Khi đang ăn say sưa ngon lành, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Giang Thiếu Du chậm rãi ăn hết miếng Cà tím nhồi tôm vị cá cuối cùng rồi đi ra mở cửa.
Người tới là Trì Anh và Triệu Ngọc Thành, hai người còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi.
“Trời ạ! Giang đội trưởng, anh gọi đồ ăn ngoài quán nào vậy? Sao lại thơm như vậy chứ?” Trì Anh không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó khoa trương hô lên.
Ngay cả Triệu Ngọc Thành khá chín chắn cũng không nhịn được thò đầu vào trong phòng, lập tức thấy một hộp cơm màu trắng sữa bày ở trên bàn: “Hả? Sao gọi thức ăn ngoài còn có hộp cơm xịn như vậy?”
Giang Thiếu Du thản nhiên nói: “Không phải đồ ăn ngoài.”
“Không phải đồ ăn ngoài? Vậy đồ ăn từ đâu tới?” Trì Anh sải bước đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy trong hộp cơm chỉ còn hai miếng cá và một ít canh cặn, không nhịn được líu lưỡi.
Giang Thiếu Du có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, đã thành linh thể, đối với anh thì đồ ăn thế tục không có chút lợi ích gì, ăn cơm còn không bằng tĩnh tọa tu luyện hấp thu linh khí thiên địa. Cho nên bình thường anh không có ham muốn ăn uống lắm, ngày thường vì công việc, khi ra ngoài ăn cơm với người của đơn vị hợp tác, anh cũng chỉ ăn mấy miếng cho có, ăn hết sạch sẽ một phần cơm giống như bây giờ là chuyện chưa từng thấy.
“Giang đội trưởng, tôi có thể nếm thử không?” Trì Anh ngửi mùi thơm vẫn còn vương lại trong hộp, không biết vì sao lại thèm đến vậy, rõ ràng trước khi đến bọn họ đã ăn cơm ngoài rồi mà.
“Có thể.” Giang Thiếu Du tiện tay rút một tờ giấy ăn, lau miệng rồi nói.
Trì Anh lập tức cầm đũa, gắp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, sau đó anh ta bị mùi vị thơm ngon của miếng cá làm cho kinh ngạc, đợi đến khi miếng cá vào bụng, anh ta mới bất giác cảm nhận được một chút linh khí ẩn chứa trong đó. Một miếng thịt cá đã có hiệu quả như vậy, nếu ăn cả một phần, quả thật hiệu quả còn tốt hơn Tăng Linh đan rất nhiều!
“Ông trời ơi, đây là thịt cá thần tiên gì vậy? Chẳng lẽ là dùng cá hồi vân trong Thiên Trì của núi Trường Bạch làm thành?” Thiên Trì của núi Trường Bạch cũng có một linh mạch, cá hồi vân nuôi trong đó ẩn chứa linh khí, có thể nói vô cùng hiếm thấy.
Trì Anh cảm thán xong, đang định gắp thêm một miếng, lại thấy hộp cơm rỗng tuếch, mà Triệu Ngọc Thành bên cạnh thì nhắm mắt, dường như đang hưởng thụ cái gì.
“Đệt! Triệu Ngọc Thành, trả lại cá cho tôi!” Trì Anh kêu lên một tiếng, giơ tay nắm lấy cổ áo Triệu Ngọc Thành.
Trông thấy hai người sắp vì một miếng thịt cá mà đánh nhau, Giang Thiếu Du lạnh lùng nói ra: “Đừng làm đổ canh.”
Lúc này hai người mới chợt nhận ra, một tầng khác của hộp cơm vẫn còn thừa lại một ít nước canh và vài lá cải trắng, trên bàn còn có hai khúc xương đã bị gặm sạch, có thể thấy rõ mùi vị của món canh này ngon như thế nào.
Hai người lập tức tạm ngưng chiến tranh, không hề ghét bỏ đây là đồ ăn thừa của Giang Thiếu Du, cầm thìa bắt đầu ăn.
Mặc dù trong lòng hai người đã có chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn bị mùi vị thơm nồng tinh khiết của canh xương này làm cho kinh ngạc, ngay cả mấy miếng rau cải trắng còn lại cũng bị bọn họ ăn ra vị thịt.
Trì Anh uống sạch sẽ canh trong hộp, suýt nữa còn liếʍ luôn hộp cơm.
Anh ta trông mong nhìn về phía Giang Thiếu Du đang ung dung ngồi ngay ngắn trên ghế sofa: “Giang đội trưởng, Giang sư huynh! Cầu xin anh nói cho tôi biết rốt cuộc cơm này từ đâu tới!”
Giang Thiếu Du hơi cong môi: “Là sư đệ tôi làm!”
“Sư đệ?” Trì Anh sửng sốt: “Anh còn mang sư đệ đến thành phố A sao?”
Vẫn là Triệu Ngọc Thành thông minh hơn chút: “Chẳng lẽ… là cậu ta?”
Vụ án lần này liên quan đến tà tu, bên trên đã ra lệnh rằng không thể liên lụy đến người bình thường, bởi vậy cắt cử ba người bọn họ đi xử lý, Giang Thiếu Du căn bản không mang những người khác tới, như vậy chắc hẳn sư đệ này của anh sống ở thành phố A. Hơn nữa người nào ở thành phố A vừa có tay nghề nấu nướng lại vừa là tu chân giả, Triệu Ngọc Thành chỉ có thể nghĩ tới một người phù hợp.
“Không sai, Đường Thiệu Ngôn là một tu sĩ dùng nấu ăn nhập đạo, có thể chế biến ra linh thiện chứa linh lực.”
Hai người đều hiểu được điều này, Trì Anh bóp cổ tay cảm thán: “Trời ạ! Sớm biết cậu ta là người có bản lĩnh như vậy, tôi sớm đã kéo cậu ta vào Thiên Nguyên môn rồi!”
Triệu Ngọc Thành cũng vì không kịp kéo người ta vào Linh Tê phái mà hối hận không thôi.
“Giang đội trưởng, anh cũng xảo quyệt quá đi!”
Giang Thiếu Du cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Chỉ là cậu ta dựa vào nấu ăn nhập đạo, đồng thời không hiểu cách sử dụng pháp thuật, cũng không có pháp bảo bên người, mà bây giờ đã có tu vi Tôi Thể trung kỳ, vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn săn gϊếŧ của lão quỷ. Hai lần trước xảy ra dao động linh lực, không thể nào lão quỷ lại không cảm giác được, mặc dù gã không có hành động bất thường, nhưng chúng ta không thể lơ là, cần phải tập trung bảo vệ cậu ta."
“Không thành vấn đề, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ẩn nấp trong chỗ tối, thay phiên bảo vệ cậu ta!”
Lúc này Giang Thiếu Du mới hài lòng gật đầu, chỉ cần bọn họ hiểu rõ giá trị của Đường Thiệu Ngôn, cho dù xảy ra chiến đấu, cũng sẽ ưu tiên đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu, mà không coi chuyện bắt lão quỷ là quan trọng nhất.