Chờ đến khoảng mười hai giờ, thấy không còn khách nào đến mua nữa, dì Vương kéo cửa cuốn xuống, sau đó vội vàng đi lên lầu.
Bà ta gõ cửa nhà họ Đường, cửa vừa mở đã bị mùi thức ăn thơm phức phả vào mặt, nếu không phải bà ta kịp thời kiềm chế bản thân, chỉ sợ đã rớt nước miếng luôn rồi.
“Dì Vương chờ một lát.” Đường Thiệu Ngôn thấy là dì Vương đến thì đi vào phòng bếp bưng thịt kho tàu ra cho bà ta, dì Vương nhân cơ hội liếc nhìn bàn thức ăn nhà bọn họ một cái, một bát cải thảo màu vàng óng ánh, một con cái mè còn bốc hơi nóng, một đĩa tôm he đỏ rực bày thành hình quạt, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Dì Vương không nhịn được hâm mộ Đường Hoài, sao lại có thể có một đứa cháu trai giỏi nấu ăn như vậy chứ?
“Dì Vương, của dì đây.” Đường Thiệu Ngôn bưng một bát Thịt kho tàu thơm phức đến trước mặt bà ta.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Dì Vương nhận lấy bát to, vừa cảm ơn vừa chạy vội về nhà, sau khi đóng chặt cửa nhà, còn khóa luôn lại.
Đường Thiệu Ngôn cũng bị dáng vẻ phòng ngừa đột nhiên có người xông vào nhà cướp thịt ăn này của dì Vương làm cho khϊếp sợ, dở khóc dở cười lắc đầu, trở về gọi chú đến ăn cơm.
Đường Hoài ngồi xuống, lập tức bị mùi thơm và bề ngoài của món ăn hấp dẫn, chưa ăn đã thèm chảy nước miếng rồi.
“Chú, cháu làm cho chú món Cá hấp xì dầu mà chú thích ăn nhất nè, chú ăn nhiều một chút.” Đường Thiệu Ngôn nói rồi đẩy đĩa cá đến trước mặt y.
Món Cá hấp xì dầu này là một trong những món ăn Đường Hoài thích nhất, khi cha Đường còn sống, thỉnh thoảng sẽ làm cho y ăn. Cá được hấp chín, sau đó rắc nhiều tỏi và rau thơm lên trên, lại dùng dầu mè hòa với xì dầu nóng hổi rưới vào. Thịt cá trắng như tuyết vô cùng non mềm, dùng đũa khẽ gắp là đã tróc ra, thịt cá hòa quyện với nước sốt màu nâu đỏ vừa vào miệng, đầu lưỡi đã lập tức bị mùi vị thơm ngon cực hạn này chinh phục, khiến y không nhịn được muốn nhắm mắt hưởng thụ món ngon tuyệt vời này.
Dường như y đã hiểu được vì sao trong phim hoạt hình, những người được ăn món ngon đều tỏ ra hạnh phúc như sắp lên trời, y không chút nghi ngờ, dáng vẻ hiện giờ của mình cũng là như vậy.
Trên thân cá mè được khứa những đường song song, để cho khi hấp, phần cá bên trong nhanh chóng nóng lên, giúp cho thịt cá càng thêm tươi non. Chất thịt tươi non là cơ sở tạo nên món cá hấp tuyệt vời, kết hợp với tỏi băm, rau thơm và dầu vừng, lại thêm nước sốt với công thức độc quyền, càng nâng tầm hương vị của món cá lên đến cực độ. Đường Hoài cảm thấy, có lẽ tay nghề nấu nướng của Đường Thiệu Ngôn đã vượt xa mình và anh cả.
Nhưng Đường Thiệu Ngôn cũng biết, tay nghề nấu nướng của mình cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, bí quyết thật sự khiến hương vị của món ăn trở nên tuyệt vời như vậy là bởi vì cậu dùng linh lực kích phát linh khí trong cơ thể cá mè, nâng cao chất lượng và mùi vị của nó. Đây không còn là một món ăn bình thường, mà đã là linh thiện rồi.
Mùi vị của Tôm sốt cà chua cũng xuất sắc như vậy, mỗi một con tôm đều dài chừng một ngón tay, rạch lưng rút hết chỉ lưng, bóc hết vỏ chỉ để lại phần đuôi. Sau khi tôm chín, thịt tôm cong sang hai bên, vẻ ngoài vô cùng mê người, thịt tôm được nước sốt màu đỏ vàng bao phủ, trong suốt long lanh, khiến người ta ăn không ngớt miệng.
Đường Thiệu Ngôn khống chế độ lửa vô cùng tốt, chất thịt non mềm, cắn bỏ đuôi tôm rồi cho luôn vào miệng, chua ngọt mặn tươi, đủ loại mùi vị tan ngay trong miệng.
Cuối cùng là bát Canh cải thảo, có màu vàng óng, ngay cả nước canh cũng màu vàng óng, mỗi một lá rau đều mọng nước, trông vô cùng non mềm. Bởi vì nước canh được nấu khá lâu, cho nên toàn bộ rau đều bị nấu nhừ, gần như vừa vào miệng đã tan. Nước dùng dùng để nấu cải thảo chính là nước luộc thịt trong món Thịt kho tàu của dì Vương, cải thảo hút lấy vị ngọt bên trong nước luộc thịt, khiến bản thân càng thêm ngon ngọt.
Nói tóm lại, ba món ăn nhìn có vẻ bình thường này đều vô cùng thơm ngon.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Đường Hoài ăn quá no, ôm bụng nằm trên ghế sofa, không muốn cử động chút nào, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía bàn ăn, có vẻ vẫn còn chưa đã nghiền.