Chương 21: Đuôi của rắn nhỏ nhẹ nhàng cuốn lấy đầu ngón tay Ngôn Lạc Nguyệt, lắc nhẹ

Cách đó không xa, mấy tu sĩ kia cũng dần dần đến gần, âm thanh tìm kiếm cũng càng lúc càng lớn.

Ngôn Lạc Nguyệt rướn cổ lên nhìn xung quanh, phát hiện không chỉ có một nhóm người này đang tìm kiếm.

Mắt thấy cái đuôi màu xanh lam lục của con rắn đang lắc lư qua lại, tựa như một ngọn cỏ đang đung đưa trong gió, rốt cục Ngôn Lạc Nguyệt cũng không nhịn được nữa, đưa tay bắt lấy nó.

Con rắn nhỏ màu xanh này không chỉ có bề ngoài long lanh sáng bóng như ngọc mà cảm giác khi chạm vào cũng mềm mại, lành lạnh như khi chạm vào ngọc.

Chỉ nhẹ nhàng chạm vào mà một luồng hơi lạnh đã chạy dọc theo ngón tay lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác sảng khoái như đang ăn một miếng dưa hấu ngọt được ngâm trong nước giếng lành lạnh vào một đêm hè dưới bầu trời đầy sao.

Cái đuôi bỗng nhiên bị nắm lấy, Tiểu Thanh Xà lập tức căng cứng cơ thể, nếu lớp vảy rắn có thể phồng lên xõa tung như lông vũ thì chắc chắn Ngôn Lạc Nguyệt sẽ có thể thấy được bộ dáng nó xèo lông.

Nữa giây sau, giống như ý thức được mình còn có thể phản kháng, lúc này con rắn nhỏ màu xanh mới kịch liệt uốn éo.

“Xuỵt – – ”

Cố kỵ đến thính giác của tu sĩ, Ngôn Lạc Nguyệt không dám nhiều lời, chỉ dám phát ra một âm thanh im lặng.

“…”

Con rắn nhỏ đang không ngừng uốn éo chợt ngừng cử động.

Sau một cái chớp mắt, Tiểu Thanh Xà cong người, dùng chóp đuôi mềm mại cuốn lấy đầu ngón tay của Ngôn Lạc Nguyệt, lắc nhẹ.



Mấy tên tu sĩ phụ trách tìm kiếm cũng ngày càng gần, cuối cùng cũng tìm đến quầy trà.

Bốn tu sĩ tiến đến đứng bốn góc xung quanh quầy trà, phong tỏa tất cả lối thoát.

Trước ngực một người trong số đó lộ ra một góc phù chú, lúc Ngôn Lạc Nguyệt ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy. Từ hoa văn trên phù chú thì nhận ra được đây là ‘Che ẩn phù’ dùng để che giấu khí tức của người sử dụng.

Bình thường thì chỉ có những tu sĩ nhân tộc mới mang loại phù này khi đến chợ Nguyệt Minh.

Có lẽ vì thế mà dù bốn tu sĩ này đều mặc quần áo phú quý, tác phong bá đạo, vẻ mặt cũng tràn đầy sự kiêu ngạo nhưng giọng điệu nói chuyện lại khá lịch sự.

“Quấy rầy lão bản và chư vị khách quý.” Một người trong đó kéo dài giọng điệu nói, “Hôm nay thiếu chủ nhà ta ra ngoài đi săn, sơ suất nên đã để một con xà yêu trốn thoát.”

“Súc sinh kia màu xanh lục, chỉ lớn cỡ bàn tay, Thiếu chủ nhà ta nhìn thấy nó xinh đẹp, muốn lột da làm một chiếc bút…Nếu có vị tu sĩ nào chịu cung cấp manh mối, chúng ta sẽ đưa một trăm viên Linh thạch hạ phẩm làm thù lao.”

Khách của quầy trà nhìn nhau vài lần, có công việc tốt ngoài định mức dâng đến cửa nên hỏi thêm một câu: “Vậy nếu chúng ta có thể bắt được thì sao?”

Tu sĩ cầm đầu nở nụ cười chân thành: “Nếu vậy thì tiền thưởng gấp mười lần.”

“Cho nên chư vị cho ta lục soát xung quanh quầy trà này. Nếu có thể tìm thấy xà yêu ở đây, thì một ngàn viên Linh thạch hạ phẩm sẽ chia đều cho mọi người ở đây, ai ngồi đây cũng có phần.”

Lời này vừa ra, đến cả lão bản cũng không ý kiến, mặc cho tu sĩ kia tiến lên, lật chén trà và nắp ấm trên quầy lên.

Về phần những vị khách trong quầy thì càng tự mình mở rương, trút giỏ tìm kiếm.

Một ngàn viên Linh thạch hạ phẩm đương nhiên sẽ khiến nhiều người động lòng, nếu thật sự có thể tìm được trong quầy này thì số tiền kia không phải là cho không bọn họ à.

Tu sĩ phụ trách tìm kiếm hết sức cẩn thận, trừ việc không bắt mọi người cởi đồ tại chỗ thì tất cả đều bị lục soát, đến cả những cái hộp nhỏ mà ba thú Ngôn Lạc Nguyệt dùng để đựng dược cao cũng bị kiểm tra toàn bộ.

Lúc đầu Ngôn Càn còn hứng thú nhìn mọi người tìm kiếm, nhưng nhìn một hồi lâu thì cũng chán.

Hắn quay đầu nói với Tang Kích: “Nói đến rắn, ta còn thật sự đã từng nhìn thấy một con màu xanh lam lục, chỉ nhỏ một chút xíu…”

Còn chưa dứt lời, tu sĩ đang mở hộp tìm kiếm lập tức lấy từ trong tay áo ra một pháp khí như một cái thước gấp, hỏi mấy câu liên tục:

“Là loại rắn gì? Lớn khoảng bao nhiêu? Nhìn thấy lúc nào? Ở đâu?”

Mặc dù Ngôn Càn cảm thấy người này rất khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Đại khái là hơn một năm trước, khi đó muội muội ta vừa mới ra đời chưa được bao lâu, ta nhìn thấy ở trong tộc của ta…”

Pháp khí thước gấp phát ra ánh sáng trắng chứng tỏ lời nói này là thật.

“…” Tu sĩ im lặng nhìn Ngôn Càn một chút, không đợi Ngôn Càn nói xong đã khoát khoát tay, tiếp tục kiểm tra hộp thuốc.

Hắn vừa kiểm tra hộp vừa thầm mắng trong lòng: Hai tiểu thiếu niên này cũng không biết là làm cái gì, thế mà mang theo ba cái giỏ lớn đựng nhiều hộp trúc như vậy, quả thật là rảnh rỗi mà!

Cuối cùng cũng kiểm tra hết hộp trong ba cái giỏ, kết quả lại không thu hoạch được gì, tu sĩ không khỏi trợn trắng mắt.

Hiện tại, trong quầy trà chỉ còn một nữ hài là chưa kiểm tra.

Tu sĩ liếc nhìn, chỉ thấy tiểu cô nương còn rất nhỏ, bị ca ca của nàng ôm trong ngực, y như một quả cầu tuyết.

Ống tay áo và viền váy đều khảm một vòng lông nhỏ, trên đầu đeo hai viên trang sức hình cầu bằng nhung, càng lộ ra vẻ hoạt bác đáng yêu.

Hắn vốn rất nghiêm túc tìm kiếm, không bỏ sót bất kì chỗ nào, nhưng sau khi trải qua một trận tìm kiếm trong vô vọng thì lòng cảnh giác cũng dần giảm bớt. Bây giờ nhìn một nữ hài nhỏ như vậy, tâm trạng đề phòng càng thêm giảm.

Theo quy trình làm việc mà lấy pháp khí hình thước gấp ra, hỏi: “Tiểu cô nương, vừa rồi ngươi có từng thấy một con rắn nhỏ hay không?”

Tiểu cô nương nghiêng đầu, ngây thơ chớp mắt mấy cái.

Tựa như là nàng không hiểu tu sĩ đang nói cái gì, chỉ là không ngừng lộ ra khuôn mặt tươi cười ngây thơ với hắn.

Nhớ tới thiếu niên lúc trước đã từng nói, muội muội của hắn mới chỉ hơn một tuổi, tu sĩ im lặng thu tầm mắt lại.

Dù yêu tộc biến hóa từ rất sớm, nhưng kỳ trưởng thành lại dài đằng đẵng, trình độ nhận biết cũng không cố định. Nữ hài này hơn một tuổi còn nghe không hiểu tiếng người, chắc đại khái là thuộc về cái chủng loại tương đối khờ đi.

Tu sĩ làm một thủ thế, đại biểu là không có bất kỳ phát hiện nào: “Chỗ này đã tìm xong, chúng ta rút lui thôi.”

“Đợi một chút.” Tu sĩ cầm đầu bước nhanh tới, ánh mắt bỗng nhiên nhìn trên thân của Ngôn Lạc Nguyệt.

Hắn chậm rãi nói: “Xà yêu giảo hoạt, chưa chắn sẽ không trốn dưới áo của người khác, nữ hài tuổi còn nhỏ, chỉ sợ cũng khó cảm thấy được.”

Ngôn Càn và Tang Kích nhìn nhau, vẻ mặt đều thay đổi.

“Có ý gì. Chẳng lẻ ngay cả váy của muội muội ta mà ngươi cũng muốn lật lên nhìn à?”

“Không dám mạo phạm.”

Dù tu sĩ cầm đầu miệng thì nói không dám nhưng trong mắt lại tràn đầy ngạo mạn: “Tại hạ chỉ muốn mời tiểu cô nương nhảy mấy cái, run váy một chút, việc này cũng không có gì khó đúng không?”

Tiểu cô nương nghe nhưng nụ cười ngây thơ thuần chân vẫn không hề giảm, giống như là một đứa trẻ ngốc nghếch không hiểu người lớn đang nói gì.

Thấy thế, cơ bắp của tu sĩ cũng cũng có chút buông lỏng.

Nhưng vẫn không buông tha, bổ sung thêm: “Hoặc là, xin nàng hóa thành nguyên hình để nhìn qua một chút?”

Đối với những yêu tộc có thể thuần thục nắm giữ năng lực biến hình mà nói, quần áo mặc trên người vẫn có thể cùng lúc biến thành nguyên mẫu, nhưng những yêu thú bám trên quần áo sẽ không có cách nào biến hóa theo được.

Trước đó khi tìm kiếm bọn họ chưa từng kêu những Yêu tộc khác biến về nguyên hình.

Bởi vì đối với những Yêu tộc trưởng thành, trừ khi giao đấu, ở những trường hợp khác mà bị người ép buộc biến về nguyên hình trước mặt nhiều người, hiển nhiên sẽ bị coi là một loại vũ nhục.

Mà nữ hài trước mắt này chỉ là một con non cái gì cũng không hiểu, nên hắn cũng không cần chú ý đến vấn đề đó.

“…Phiền chết, các ngươi vẫn muốn tra đúng không?”

Ngôn Càn tức giận lườm bọn họ một cái, hai tay kẹp dưới nách Ngôn Lạc Nguyệt, giơ nàng lên, để hai chân của nàng dẫm ‘đoàng đoàng’ lên ghế mấy lần.

Động tác của hắn có biên độ không nhỏ, vải váy mùa đông làm từ sợi tổng hợp mềm nhẵn, nếu thật sự có đồ vật gì giấu ở bên trong, khẳng định là đã rớt ra ngoài.

Ngôn Càn tức giận nói: “Lần này hài lòng chưa?”

Tu sĩ cầm đầu vẫn giữ nụ cười, ống tay áo phất qua mặt bàn để lại mấy viên Linh thạch: “Được rồi. Không có chuyện gì nữa, là chúng ta quấy rầy huynh muội các ngươi, cái này xem như là tâm ý nhận lỗi của chúng.”

Cuối cùng tu sĩ cầm đầu cũng xoay người sang chỗ khác, những khách nhân trong quầy trà còn nghe hắn bàn giao với thuộc hạ của mình: “Sau này nếu đυ.ng phải con non, thì phải dùng cách này để tìm.”

Con rắn nhỏ kia liên quan đến đại kế của Thiếu chủ nhân, tuyệt đối không cho phép bất cứ khả năng nhỏ nào để nó đào thoát!

Mắt thấy một đoàn người rời khỏi quầy trà, Ngôn Lạc Nguyệt che miệng ngáp một cái, chôn mặt vào bờ vai của Ngôn Càn.

Tang Kích lập tức hỏi: “Muội muội buồn ngủ rồi à?”

Ngôn Càn vỗ vỗ lưng nàng, áy náy gật gật đầu với hai người Thương Lang phái đối diện: “Chê cười, muội muội ta có một cái tật, khi buồn ngủ sẽ không thích nói chuyện, tối đa cũng chỉ cười cười, không để ý đến người ngoài.”

Ngũ Bình Nguyên gãi gãi đầu: “Ta hiểu, ta hiểu, tiểu hài tử mà, đều ham ngủ.”

Sư thúc phòng thu chi cũng nói: “Chúng ta nhận được nhóm thuốc đầu tiên rồi, còn lại để ta và hắn sắp xếp. Nếu đứa nhỏ buồn ngủ thì nhanh chóng ôm nàng về ngủ đi.”

Thẳng đến khi hai người đưa mắt nhìn ba thú đi xa, Ngũ Bình Nguyên vừa bỏ dược cao vào túi trữ vật vừa vui vẻ nói.

“Sư thúc, nha đầu kia thông minh lanh lợi như vậy, không ngờ vẫn còn có tính tình của tiểu hài tử, buồn ngủ thì sẽ không muốn nói chuyện.”

Sư thúc phòng thu chi chậm rãi liếc nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Ngũ Bình Nguyên còn nói: “Vừa rồi tiểu nha đầu kia khoát tay, con nhìn thấy tay trong tay áo của nàng có đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy, vừa khít với cổ tay nhỏ nhắn. Cha mẹ nàng thật biết cách ăn mặc cho con mình, để tiểu cô nương giống như Ngọc Nữ dưới chân Bồ Tát.”

Lần này, sư thúc phòng thu chi nhìn hắn lâu thêm một chút.