Giang Thiếu Du không ngờ người mở cửa lại không phải là Đường Thiệu Ngôn, vô thức mím chặt môi, đột nhiên hối hận sao không mang theo hai tên Trì Anh và Triệu Ngọc Thành kia đi cùng.
“Chú…” Giang Thiếu Du đắn đo hồi lâu mới chuẩn bị lên tiếng gọi đối phương, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị đối phương cắt ngang.
“Là Giang đại đội trưởng sao!” Thanh niên anh tuấn trẻ tuổi như Giang Thiếu Du là rất hiếm thấy, cho nên Đường Hoài lập tức nhận ra: “Có phải vụ án Tiểu Ngôn nhà chúng tôi bị thương có tiến triển gì rồi không?”
Trong lúc nhất thời Giang Thiếu Du không biết nên trả lời như thế nào.
“Ôi kìa, xem tôi đi, quên luôn mời cậu vào nhà ngồi. Giang đại đội trưởng ăn cơm chưa? Đúng lúc hôm nay cháu tôi làm hơi nhiều đồ ăn, hay là cậu ăn cùng chúng tôi đi?”
Giang Thiếu Du thật sự không chống đỡ được nhiệt tình của Đường Hoài, khi đang định từ chối, lại thấy Đường Thiệu Ngôn bưng đĩa đồ ăn nóng hổi đi ra, hương thơm mang theo cay nồng kia lập tức hấp dẫn sự chú ý của anh, câu nói dạo quanh một vòng nơi cửa miệng, sau đó biến thành một chữ: “Được.”
Mười lăm phút sau, ba người cùng nhau ngồi trước bàn cơm nhà họ Đường, Đường Hoài ngồi ở giữa, Đường Thiệu Ngôn và Giang Thiếu Du ngồi ở hai bên trái phải, đúng lúc mặt đối mặt.
Giang Thiếu Du lẳng lặng đánh giá thiếu niên trước mặt, kinh ngạc phát hiện hình như tu vi của cậu tăng lên một ít so với lần gặp mặt trước. Thế giới hiện giờ thiếu thốn linh khí, tốc độ tu luyện này của Đường Thiệu Ngôn có thể nói là kinh người, cũng không biết rốt cuộc cậu gặp được cơ duyên như thế nào...
“Giang đại đội trưởng đừng khách sáo, tay nghề nấu nướng của cháu tôi vô cùng tốt, là được cha nó chân truyền, cậu nhất định phải ăn nhiều hơn chút.” Đường Hoài nhiệt tình mời Giang Thiếu Du ăn cơm, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Giang Thiếu Du đành phải cầm đũa, im lặng gắp một miếng Thận heo xào bỏ vào trong miệng.
Ngay sau đó, đồng tử của anh hơi co lại, một mặt là vì mùi vị thơm ngon khó cưỡng của món Thận heo xào này, một mặt khác là vì linh khí ẩn chứa trong đó, mặc dù số lượng không được coi là nhiều, nhưng cũng khá hiếm thấy rồi. Ánh mắt anh nhìn về phía Đường Thiệu Ngôn bỗng trở nên nóng rực, không ngờ thiếu niên này lại là tu sĩ dùng nấu ăn để nhập đạo.
Nuốt miếng Thận heo xào trong miệng xuống, anh lại nếm thử mấy món khác, kinh ngạc phát hiện mỗi một món Đường Thiệu Ngôn làm đều chứa linh khí.
Trái lại Đường Thiệu Ngôn cũng không phát hiện ra có gì không đúng, hung hăng vùi đầu vào ăn. Tự nhiên có thêm một người đến giành ăn, cậu không ăn nhanh một chút, lát nữa sẽ không còn gì để ăn.
Nhưng cậu ăn là vậy, cũng không quên gắp thức ăn cho chú mình.
“Chú, Nấm đầu khỉ ninh đỏ này là cố ý làm cho chú, chú ăn nhiều một chút.”
“Được.” Đường Hoài cười híp mắt nếm thử một miếng, lập tức bị hương vị non mềm làm cho kinh ngạc.
Trước đó nấm đầu khỉ được ninh trong nước canh hơn nửa tiếng, sau đó để ráo rồi bỏ vào chảo dầu chiên đến vàng óng, sau đó lại tiếp tục dùng nước canh ninh thêm hai mươi phút, sau cùng mới xếp nấu đầu khỉ đã ninh xong và súp lơ đã trần qua nước vào trong đĩa, giội lên một chút canh gà rồi bỏ vào nồi hấp. Đợi sau khi hấp xong, giội nước sốt pha từ xì dầu, hắc xì dầu, dầu hào và đường phèn lên trên, vậy coi như hoàn thành.
Sau khi trải qua hai lần ninh một lần hấp, khuyết điểm khô xốp của nấm đầu khỉ được loại bỏ hoàn toàn, trở nên vô cùng non mềm, đồng thời thêm nước canh gà làm dậy vị tươi ngon của bản thân nó, cuối cùng rưới thêm nước sốt đậm đà hương vị. Nấm đầu khỉ vào miệng, mỗi lần nhai nuốt đều có thể cảm nhận được nước sốt thơm ngọt đượm đầy khoang miệng.
Lại nói, súp lơ dùng để phối với nấm đầu khỉ cũng bởi được hấp trong thời gian dài mà trở nên mềm nhừ, vị tươi của canh gà được nó hấp thu, hương vị nhẹ nhàng thanh mát, khiến người ăn muốn ngừng mà không được.
Đường Hoài cảm thấy, chỉ riêng món này, y có thể ăn nguyên một bát cơm.