nhằm vào ta, ta có chứng cứ.



Dưới sự trợ giúp của Ngôn Càn, Ngôn Lạc Nguyệt thành công lén đem Tiểu Thanh Xà vào nhà, cho nó tắm nước ấm có mùi thơm.

Lấy lý do làm bữa ăn khuya để lấy thêm đồ ăn, Ngôn Lạc Nguyệt lấy một cái đầu các đù vàng trên bàn ăn.

Cạo thịt cá trên đầu cá ra, Ngôn Lạc Nguyệt cầm thịt cá đút cho Tiểu Thanh Xà. Nhìn nó ăn từng ngụm từng ngụm rất ngon lành, cái đuôi còn không tự chủ được mà đung đưa, vung vẩy vang lên tiếng cộp cộp.

Chẳng biết sao, cảm giác tràn đầy thành tựu tự nhiên sinh ra trong lòng Ngôn Lạc Nguyệt.

Chẳng trách kiếp trước lại có nhiều người thích đến quảng trường cho chim bồ câu ăn như vậy. Thì ra là cảm giác đút cho động vật nhỏ ăn lại thoải mái đến thế.

Cho dù là lúc ăn cái gì, Tiểu Thanh Xà cũng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tựa như nó biết tầm mắt của mình sẽ làm Ngôn Lạc Nguyệt bị thương.

Đại khái là Tiểu Thanh Xà đang cực kì đói, khi động tác đút ăn của Ngôn Lạc Nguyệt hơn chậm một chút thì nó liền lần theo mùi hương của thịt cá, mắt vẫn nhắm nhưng lại thò đầu qua ủi về phương hướng của Ngôn Lạc Nguyệt.

Cái đầu nhỏ lạnh buốt đυ.ng vào lòng bàn tay, xúc cảm vừa kỳ dị vừa mềm mại lan tỏa.

Ngôn Lạc Nguyệt rất thích cảm giác này, lưu luyến cọ xát hai lần rồi mới đưa miếng thịt cá đến cạnh miệng Tiểu Thanh Xà.

“Đừng có gấp.”

Tiểu Thanh Xà nghiêng nghiêng đầu, tỏ ý là đã nghe thấy, cái đuôi lại vung vẩy.

Hai thú Ngôn Lạc Nguyệt và Tiểu Thanh Xà, một thú dám đút, một thú dám ăn.

Lúc Ngôn Lạc Nguyệt lấy lại tinh thần thì hơn một nữa thịt cá đã vào bụng rắn nhỏ, cái bụng nhỏ bằng phẳng giờ đã hiện lên một đường cong.

Ngôn Lạc Nguyệt nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hình dạng hiện tại của Tiểu Thanh Xà rất giống số ‘5’.

“Thật sự không thể ăn…!Không được quẫy đuôi…Ngươi có liếʍ xương cá cũng vô dụng…Ai nha, ngươi nhìn, ngươi nhìn đi!”

Tiểu Thanh Xà lười biếng bò lên cổ tay Ngôn Lạc Nguyệt, nó lập lại chiêu cũ, kéo căng thân thể, muốn ngậm chóp đuôi biến mình thành một chiếc vòng tay.

Nhưng đã bị cái bụng căng tròn vo cản trở, rắn nhỏ cố gắng thế nào cũng không với tới cái đuôi của mình.

Tiểu Thanh Xà: “…”

Ngôn Lạc Nguyệt phụt cười ra tiếng, dưới động tác lên án của Tiểu Thanh Xà mà cưỡng ép nhịn lại.

Nàng đưa tay điểm một cái lên cái đầu nhỏ trơn mượt của Tiển Thanh Xà, giọng nói còn mang theo vài phần ý cười không giấu được.

“Nếu cuộn lại không được thì nằm ngửa ngủ được không?”

Rút một chiếc khăn tay cũ ra, Ngôn Lạc Nguyệt gấp khăn tay thành một miếng nệm nhỏ mềm mại, đặt cạnh gối đầu của mình.

Cái nệm nhỏ hơi lún xuống, Tiểu Thanh Xà vừa bị đặt lên nệm đã lộn một vòng.

Từ khi sinh ra đến nay, Tiểu Thanh Xà chưa bao giờ ngủ ở một nơi thoải mái như vậy.

Nó vẫn nhắm mắt, nhìn cực kì trầm ổn, nhưng động tác lăn qua lộn lại đã tiết lộ sự hưng phấn của nó.

Khiến người khâm phục chính là dù cho đang nằm trên một cái nệm nhỏ dễ chịu nhưng Tiểu Thanh Xà vẫn không quên mục đích muốn làm vòng tay cho Ngôn Lạc Nguyệt của mình.

Nó vừa lăn lộn, vừa thử cuộn mình thành một vòng tròn. Ý chí kiên cường, dù nhiều lần bị cái bụng tròn vo của mình bắn ngược lại nhưng vẫn không ngừng nghỉ.

Cứ cố gắng như vậy được nữa khắc đồng hồ thì rốt cuộc Tiểu Thanh Xà cũng tự đâm đầu mình vào hàng rào như một hùng hài tử, quá nghịch ngợm nên bị báo ứng.

“…”

Rắn nhỏ bị dội ngược lại, cuốn mình thành một cái kết Tường Vân xanh mơn mởn.

Ngôn Lạc Nguyệt thì đang ngồi dưới đèn đếm linh thạch, vừa quay đầu đã phát hiện thế mà Tiểu Thanh Xà đã tự cuốn mình thành thịt viên, lập tức giật mình.

Lật đật chạy về phía đầu giường, đưa tay gỡ trái gỡ phải, cuối cùng đã gỡ con rắn nhỏ thành hình dạng thẳng tắp ban đầu.

Cho đến khi Ngôn Lạc Nguyệt thổi tắt nến, nằm trên giường, sờ sờ Tiểu Thanh Xà cạnh gối thì nàng vẫn chưa muốn ngủ.

Đúng lúc rắn nhỏ vẫn còn chưa tiêu thực, chóp đuôi đang lắc lư vòng quanh lọn tóc của Ngôn Lạc Nguyệt thì nàng tự lẩm bẩm với Tiểu Thanh Xà.

“Không ngờ, thế mà có thể có được một đơn làm ăn lớn như vậy. Chỉ là tiền đặt cọc mà đã có 600 linh thạch, ta có thể mua một linh hỏa tương đối tốt một chút rồi.”

“Ừ, sau khi mua linh hỏa chắc vẫn còn dư một ít, số linh thạch còn lại có thể mua thêm vài nguyên liệu. Nguyên liệu chỉnh sửa pháp khí của Vũ tỷ, của ca ca còn cả Kích ca….”

“Đúng rồi, còn phải mua cho Giang tiên sinh một chút đường nữa.”

Ngôn Lạc Nguyệt nắm chặt tay, vừa tính sổ sách vừa nghĩ linh tinh.

Nàng nghĩ đến đâu nói đến đó, chẳng được bao lâu, chủ đề đã trôi dạt đến lần đầu tiên nàng gặp rắn nhỏ.

“Không biết ngươi còn nhớ ta hay không? Một năm trước, hai chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Khi đó, con rắn nhỏ này từng bị một đại thúc Yêu tộc coi thành “Ma Xà”, suýt nữa đã mất mạng.

Bây giờ Ngôn Lạc Nguyệt cũng học được một số phương pháp quan sát khí, nàng, Ngôn Càn và Tang Kích thay phiên nhau nghiên cứu Tiểu Thanh Xà một buổi cũng không hề phát hiện ra chút ma khí nào trên người nó.

Nó giống như chỉ là một con Tiểu Yêu thú bình thường.

Chỉ bất quá, Tiểu Yêu thú bình thường sẽ không kích hoạt kỳ ngộ của《 Vạn Giới Quy Nhất 》.

Nhớ đến chuyện này, Ngôn Lạc Nguyệt nhớ đến tất cả những chuyện xảy ra ở lần gặp đầu tiên, thấp giọng cười, lại sờ đầu Tiểu Thanh Xà.

“Ngươi là kỳ ngộ của ta, vừa gặp đã hủy một chiếc trâm gỗ của ta -- đó cũng không phải là cây trâm bình thường, ngươi nhìn đi, ngay cả khi ngủ thì ta cũng không thể rời khỏi nó.”

Tiểu Thanh Xà vẫn luôn nhắm mắt, không hề chú ý đến trâm gỗ của Ngôn Lạc Nguyệt. Nghe Ngôn Lạc Nguyệt nói như vậy mới sửng sốt một chút, lắc đầu vẫy đuôi muốn theo tóc của Ngôn Lạc Nguyệt bò lên trên.

Sau đó, nó liền bị Ngôn Lạc Nguyệt tàn nhẫn nắm đuôi kéo về lại trên khăn tay.

“Phải đi ngủ cho thật tốt.” Ngôn Lạc Nguyệt nghiêm khắc chính trực nói .

Tiểu Thanh Xà: “…”

***Chúc mọi người Quốc Tế Thiếu Nhi vui vẻ 🎉🎉🎉.