Sau khi ăn cơm xong, mọi người trở về phòng mình nghỉ ngơi, chuẩn bị hai giờ tập trung cùng nhau leo núi ngắm cảnh.
Bởi vì ở cùng phòng với Điền Bặc Tịch, Đường Thiệu Ngôn cũng không thể tĩnh tọa tu luyện như thường, thế là cậu thử nằm tu luyện, dù sao cũng không ai quy định là nhất định phải dùng một tư thế khi tu luyện.
Thần kỳ là, thế mà nằm thật sự có thể tu luyện.
Đường Thiệu Ngôn nhắm mắt lại, bắt đầu lặng lẽ vận chuyển công pháp, mặc dù là tư thế nằm, nhưng linh khí vẫn di chuyển lưu loát bên trong cơ thể, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Bởi vì hành vi giành ăn của đám bạn học, số linh khí Đường Thiệu Ngôn có thể hấp thu ít đi rất nhiều, miễn cưỡng vận chuyển một tiểu chu thiên là đã hoàn thành luyện hóa. Nhìn ấn ký trăng lưỡi liềm trên tay phải, chỉ có phần rìa hơi đỏ lên một chút, xem ra còn cần nhiều linh khí hơn mới được.
Nghỉ ngơi một lát rồi tập hợp với đám bạn học, bắt đầu leo núi.
Trải qua tuyên truyền của đám Điền Bặc Tịch và Thang Lệ Lệ, gần như tất cả bạn học đều biết chuyện Đường Thiệu Ngôn có tay nghề nấu nướng vượt trội, cả đám đều la hét nhất định phải nếm thử tay nghề của cậu, khiến cho Đường Thiệu Ngôn dở khóc dở cười.
Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, bầu trời trong vắt không mây, một đám người đắm mình dưới ánh mặt trời, sôi nổi ồn ào đi lên núi.
Cây lớn trên Tây Sơn rợp bóng, rừng tre che khuất mặt trời, thảo nào nhiều người thích đến nơi núi rừng dạo chơi như vậy, nhìn trời xanh mây trắng cây xanh tỏa bóng, hít thở bầu không khí mát mẻ hoàn toàn khác với thành thị, cảm nhận sức hấp dẫn của tự nhiên ở khoảng cách gần, cảm giác này thật sự vô cùng sảng khoái.
Mọi người vừa leo núi vừa chụp ảnh, ngắm phong cảnh, trò chuyện, tâm trạng thoải mái như sắp bay lên.
Đường Thiệu Ngôn cũng vô cùng hưởng thụ, nhưng cũng không hoàn toàn vì cảnh sắc tự nhiên xinh đẹp, mà là vì linh khí thiên địa ẩn chứa ở khắp mọi nơi trong núi rừng này, cậu bất giác vận chuyển công pháp, cùng với mỗi lần hít thở, linh khí tiến vào trong cơ thể của cậu, khiến cậu có loại cảm giác sảng khoái như lỗ chân lông cả người đều nở ra.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, chỉ thoáng chốc những học sinh ít vận động này đã cảm thấy mệt mỏi, ánh mặt trời vốn thân thương ấm áp cũng bắt đầu trở nên nóng rực. Mấy bạn nữ bắt đầu rã rời tay chân, mà các bạn nam cũng đầm đìa mồ hôi.
Chỉ có Đường Thiệu Ngôn vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn không hợp với vẻ chật vật của những người khác.
“Thiệu Ngôn, sao cậu đi vậy mà không toát mồ hôi? Chẳng lẽ cậu không thấy nóng sao?”
“Tớ không bị ra mồ hôi mấy.” Đường Thiệu Ngôn mỉm cười trả lời.
Mọi người lập tức thốt ra những lời ước ao ghen tỵ, la hét muốn nghỉ ngơi một lát.
“Tớ nhớ là bên cạnh khu danh lam thắng cảnh thác nước giữa sườn núi có một khu nướng thịt, chúng ta có thể đến bên đó nghỉ ngơi một lát, thuận tiện nướng ít thịt ăn.” Viên Hạo thấy dáng vẻ không chống đỡ nổi nữa của các bạn học, đưa ra đề nghị.
Đề nghị của Viên Hạo nhận được ủng hộ nhiệt tình của các bạn, mọi người nhìn thác nước cách đó không xa, cảm thấy sức lực đột nhiên trở lại, bắt đầu lên tinh thần đi đến khu nướng thịt.
Nhưng mà có câu, tưởng ngay trước mắt nhưng lại rất xa, rõ ràng nhìn như rất gần, nhưng đi mãi mà không thấy tới nơi.
“Lão Viên, rốt cuộc còn bao xa?” Điền Bặc Tịch đặt mông ngồi xuống bậc thềm, thở hổn hển hỏi thăm.
“Sắp đến rồi, sắp đến rồi.” Viên Hạo đồ mồi trán, ngẩng đầu thoáng nhìn thác nước gần trong gang tấc, sao thác nước này lại xa như vậy? Đã nói là ở giữa sườn núi mà? Sao cảm thấy bọn họ leo hơn một tiếng rồi mà còn chưa tới nơi vậy?
“Cậu nói câu này bao nhiêu lần rồi? Rốt cuộc cậu có biết chỗ không vậy?” Thời tiết nóng lên khiến cơ thể càng thêm mỏi mệt, các bạn học không nhịn được liên tục phàn nàn.
“Các cậu nghỉ ngơi một lát, tớ lên phía trước nhìn xem.” Đường Thiệu Ngôn thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, bèn xung phong nhận việc đi lên phía trước tìm khu nướng thịt.
“Vất vả cho cậu rồi, Thiệu Ngôn.” Viên Hạo cảm kích nhìn về phía cậu, sau đó chính mình cũng đặt mông ngồi xuống đất, thời tiết chết tiệt này, nóng quá đi mất.
Nhìn Đường Thiệu Ngôn nhẹ nhàng leo lên trên, các bạn nữ khen ngợi rồi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn các bạn nam xung quanh: "Uổng cho các cậu còn ở trong đội bóng rổ, sao thể lực kém như vậy? Nhìn Đường Thiệu Ngôn người ta đi!"
Các bạn nam cũng cảm thấy buồn bực, bình thường trông Đường Thiệu Ngôn nhã nhặn lịch sự, chỉ biết là cậu học giỏi, lại không ngờ tố chất thân thể cũng vượt trội như vậy, sớm biết vậy, trước kia trường học có đại hội thể dục thể thao gì, bọn họ đã kéo cậu tham gia cùng rồi.
Đường Thiệu Ngôn cũng không biết bàn tán của các bạn học về mình, cậu cảm thấy sau khi tu tiên, tố chất thân thể tăng lên rất nhiều, leo núi lâu như vậy mà cậu không thấy mệt mỏi chút nào, trái lại tinh thần sáng láng, hoàn toàn có thể leo liền một mạch lên trên đỉnh núi.
Thoáng chốc, cậu đã đi đến bên cạnh thác nước, tìm được khu nướng thịt mà Viên Hạo nói kia. Dưới những chiếc ô lớn là những vỉ nướng thô sơ và bàn ghế nhựa, bên cạnh là một quán đồ nướng, bên trong có rất nhiều tủ lạnh, bên trong đựng nguyên liệu dùng để nướng và đồ uống ướp lạnh... cần cái gì có cái đó.
Đường Thiệu Ngôn bỏ tiền ra mua hai mươi chai nước khoáng ướp lạnh, xin chủ quán một chiếc túi to, cứ vậy xách xuống dưới, chủ quán thấy vậy thì chặc lưỡi hít hà. Trông nhóc con này không hề cường tráng, vậy mà sức lực lại lớn như vậy.