Chương 17: Ngọt ngào mỹ vị đan

Sau khi được Giang tiên sinh đặc cách nhận vào học đường, sinh hoạt hằng ngày của Ngôn Lạc Nguyệt trở nên quy luật hơn.

Sáng sớm mỗi ngày Ngôn Càn sẽ cùng nàng đi học.

Hình rùa của Ngôn Lạc Nguyệt chỉ nhỏ như đồng tiền, nhét trong cặp sách, ném vào tay áo hay đặt trong khăn quàng cổ cũng cực kỳ tiện lợi.

Ngôn Vũ cẩn thận tỉ mỉ sợ Ngôn Lạc Nguyệt chịu lạnh, trước một đêm dùng len sợi dệt cho nàng một bộ mai rùa nho nhỏ.

Hình thái như này lại ăn vận như này, Ngôn Lạc Nguyệt ở học đường được hoan nghênh nhiệt liệt.

Ngẫm lại xem, một cục tròn vo khoác ngoài vỏ một lớp nhung len trắng trẻo, bên trên còn thêu tay nổi một đóa hoa đón xuân màu vàng. Rùa đen nhỏ mặc áo lông xinh xinh đẹp đẹp, lại còn ngẩng đầu nhỏ hướng về ngươi...

Hình ảnh manh như vậy, ai nhịn được a.

Dù sao mọi người khi nhìn thấy Ngôn Lạc Nguyệt, chỉ cần là người có quan hệ tốt với nàng đều nhịn không được sờ sờ đầu nhỏ của nàng, người không quá thân quen cũng sẽ cầm lòng không đậu mà nắm nắm đóa hoa sợi len trên lưng nàng.

Tới học đường, vào trong phòng học ấm áp, Ngôn Lạc Nguyệt sẽ bò ra từ tay áo Ngôn Càn, biến thành hình người.

Trước bàn đầu tiên, vị trí sát cửa sổ, ban chữ Trinh cố ý sắp xếp một bộ bàn ghế nho nhỏ cho Ngôn Lạc Nguyệt.

Chất liệu mây tre tươi mát được Giang Đinh Bạch hữu nghị cung cấp, bàn ghế cao vừa phù hợp với Ngôn Lạc Nguyệt.

Học xong mấy tiết Văn khóa cũng vừa hay tới giờ nghỉ trưa.

Thường ngày Ngôn Vũ đều chuẩn bị cơm trưa giống nhau cho Ngôn Càn và Ngôn Lạc Nguyệt.

Thế nhưng mỗi lần ăn cơm, thực đơn của Ngôn Lạc Nguyệt liếc qua cũng thấy phong phú hơn của Ngôn Càn nhiều :<

Bởi vì khá nhiều học sinh chủ động cho nàng thêm đồ ăn.

Chỉ nói Tang Kích, hắn với Ngôn Lạc Nguyệt coi như không đánh không quen, vị này trong ban có thể coi là ác thế tiểu bá vương, hiện giờ nghiễm nhiên tự xưng là nửa đại ca của Ngôn Lạc Nguyệt.

Tang Kích thường xuyên chơi với Ngôn Lạc Nguyệt trò chơi thêm cơm đại khái như "gọi một tiếng ca ca thì thưởng một túi hoa quả", ngày ngày như thế, chơi không biết mệt.

Vốn dĩ, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ nghĩ qua qua quýt quýt, kêu hai lần là được.

Nhưng mà..........

Nhưng mà, dâu tây và dưa hấu mùa đông, thật sự là quá ngon!

Buổi chiều, học sinh cả trường đều đi học Võ khóa, Giang Đinh Bạch sẽ tới dắt Ngôn Lạc Nguyệt đi.

Trừ ngày đầu tiên, Giang Đinh Bạch chưa ôm lại Ngôn Lạc Nguyệt lần nào nữa.

Có lẽ xuất phát từ suy nghĩ tiềm thức của nhân loại, hắn cảm thấy để tiểu hài tử tự mình đi nhiều chút sẽ khỏe mạnh hơn cứ để người lớn ôm đi.

Nếu buổi chiều Giang Đinh Bạch không có lớp, hắn sẽ đưa Ngôn Lạc Nguyệt đến phòng nghỉ của tiên sinh, đưa cho nàng rất nhiều sách vỡ lòng dễ hiểu, kiên nhẫn trả lời các vấn đề của nàng.

Nếu buổi chiều Giang Đinh Bạch có lớp, hắn sẽ để Ngôn Lạc Nguyệt biến thành rùa nhỏ, đi đâu mang theo đấy.

À, đúng rồi, Giang Đinh Bạch còn có sở thích không ai biết.

Đối với Ngôn Lạc Nguyệt phiên bản rùa đen nhỏ, người khác đều thích nắm hoa nghênh xuân trên áo lông mai rùa. Chỉ có Giang Đinh Bạch khác biệt, cực kỳ thích nắm lá nhỏ dưới đóa hoa.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, sinh hoạt mới mẻ của Ngôn Lạc Nguyệt dần đi vào quỹ đạo.

Dưới sự hướng dẫn 1:1 của Giang tiên sinh, tu vi Ngôn Lạc Nguyệt ngày một cao lên, dần có dấu hiệu từ Luyện Khí sơ kỳ đột phá lên Luyện Khí trung kỳ.

Điểm tốt thứ hai của đi học là Ngôn Lạc Nguyệt tìm được giải thích hợp lý cho một thân bản lĩnh của mình.

Thật không dám giấu diếm, Ngôn Lạc Nguyệt rất muốn luyện khí, nàng đã ngứa tay thật lâu.

Từ khi còn chưa học được hóa hình, Ngôn Lạc Nguyệt đã muốn cải tạo chiếc võng dệt của Ngôn Vũ một phen.

Đáng tiếc, tới giờ đã sắp qua hai năm rồi, Ngôn Lạc Nguyệt mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Chuyện đi học này đúng là làm Ngôn Lạc Nguyệt tiện hơn nhiều.

Nàng hoàn toàn có thể nói với Ngôn Vũ, bản lĩnh luyện khí của mình học được trong sách nhập môn Giang Đinh Bạch cho.

Đương nhiên, chuyện gì cũng cần làm từ từ mới tốt.

Cho nên, Ngôn Lạc Nguyệt dự định từng bước từng bước lộ ra trình độ luyện khí thực tế của bản thân, bày ra cảnh tượng tiến bộ từng năm.

Thân là một luyện khí sư, Ngôn Lạc Nguyệt đầu tiên phải có lò luyện khí, tiếp nữa thì cần tìm lửa.

Ba lô của Ngôn Lạc Nguyệt chỉ có lò luyện khí, không có mồi lửa.

Hơn nữa, đồ vật trong ba lô chỉ có thể lấy ra ngoài, lại không thể nhét vào trong. Chuyện này tương đối phiền toái, Ngôn Lạc Nguyệt rất khó giải thích sự xuất hiện của đám đồ vật.

Ngôn Lạc Nguyệt tự mình định ra một quy định: Nếu không phải thực sự cần thiết, nàng không được tùy ý sử dụng vật phẩm trong balo.

Kể từ đó, việc mua sắm lò luyện khí sơ cấp và mồi lửa đầu tiên Ngôn Lạc Nguyệt phải tự nghĩ cách khác.

________________

"Cái gì, muội muốn luyện đan?"

Ngôn Càn kinh ngạc bật cười, cùng Tang Kích nhìn nhau, miệng một lô đồng ý: "Được được được, luyện luyện luyện, cần đất tươi xốp không? Cần bao nhiêu? Ta và Kích ca của muội cùng đào cho!"

Đem qua trình hai người trao đổi ánh mắt đều đặt trong mắt, Ngôn Lạc Nguyệt bất đắc dĩ đỡ trán: ".........Hai người đừng hiểu lầm, muội không phải muốn chơi nhà chòi."

Sau lần trước xung đột ở học đường, cùng bị Giang Đinh Bạch xử phạt, Ngôn Càn và Tang Kích xem như huynh đệ đồng cam cộng khổ, tương đối hợp nhau.

Ngôn Lạc Nguyệt biết, trong ngọc giản chứa công pháp Giang tiên sinh cho Tang Kích có ghi lại một thuật có thể cho nhiều người đồng thời thực hiện, Truân Thổ thuật.

Số người cùng thực hiện thuật pháp này càng nhiều, uy lực càng lớn.

Mà Tang Kích sau hơn một tháng cùng đồng bạn dọn đất hình như lòi ra một tật xấu.

Mặc kệ gặp được chuyện lớn chuyện nhỏ gì, cách giải quyết đầu tiên của bọn họ chính là đào đất.

Tháng trước, hai người bọn họ chẳng những tưới sạch cây khô mà còn hợp ý kết tình huynh đệ.

Nghe nói ngày kết thúc, Tang Kích còn cố ý phát biểu cảm nghĩ.

Hắn thề son sắt bày tỏ: "Từ hôm nay trở đi, cha mẹ Ngôn huynh vẫn là cha mẹ Ngôn huynh, nhưng muội muội Ngôn huynh chính là muội muội ruột khác cha khác mẹ của ta!"

Ngôn Lạc Nguyệt: "........." Cứ cảm thấy có chỗ nào đó cấn cấn.

Được vinh quang thăng làm ca ca ruột khác cha khác mẹ - Tang Kích suy nghĩ một chút, rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ:

"Ùi, ta biết rồi, chắc chắn là muội xem sách Luyện đan ở chỗ Giang tiên sinh, đúng không?"

Ngôn Lạc Nguyệt gật gật đầu, bổ sung một câu: "Không chỉ sách luyện đan, muội còn xem sách Luyện khí."

Ngôn Càn mê mang: "Muội muội, muội rốt cuộc muốn luyện đan hay luyện khí?"

Ngôn Lạc Nguyệt cực kỳ chắc chắn: "Luyện khí."

"Nhưng hồi nãy muội nói là muốn luyện đan?"

U buồn thở ra một hơi, Ngôn Lạc Nguyệt một tay chống cằm: "Đúng vậy, bời vì muội không mua nổi lò luyện khí và mồi lửa nên mới muốn luyện chút đan dược kiếm tiền trước đó."

Tang Kích nghe được buồn cười: "Chẳng lẽ luyện đan không cần những cái này sao?"

Ngôn Lạc Nguyệt lấy ra vật chứa luyện đan, là một cái nồi sắt to oành!

Ngôn Càn nhịn không được hỏi: " Muội muội, muội xác định không nhầm lẫn gì sao?"

"Không sai." Ngôn Lạc Nguyệt đạp lên ghế hòng độn chiều cao, kiên định gật đầu, "Đan dược này, muốn luyện phải dùng phương pháp hầm."

Thôi được, hầm thì hầm.

Ngôn Càn trơ mắt nhìn Ngôn Lạc Nguyệt múc vài gáo nước lớn đổ vào nồi, đến khi bắt đầu có hơi nước bốc lên, nàng ào ào mà đổ cả một túi lớn dược liệu vào trong.

Thủ pháp hỗn độn, phối trộn không chú ý, ngay cả động tác xách xẻng sắt quấy nồi, nhìn kiểu gì cũng giống như là.....

Ơ, không, cái này,..... đây không phải là nấu cám heo chứ?

Sao có thể càng nhìn càng nghi ngờ vậy chứ!

Tang Kích so với Ngôn Càn thì trầm ổn hơn nhiều. Nhưng dù có là Tang Kích, khi trong nồi của Ngôn Lạc Nguyệt thoảng ra mùi kẹo ngọt ngào cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

"Muội muội," Tang Kích nhẹ giọng kêu, "Ta ngửi mùi đan dược này sao lại thấy đói đói chứ?"

"Đây là tình huống bình thường." Ngôn Lạc Nguyệt giơ nồi lên, đảo đều nước đường sền sệt bên trong, "Đan dược này ấy, ăn vào thấy ngọt a."

Bởi vì xét đến cùng, mục đích ra đời của nó ban đầu không phải là đan dược mà là một phương pháp tạo ra đồ ăn vặt do một người chơi thực tu trong "Vạn Giới Quy Nhất" nghiên cứu chế tạo ra.

Ngọt ngào, mát lạnh, sền sệt.

Ba từ trọng tâm này là bản sắc của nó.

Nghe nói thực tu kia lấy cảm hứng từ nguyên mẫu là nước đường sơn trà trị ho Tứ Xuyên.

Nhìn bề ngoài hắc ám thùi lùi, làm người nhìn không hề muốn nếm thử, thực tu đặt tên là "ngọt ngào mỹ vị bánh".

Đám người mua sắm bị cái tên này đả động đặt hàng, khi nhận tới liên tục nối nhau khiếu nại người bán có hiềm nghi lừa đảo.

Không biết xuất phát từ tâm thái nào, có người dán loại bánh này lên miệng vết thương.

Sau đó, người chơi này kinh ngạc phát hiện: Vật ấy chẳng những có thể cầm máu, giảm đau hạ sốt còn siêu đỉnh, có thể coi như thuốc dán, dán vào chỗ bị thương, đến gãy xương cũng có thể nhanh liền lại.

Hơn nữa, thân là một thứ bánh ngọt, nó thế nhưng còn có thể ăn!

Quá là thần kỳ rồi, quả thực làm người khác không thể tưởng tượng được. Đây là kỳ tích của thế giới trò chơi!

Người chơi khác nghe đến việc này đồng loạt bày tỏ, đại ca ngươi cũng rất kỳ tích.

Tóm lại, "ngọt ngào mỹ vị bánh" trong truyền thuyết ít ai biết đến này lại truyền khắp đại giang nam bắc.

Qua giám định của vài vị đại lão luyện đan sư "Vạn Giới Quy Nhất", "ngọt ngào mỹ vị bánh" cuối cùng được xác nhận là một đan phương, dầu cao Vạn Kim có thể thoa ngoài da cũng có thể ăn.

Có người nhắc nhở thực tu, người phát minh bánh ngọt, a phi, đan dược như ngài nên lấy cái tên mới cho nó.

Thực tu làm theo.

Nàng sửa tên đan dược này thành "Ngọt ngào mỹ vị đan".

Đám người chơi hóng biến: "........"

Nhưng mà ngươi nghe ta nói, tác dụng của con hàng này không giống cái tên miêu tả, sao ngươi lại chấp nhất với tên này như thế chứ?!!