Chương 16. Ta hiểu rồi, y là kiếm tu!

Ai cũng không ngờ tới, Giang Đinh Bạch lúc giảng đạo lý vừa dịu dàng vừa hiền hành, nhưng một khi động thủ, hắn thế mà lại dứt khoát như vậy, thô lỗ như vậy.

Trong khoảnh khắc Giang Đinh Bạch bắt lấy cánh tay Tang Kích, từ giữa không trung ném hắn xuống, không chỉ Tang Kích kêu la ra tiếng, ngay cả Ngôn Càn còn đang đứng vững vàng trên mặt đất cũng khỏi phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Bọn họ đều là học sinh mới tu luyện đến Luyện Khí kỳ, còn chưa biết ngự kiếm.

Hơn nữa trước khi động thủ, Giang Đinh Bạch còn cố ý hỏi bản thể Tang Kích, biết hắn là Hắc Vẫn Ngạc tộc.

Cá sấu và rùa đen giống nhau, đều là yêu tộc lưỡng cư không mọc cánh.

Đổi cách nói khác, cho dù Tang Kích muốn biến thành hình thái yêu tộc tự cứu lấy mình, cũng không có cách nào.

Theo tác dụng của trọng lực, Tang Kích thẳng một đường rơi tự do xuống dưới.

Tiếng gió vù vù bên tai xẹt qua, không khí lành lạnh cắt qua mặt, làm gương mặt thiếu niên méo mó biến dạng.

Dưới sợ hãi không hề chuẩn bị tâm thái, hắn kêu đến mức giọng cũng vỡ ra, lại không ý thức được chính mình đang hét lớn.

Trong tầm mắt của Ngôn Lạc Nguyệt, Tang Kích ban đầu chỉ là một điểm đen. Nhưng theo tốc độ rơi càng lúc càng nhanh của hắn, điểm đen kia cách nàng càng ngày càng gần, bộ dạng cũng càng nhìn rõ ràng hơn.

Bên cạnh Ngôn Lạc Nguyệt, Ngôn Càn theo bản năng bước lên vài bước.

Hắn và Tang Kích tuy mới phát sinh mâu thuẫn với nhau nhưng thiên tính tốt bụng vẫn chiếm phần lớn suy nghĩ. Giờ phut này, Ngôn Càn mở to hai mắt nhìn Tang Kích, hai tay nâng lên trên, có lẽ còn có thể đỡ lấy một phen.

Trong lòng biết lực tác động của vật rơi tự do dưới trọng lực thật sự quá lớn, Ngôn Nguyệt Lạc vội vàng túm chặt góc áo Ngôn Càn.

Giây tiếp theo một luồng gió mát thổi lên, dương liễu bay bay mà chẳng lạnh, nhu hòa hất hai huynh muội lùi về sau.

Đến khi trận gió tan đi, Ngôn Lạc Nguyệt lại mở to hai mắt, chỉ thấy Giang Đinh Bạch thu hồi phi kiếm, vững vàng hạ đất, trên tay còn cầm một Tang-hoảng hồn-Kích.

Thả Tang Kích xuống đất, Giang Đinh Bạch không nhanh không chậm, thong thả vuốt vuốt cổ áo học sinh, duỗi phẳng vết nhăn bị mình xách ra mà có.

"Cảm giác như thế nào?"

Đi qua một vòng sống chết, Tang Kích sắc mặt trắng bệnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, ướt đẫm như mới vớt ra từ trong nước.

Đang chìm trong hối lỗi-Tang Kích vốn dĩ tâm tình có chút nặng nề buồn bực, vậy mà nghe thanh âm non nớt nộn nộn của tiểu hài đồng Ngôn Lạc Nguyệt, lại còn cố tình dùng giọng điệu ông cụ non nói chuyện, lập tức bị nàng chọc cho vui vẻ.

Thuận tay chọc chọc gương mặt phấn đô đô của tiểu cô nương, chẳng ngờ vừa mềm vừa đàn hồi, xúc cảm không tệ aaa.

Nhìn lại cô bé tròn vo, manh manh đáng yêu như vậy, mấy tiểu tử thúi trong tộc há có thể so sánh?

Tang Kích hậu tri hậu giác nhận ra: Lúc trước bị hắn chọc như vậy, tiểu cô nương cũng không khóc, không nháo.

Tuy rằng nàng tại chỗ thi triển ăn vạ đại pháp.........

Nhưng đổi góc độ nhìn, chẳng phải là tiểu muội muội rùa đen thực thông minh?

Nhìn mấy đường đệ da dày thịt béo nhà hắn đi, cũng đều bốn, năm tuổi, đến giờ yêu nhất vẫn là đi tiểu với nghịch bùn.....

Nghĩ đến đây, Tang Kích lập tức ngộ ra.

Hắn đem cách chơi với bọn cá sấu đệ đệ dùng với tiểu cô nương Quy tộc, hỏi cũng không hỏi, rõ ràng là không thích hợp. Ý thức được khác biệt giữa các hài đồng, tinh thần đại ca tràn đầy-Tang Kích lập tức trào dâng trách nhiệm.

"Ngươi nếu không thích ném cao, ta có thể cùng ngươi chơi trò chơi không nguy hiểm. Ngươi từng ngồi cá sấu kéo trượt tuyết chưa? Dạy ngươi chơi ném con quay băng cũng được đó....."

-----------Thật không dám giấu giếm, Ngôn Lạc Nguyệt chưa từng ngồi cá sấu kéo trượt tuyết, hơn nữa còn rất rất muốn ngồi thử.

Tang Kích: "Muốn ngồi phải không? Gọi ca ca."

"Tang Kích ca ca!"

"Aiz!"

Mắt thấy một lớn một nhỏ chẳng nhưng vô cùng quen thuộc mà làm hòa, hơn nữa còn sắp thành lập cảm tình huynh muội sinh đôi khác cha khác mẹ, Giang Đinh Bạch nắm tay đặt bên môi ho nhẹ nhắc nhở.

"Chuyện này xong xuôi rồi, nhưng học đường là nơi thanh tịnh, ngươi cùng Ngôn Càn nháo lên mâu thuẫn ở phòng học, ta còn chưa xử lý."

Tang Kích và Ngôn Càn tâm cam tình nguyện, chỉ nói: "Mặc cho tiên sinh xử phạt."

Tự hỏi một lát, Giang Đinh Bạch lấy một miếng ngọc giản ra từ tay áo, chỉ một mảnh cây khô cách đó không xa.

"Từ hôm nay trở đi, hai ngươi mỗi ngày tới học đường sớm nửa canh giờ, về muộn nửa canh giờ, đến khi nào tưới xanh đám cây khô kia thì thôi."

Hai nhóc không hề dị nghị, gật đầu

"Nhưng còn Ngôn Càn," Ánh mắt Giang Đinh Bạch dừng trên đầu vai hắn một chút, "Muội muội ngươi muốn đọc sách cầu học, đây là chuyện tốt. Nhưng nàng còn quá nhỏ, chỉ sợ không cầm nổi bút. Ngươi thay nàng viết một phong thư trần tình đưa cho trưởng bối trong nhà, giải thích rõ ràng mọi chuyện hôm nay đi."

Ngôn Càn còn đang ngây ngốc gật đầu, Ngôn Lạc Nguyệt đã nhìn thấu Giang Đinh Bạch "dụng tâm hiểm ác".

-------Đứa nhỏ ngốc, đây là thư trần tình sao??

Đây là lá thư chỉ khác một cây đinh so với thư kiểm điểm đó đại ngốc!!

Giây tiếp theo Giang Đinh Bạch mang ý cười nhìn Ngôn Lạc Nguyệt: "Nếu trong nhà cho phép, ta liền phá lệ thu muội muội ngươi vào học đường, để nàng làm học sinh ngoài biên chế."

Ngôn Lạc Nguyệt: "!!!"

Cái gì, có thể cho nàng nhập học trái quy cách sao??

Tốt, không thành vấn đề, nàng phản chiến.

Mọi người đều biết mà, sinh vật tên ca ca chính là dùng để hố.

Ngôn Càn ca ca da dày thịt béo, Vũ tỷ lại luôn luôn ôn nhu thiện lương, ghê gớm lắm là đánh hai bàn tay, khẳng định không sao hì hì.

Giang Đinh Bạch đứng yên tại chỗ, lần qua một lượt chuyện hôm nay và cách xử lý, xác nhận không có sai lầm thì tự nhiên rời đi.

Đương nhiên, trước khi đi, Giang cũng không quên sờ tay áo, đưa ba học sinh nhỏ mỗi người một khối mạch nha bọc đường bao trong giấy đầu, an ủi một chút đám trẻ bị phạt này.

Mắt thấy thân ảnh màu nguyệt bạch dần đi xa, Tang Kích bóp kẹo mềm trong tay, tự mình lẩm bẩm:

"Tiên sinh của Quy Nguyên Tông hóa ra không phải ai cũng là người theo lệ mà xử, làm việc cứng nhắc cũ kỹ mười phần."

Tang Kích lành sẹo quên đau.

Hắn chẳng bao lâu đã thấy, Giang Đinh Bạch chẳng những thực giảng đạo lý, hơn nữa bản lĩnh ngự kiếm phi hành thành thạo như thế, chắc chắn là một tu sĩ lợi hại.

Thế nhưng điểm chú ý của Ngôn Càn hoàn toàn khác biệt với Tang Kích.

Hắn sớm đã lột giấy dầu ra ăn kẹo mạch nha, hiện tại bên trong hàm răng nhão nhão dính dính, môi cố sức lắm mới miễn cưỡng coi như mở ra được.

"Ui, kẹo này hình như là loại rẻ nhất ngoài sạp......"

Ngôn Lạc Nguyệt vừa rồi đã bị kẹo này dính miệng một lần, giờ không ăn nữa.

Nàng vốn còn đang nghĩ: Vị Giang tiên sinh này xem ra cũng là pháp tu tính tình thẳng thắn, hoặc là kiếm tu tính tình ôn hòa.

Hiện tại nghe Ngôn Càn bổ sung, Ngôn Lạc Nguyệt nhanh chóng xác định vững chắc suy nghĩ.

"Ta hiểu rồi, y là kiếm tu!"

Xem xét tính cách, thủ đoạn đều không đủ để xác định đường đạo của một tu sĩ.

Nhưng nghèo có thể!

Nghèo đến nỗi kẹo cũng mua loại rẻ nhất, vậy nhất định là kiếm tu không lệch đi đâu được.

__________________

Đến bữa tối, thực đơn nhà nhỏ của Ngôn Lạc Nguyệt nhiều hơn một món măng xào móng rùa :<

Đối với hành vi tiền trảm hậu tấu của Ngôn Càn, sáng sớm đi học trộm bế muội muội liền chạy, Ngôn Vũ phê bình vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng đối với mong muốn đi học của Ngôn Lạc Nguyệt, Ngôn Vũ cảm thấy cũng có thể thỏa mãn được.

Dưới mâm nhỏ tràn ngập mùi vị canh cá, hòa cũng hương cay bạo kích thị giác khứu giác, bên cạnh còn có nước trái cây ngọt ngào, Ngôn Vũ lần đầu mở cuộc họp gia đình.

Kết quả hội nghị là Ngôn Lạc Nguyệt được phép đi học thử nửa tháng.

Dù sao Ngôn Lạc Nguyệt quá nhỏ tuổi, nếu nửa tháng sau Ngôn Lạc Nguyệt không thích ứng được sinh hoạt trường học, vậy cảm ơn hảo ý của Giang tiên sinh, uyển chuyển tạm biệt học đường.

Mà trên thực tế, sắp xếp của Giang Đinh Bạch còn thỏa đáng hơn tưởng tượng của Ngôn Lạc Nguyệt.

Thời khóa biểu của học đường chia làm hai loại Văn khóa và Võ khóa, sáng Văn chiều Võ.

Ngôn Lạc Nguyệt mười phần tự hiểu với giá trị sinh mệnh của mình, để tránh chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ võ khóa nàng đều không định tham gia.

Mà Giang Đinh Bạch hình như cũng không tính để nàng học Võ khóa.

Ngày đầu tiên chính thức đi học, nghỉ trưa chưa kết thúc Giang Đinh Bạch đã tới ban chữ Trinh, chủ động đón Ngôn Lạc Nguyệt tới một gian trúc đường.

Theo suy đoán của Ngôn Lạc Nguyệt, nơi này có thể tính là phòng nghỉ chung của giáo viên.

Giang Đinh Bạch hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, thả Ngôn Lạc Nguyệt xuống liền mở mấy tập tranh màu sắc rực rỡ trước mặt nàng.

Những tu sĩ khác trong phòng nghỉ thấy Giang sư huynh vậy mà ôm tới một hài tử trắng trẻo xinh đẹp như vậy, sôi nổi mò mò đưa tới một đống lớn đồ ăn vặt đưa cho bạn học nhỏ.

Kẹo trái cây, bánh quýt, nước vắt hoa hồng, khô bò.....

Đủ loại điểm tâm xếp thành một toàn núi nhỏ trước mặt Ngôn Lạc Nguyệt.

Ngôn Lạc Nguyệt cẩn thận phân biệt các loại đồ ăn vặt, khó lòng đè được ánh mắt thương hại dừng trên người Giang Đinh Bạch.

------Đúng là không phải ảo giác của Ngôn Lạc Nguyệt, nhìn bao bì đã biết kẹo mạch nha lần trước Giang Đinh rẻ nhất, bình dân nhất.

Cho nên người này quả nhiên là một kiếm tu rồi!

Hiểu lầm hàm nghĩa trong ánh mắt Ngôn Lạc Nguyệt, Giang Đinh Bạch hơi sửng sốt, cũng với vào ống tay áo, nỗ lực sờ sờ.

Nhưng lần này, kẹo mạch nha rẻ nhất hắn cũng không lấy ra được.

"........"

Trầm mặc một chút, Giang Đinh Bạch bình tĩnh tự nhiên bước tới bàn, trải ra một trang giấy tính chất thượng giai, học đường chi từ khoản công thống nhất đặt mua cho các tiên sinh tùy ý sử dụng.

Hắn ôn hòa mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Ngôn Lạc Nguyệt: "Còn muốn ăn kẹo hôm qua sao? Ta vẽ cho ngươi một cái vậy."

Ngôn Lạc Nguyệt: "........."

Thảm, quá thảm, quả thực thảm không nỡ nhìn.

Ngôn Lạc Nguyệt sâu kín nâng tay, âm thầm dùng lòng bàn tay che lại hai mắt của mình.