Bên kia, Đường Thiệu Ngôn cũng không biết Giang Thiếu Du dùng cơm thừa canh cặn đổi hai vệ sĩ cho cậu, cậu nói chuyện ngày mai có buổi họp lớp cho Đường Hoài, rất được Đường Hoài ủng hộ. Đường Hoài cảm thấy gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, cậu nên ra ngoài khuây khỏa một chút.
Thế là Đường Thiệu Ngôn gọi điện thoại cho Điền Bặc Tịch, xác nhận thời gian tụ họp ngày mai, sau đó tĩnh tọa tu luyện.
Hôm sau cậu dậy rất sớm, xuống lầu mua các nguyên liệu nấu ăn là một con vịt, khoai sọ và thịt bò, nấu Canh vịt khoai sọ, lại dùng nồi cơm điện nấu Cơm thịt bò giá đỗ, như vậy khi mình không ở nhà, chú cũng có thể cơm nóng canh nóng, miễn cho y phải tốn sức lo nghĩ.
“Chú, cháu đi đây!”
“Có đủ tiền không? Muốn lấy thêm một ít không?”
“Không cần, cháu mang đủ tiền rồi.”
“Chơi vui vẻ nhé!”
“Vâng ạ.”
Đường Thiệu Ngôn ngồi xe bus đến chỗ hẹn với đám Điền Bặc Tịch, đã có mấy người chờ ở nơi đó.
“Thiệu Ngôn! Sao hai tuần không gặp, cậu lại đẹp trai hơn rồi?” Điền Bặc Tịch có thân hình cao lớn hơi mập vừa nhìn thấy cậu đã lập tức đi lên ôm chầm lấy cậu.
“Đúng vậy, đúng vậy đấy, Thiệu Ngôn, hình như da cậu đẹp hơn, còn trắng hơn nữa!”
“Có phải cao hơn rồi?”
“Cảm thấy khí chất cũng tốt hơn, nói thế nào nhỉ? Quân tử như ngọc?”
“Ha ha ha, khoa trương quá rồi? Nhưng mà Thiệu Ngôn của chúng ta quả thật đẹp trai hơn rồi!”
Đường Thiệu Ngôn là hotboy trong lớp, bình thường rất được chú ý, cho nên sau khi cậu xuất hiện, các bạn học cùng nhau tiến lên, mồm năm miệng mười bàn luận thay đổi của cậu. Nhưng mà bọn họ cũng không để ý thái quá, dù sao Đường Thiệu Ngôn vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, thay đổi là rất bình thường, về phần trắng hơn gì đó, có lẽ là ở lì trong nhà, không đi ra ngoài nên mới vậy.
Mọi người sôi nổi trò chuyện, cũng không lâu lắm, Thang Lệ Lệ và Viên Hạo đến rồi, lần đi khu nghỉ dưỡng nhà nông ở Tây Sơn vui chơi này chính là do hai người bọn họ tổ chức, bọn họ còn bao trọn một chiếc xe bus nhỏ, mười mấy người cùng nhau lên xe, lên đường đến Tây Sơn.
Tây Sơn là khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố A, hạng mục khu nghỉ dưỡng nhà nông mới xây dựng rất được hoan nghênh, cạnh núi có nước, mọi người đều rất hưởng thụ cảm giác dạo chơi tự do tự tại giữa non xanh nước biếc.
Đi đường mất gần hai tiếng, dọc đường mọi người cười cười nói nói nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi đến khu nghỉ dưỡng nhà nông thì đã là mười một giờ trưa, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi.
Sau khi hẹn tài xế ngày mai tới đón, mọi người xuống xe đi vào trong khu nghỉ dưỡng nhà nông đã đặt từ trước. Khu nghỉ dưỡng nhà nông này có giá cả đắt nhất Tây Sơn, thoạt nhìn có cảm giác giống sơn trang nghỉ dưỡng, có tất cả mười hai gian phòng, bọn họ gần hai mươi người, chẳng khác gì bao trọn nơi này luôn rồi. Phí ngủ nghỉ một buổi tối là bảy trăm tám mươi tám tệ, một phòng hai người, chia đều là mỗi người hơn ba trăm tệ, cũng không phải quá đắt.
Bà chủ của khu nghỉ dưỡng nhà nông ra cửa tiếp đón bọn họ, mọi người đưa tiền cho Viên Hạo, để cậu ta check in, những người khác thì đi theo Thang Lệ Lệ ra đằng sau ăn cơm.
Chỗ ăn cơm chính là một chiếc lều rơm đặt ở chỗ đất trống bên ngoài, bày mấy chiếc bàn vuông và ghế dài, nhìn hơi sứt mẻ, nhưng thắng ở chỗ phong cảnh xung quanh đẹp, khắp nơi một màu xanh biếc, bên cạnh chính là Tây Sơn, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng và chim hót, vô cùng hoang dã, bởi vậy bọn họ đều rất mong đợi bữa ăn trưa này.
Đường Thiệu Ngôn cũng cảm thấy thoải mái về cả thể xác và tinh thần, linh khí ở nơi này nồng đậm hơn khu vực nội thành nhiều lắm, chỉ riêng những linh khí này, chuyến đi này của cậu đã không phải vô ích.
Nghe nói cơm trưa là gọi theo combo, một bàn mười món một canh, còn có hoa quả tráng miệng, một bàn như vậy giá hai trăm tám mươi tám tệ, trái lại cũng khá là rẻ.
Chỉ thoáng chốc đồ ăn đã được mang lên, số lượng đầy đủ, Trứng bắc thảo trộn đậu hũ, Dưa chuột đập dập, Cà tím om xì dầu, Trứng chiên rau hẹ, Cà chua xào trứng, Rau cải xào, còn có bốn món mặn là Thịt kho tàu, Bồ câu nướng, Khâu nhục, Thịt viên, cuối cùng là Canh bí đao nấu thịt.
Thoạt nhìn món ăn phong phú, chỉ là cách làm hơi thô sơ, nhìn thấy lớp dầu mỡ dày trên bên trên, Đường Thiệu Ngôn đã không muốn ăn. Kết quả cả bàn đồ ăn này, món cậu ăn nhiều nhất là Trứng bắc thảo trộn đậu hũ và Dưa chuột đập dập, còn Thịt kho tàu béo ngậy kia, cũng chỉ người không kén ăn như Điền Bặc Tịch mới có thể ăn ngon lành như vậy.
“Na Na, sau cậu không ăn?” Thang Lệ Lệ nhìn bạn thân ngồi ở bên cạnh, hỏi.
Quan hệ giữa Na Na và Thang Lệ Lệ rất tốt, có điều kiện gia đình khá giả, là một cô gái khá xinh xắn, những món ăn này cô ta cũng chỉ miễn cưỡng động đũa một chút, trên cơ bản không ăn bao nhiêu.
“Không ngon miệng.” Dư Na mỉm cười, mặc dù trên mặt cô ta không có biểu cảm gì, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện ra ghét bỏ mấy món ăn này trong đáy mắt cô ta.
“Hay là lát nữa chúng ta lại xem menu, gọi thêm mấy món cậu muốn ăn?” Thang Lệ Lệ tốt tính khuyên nhủ.
“Ừm.” Dư Na khẽ đáp lại.
Từ sau khi Đường Thiệu Ngôn bắt đầu tu luyện, năm giác quan nhạy bén hơn không ít, hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đều bị cậu nghe thấy rõ ràng, trong lòng cậu hơi dao động, có lẽ có thể thương lượng với bà chủ, mượn nhà bếp dùng một chút. Dù sao rau xanh trái cây nơi này đều là nhà bọn họ tự trồng, ít nhiều gì cũng mang theo linh khí, sau khi làm thành linh thiện lại được kích phát càng nhiều linh khí, cũng càng có ích cho tu luyện của cậu.