Cố Nguyên Bạch uống hết nửa bình trà, trận đấu bên ngoài cũng gần kết thúc. Y chầm chậm chống bàn đứng dậy, mu bàn tay vô lực tái nhợt xanh nhạt như ngọc, Cố Nguyên Bạch che tay ho vài cái, vẫy tay để thị vệ đang muốn tiến lên lui đi: "Không đáng ngại."
Bình Xương Hầu lo lắng nhìn y: "Thánh Thượng, long thể ngài vừa khỏi, vạn vạn không thể để trúng gió, phải quý trọng a."
Cố Nguyên Bạch gợi khóe môi, tuy thân thể y ốm yếu, nhưng lại có nụ cười như bách hoa nở rộ đầy sức sống: "Nhân sâm, lộc nhung, mai rùa, không chỉ nhiêu đó, còn có hổ cốt, linh chi, đông trùng hạ thảo... Trẫm thấy, thiên hạ này không ai quý trọng hơn trẫm đâu."
*Quý trọng ở đây là quý trọng thân thể á "Bình Xương Hầu, trong thiên hạ này không có ai tiếc mệnh hơn trẫm đâu." Cố Nguyên Bạch như nói với chính mình, sau đó bỗng nhiên cười vui vẻ: "Dược liệu tuy quý giá, nhưng vẫn phải nói, hương vị này quả thực không ngon chút nào, mỗi lần trẫm dùng xong đều muốn ném hết một sọt cam thảo."
Bình Xương Hầu nhịn không được trong lòng cảm thấy ý trời trêu ngươi, Thánh Thượng ngủ đông nhiều năm như vậy, sự nhẫn nại cùng lòng dạ của y, người thường không thể nào so được, một người vừa thông tuệ lại rộng rãi hào sảng như thế, vì sao ông trời cứ nhất định phải trêu ghẹo vị thiên tử trẻ tuổi này, cứ muốn dùng thân thể để kéo chân sau của Thánh Thượng a?
Hắn đi theo cười vài tiếng, thanh âm ôn hòa nói mấy câu với Hoàng Thượng.
Không lâu sau, liền có người tới thông báo đội nào thắng đội nào thua, Cố Nguyên Bạch nghe xong liền gật gật đầu, nói: "Thưởng."
Thị vệ trưởng thoáng nhìn sắc trời, tiến lên vài bước thấp giọng khuyên Cố Nguyên Bạch hồi cung. Triều Đại Hằng hai ngày lâm triều một lần, hôm nay vừa vặn không có việc gì nên mới đến xem đá cầu, Cố Nguyên Bạch vốn còn muốn đi dạo một vòng trong kinh thành, cuối cùng dưới sự khuyên bảo liền bỏ ý định này đi, để lại vài cung hầu rồi theo đám thị vệ che chở lên xe ngựa.
Bình Xương Hầu cung tiễn Thánh Thượng rời đi, đang muốn dẫn nhi tử hồi phủ, lại nghe nói nhi tử cùng với đại công tử của Hộ Bộ Thượng Thư không biết đi đâu rồi, Bình Xương Hầu cả kinh, tức giận lên, cả mặt âm trầm một mình về nhà.
Ngay khi sắc trời vừa tối, Bình Xương Hầu phủ mới nghênh đón thế tử về. Bình Xương Hầu để người chờ ở tiền viện, Lý Duyên vừa mới bước vào cửa đã bị phụ thân gọi vào thư phòng.
"Hôm nay sau khi Thánh Thượng rời đi, ta mới biết ngươi thế mà dám đi trước rồi." Bình Xương Hầu cả giận nói: "Thánh Thượng còn chưa đi mà ngươi đã dám đi trước, ngươi thật là to gan!"
Lý Duyên nghe hắn nhắc tới Thánh Thượng liền nuốt nuốt nước miệng, sợ bị phát hiện, vội vàng nói: "Cha, ngươi đoán xem hôm nay ta nhìn thấy gì? Lúc ta đi dạo phố, cư nhiên nhìn thấy Tiết Viễn kia phóng ngựa như bay giữa đường giữa phố, hắn cũng quá kiêu ngạo rồi!"
Bình Xương Hầu nhíu mày: "Phóng ngựa giữa phố? Không được, ta phải viết tấu chương bẩm lên Thánh Thượng."
Lý Duyên lặng lẽ rời khỏi thư phòng, quay về phòng mình xong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn để người xung quanh lui hết đi, đóng cửa phòng lại, từ trong l*иg ngực ấm áp lấy ra một bức họa cuộn tròn, trải lên bàn.
Tư tàng bức họa của Thánh Thượng, đây là tội đại nghịch bất đạo a, thánh nhan sao có để một học sinh tùy ý tư tàng trong phòng ngủ được?
Lý Duyên thân là thế tử Bình Xương Hầu, tự nhiên hiểu rõ điều này. Thế nhưng hắn lại không khống chế được, tổng cảm thấy trong lòng vô cùng hưng phấn kích động, lúc đối mặt trực tiếp với Thánh Thượng, hắn cảm thấy sợ hãi thấp thỏm, thế nhưng chỉ cần Thánh Thượng dời mắt đi, hắn liền cảm thấy không cam tâm.
Hắn cũng không có gì ý xấu, cũng không tính dùng bức họa này để làm chuyện gì không tốt cả, chỉ là cảm thấy Thánh Thượng lớn lên thật xinh đẹp, không vẽ ra thì thật đáng tiếc thôi.
Động tác của Lý Duyên thật cẩn thận, bên trong bức họa chính là vị nam tử phi thường tôn quý. Mắt mày của nam tử là Lý Duyên miêu tả, họa sĩ vẽ, cả khuôn mặt còn lại dưới nét mực lại vô cùng nhạt nhẽo, đây cũng là vì để che dấu, trừ hắn và Thang Miễn ra thì không ai có thể biết được bức họa này vẽ chính là Thánh Thượng.
Mắt mày của Thánh Thượng rất một sức hấp dẫn rất đặc biệt, thế nhưng họa sư chưa từng tận mắt nhìn thấy qua, Lý Duyên nhìn một hồi, uể oải nói: "Còn nói là vẽ tốt nhất kinh thành, đây là vẽ cái gì vậy a, một chút thần thái cũng không có, còn chẳng bằng ta tự vẽ."
Hùng hùng hổ hổ trong chốc lát, lại cẩn thận đem bức họa cuộn lại, cất trong ngăn tủ ẩn bên đầu giường. Sau đó Lý Duyên leo lên giường, trong đầu lại hồi tưởng chuyện gặp Thánh Thượng chiều nay.
Không biết hành vi thiếu lễ nghi hôm nay có khiến Thánh Thượng không thích hắn không, cũng không biết bộ dáng hắn đá cầu như thế nào, nhất định là đỏ mặt tía tai rồi, Thánh Thượng khen hắn anh tuấn, nhưng vừa đá cầu xong thì anh tuấn thế nào được a.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Duyên mới mơ mơ màng màng ngủ đi.
Tâm tư của thiếu niên lang, Cố Nguyên Bạch đương nhiên không biết. Y được người hầu hạ tắm rửa thay xiêm y xong, tối đến sắc mặt có chút trắng bệch, Điền Phúc Sinh nhẹ giọng nói: "Để tiểu nhân xoa bóp đầu giúp Thánh Thượng?"
Trên long sàng của Minh Hoàng, có ba vị cung nữ mỹ mạo mặc xiêm y mỏng đang quỳ bên cạnh Cố Nguyên Bạch, trầm mặc không nói cầm khăn lau mái tóc đen ướt của Hoàng Thượng.
"Không cần." Cố Nguyên Bạch khép mắt lại, chịu đựng cảm giác không khỏe trong người: "Để tiểu đồ đệ kia của ngươi lại đây, đấm chân cho trẫm một lát."
Điền Phúc Sinh vội vàng gọi tiểu đồ đệ tới, tiểu thái giám quỳ gối dưới long sàng, thuần thục đấm chân, trong lòng nhịn không được vui vẻ, Thánh Thượng thích thủ nghệ của hắn a.
Sau khi tóc đen được lau khô, ba vị cung nữ liền cẩn thận đi xuống, chân trần lui ra ngoài.
"Điền Phúc Sinh." Cố Nguyên Bạch đột nhiên lên tiếng, thanh âm lười biếng, tựa hồ sắp ngủ: "Chuyện trẫm bảo ngươi làm thế nào rồi?"
Điền Phúc Sinh: "Thánh Thượng, tất cả đều thuận lợi."
"Ân." Cố Nguyên Bạch nói tiếp: "Đám người phái ra lúc trước, mỗi người đều là tâm huyết của trẫm, bảo bọn họ hành sự chú ý một chút, tin tức quan trọng, nhưng tính mang mới là quan trọng nhất."
"Vâng, ngày mai tiểu nhân sẽ dặn dò một lượt."
Ba năm trước, Cố Nguyên Bạch âm thầm phái người nhận nuôi một đám cô nhi, cho ăn cho mặc cho chỗ ở, dạy bọn họ đọc sách cùng bản lĩnh gϊếŧ địch, mỗi ngày không ngừng tẩy não dạy dỗ, cuối cùng trở thành những lưỡi đao trung thành nhất của Cố Nguyên Bạch.
Bọn họ chỉ nghe lệnh Hoàng Đế, Hoàng Đế bảo bọn họ làm cái gì thì bọn họ làm cái đó. Một năm trước, Cố Nguyên Bạch phái ra 400 người có độ trung thành cao nhất trong số đó, để bọn họ âm thầm xâm nhập vào trong phủ của các thần tử, cùng với biên cương và những nơi đóng quân, kể cả cấm quân trong hoàng cung, thị vệ bên người hắn cũng có những người này ẩn nấp. Năm đó có thể kéo quyền thần Lư Phong xuống ngựa, thanh đao này có công lớn nhất a.
Cố Nguyên Bạch thầm gọi những là người này là Giám Sát Xứ, là một cái lưới khổng lồ đang âm thầm bao trùm khắp cả Đại Hằng, trong số những người được Giám Sát Xứ phái đi, những người lợi hại đã kiếm được quân công, còn những người có năng lực bình thường thì ẩn nấp trong phủ các đại thần tìm kiếm thông tin, những tin mà bọn họ gửi về có không ít tin tức vô cùng kinh hãi.
Mới một năm thôi, Cố Nguyên Bạch không vội, y có chút mơ mơ màng màng sắp ngủ: "Sắp xếp đi."
Cẩm Y Vệ đời Minh, Loan Nghi Vệ triều Thanh, Cố Nguyên Bạch cũng muốn bồi dưỡng một đội ngũ tinh nhuệ, những binh lính thiết giáp thân thể cường tráng chỉ nghe lời y như vậy. Trong đầu y ý trưởng ập tới không dứt, Giám Sát Xứ và đội ngũ tinh nhuệ có thể hỗ trợ lẫn nhau và giám sát lẫn nhau. Thậm chí y còn nghĩ xong tên cho đội ngũ này rồi, sẽ gọi là Đông Linh Vệ, là hùng ưng mắt tinh vuốt bén nhất trong tay y, chỉ đáng tiếc, nghĩ ra nhiều ý tưởng, nhưng chung quy vẫn là thiếu tiền vốn cách mạng.
Cố Nguyên Bạch không biết trước khi chết y có thể làm đến mức nào, thế nhưng nếu cái gì cũng không làm thì y lại cảm thấy khó chịu.
Điền Phúc Sinh thổi tắt nến đi, lặng yên không chút tiếng động mà lui xuống, sau khi ra ngoài điện mới gật đầu với thị về trưởng, hạ giọng nói: "Hôm nay Thánh Thượng mệt mỏi."
Thị vệ trưởng họ Trương, tên là Trương Tự, lớn lên oai hùng bất phàm không nói, còn tài cao hơn người, đây là người do Thánh Thượng tự mình chọn ra từ trong cấm quân để làm thị vệ trưởng, Trương Tự cảm kích Thánh Thượng thưởng thức, hạ quyết định phải bảo vệ an toàn cho Thánh Thượng, đối với Thánh Thượng trung thành tận tâm, có thể nói là toàn tâm toàn ý.
Thị vệ trưởng thở dài một hơi, đau lòng nói: "Hôm nay Thánh Thượng vui vẻ."
Điền Phúc Sinh nhịn không được gật đầu phụ họa: "Nếu lần sau có dịp như vậy, tiểu nhân nhất định phải khuyên Thánh Thượng đi xem, nếu Thánh Thượng vui vẻ, cho dù tiểu nhân đau lưng cũng phải ra sân đá cầu cho Thánh Thượng xem."
Thị vệ trưởng trầm mặc trong chốc lát, nhìn đám thị vệ đối diện làm mặt quỷ với hắn, ngượng ngùng một hồi, nói: "Mấy huynh đệ bọn ta cũng là cao thủ đá cầu đấy."
Trong đó còn có không ít người vì Thánh Thượng thích đá cầu nên mới tập luyện, tất cả bọn họ đều chơi rất giỏi, động tác cũng vô cùng đẹp mắt.
Điền Phúc Sinh phụt cười một tiếng, cười đến mặt nhăn như cúc hoa: "Nếu Trương thị vệ đã nói như vậy, tiểu nhân sẽ nhớ kỹ, chờ sau này Thánh Thượng hỏi đến, tiểu nhân nhất định sẽ nói với ngài, đến lúc đó, tiểu nhân cũng có thể ké chút ánh sáng của Thánh Thượng mà xem thân thủ của các vị thị vệ đại nhân rồi."
Mọi người đang cười nói, đột nhiên Điền Phúc Sinh nghe thấy trong góc tường có tiếng như tiếng mèo kêu, sắc mặt hắn bất biến chạy qua, một lát sau, đầy mặt ý mừng quay trở lại: "Trương thị vệ, vị danh y kia vào kinh rồi!"
Người của Giám Sát Xứ truyền đến tin tức, có một du y từ Hoài Nam vào kinh, du y này y thuật cao minh, chỉ là cả đời không chữa trị cho người quyền quý. Khi Điền Phúc Sinh đem tin tức này nói cho Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch lại không có chút vui mừng, y híp mắt lại, trên người còn đang mặt long bào thượng triều vừa dày vừa nặng.
Long bào này vô cùng rườm rà, trên mặt hắn cũng bởi vì sức nặng của nó mà phiếm hồng, dung mạo tuấn mỹ hoàn hảo, nhưng giữa hàng lông mày lại hiện lên vẻ mệt mỏi.
Hôm nay thượng triều, có không ít người nhắc đến việc nhi tử của Tiết tướng quân phóng ngựa giữa phố, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại khiến Cố Nguyên Bạch rất khó chịu.
Cái tên Nhϊếp Chính Vương tương lai này cũng quá kiêu ngạo rồi.
Hắn phạt Tiết tướng quân ba tháng bổng lộc, cũng giao trách nhiệm phải quản giáo nhi tử thật tốt. Lại nhớ tới Tiết Viễn này là nam chính trong truyện, tâm tình không thể nào tốt lên nổi.
Nhưng danh y nên xem vẫn phải đến xem, Cố Nguyên Bạch bảo người thay cho hắn một bộ thường phục màu chàm, mang theo vài người điệu thấp ra khỏi cung.
Kỳ thật trong lòng Cố Nguyên Bạch cũng không hi vọng nhiều, ngự y trong cung chính là những danh y tốt nhất thiên hạ rồi, đến bọn họ còn không có biện pháp, vị du y này có thể hơn được ngự y sao?
"Công tử, ở chỗ này." Thị vệ trưởng chỉ chỉ cửa gỗ trước mặt.
Khóe miệng Cố Nguyên Bạch khẽ cười, bảo hắn tiến lên gõ cửa, không bao lâu sai, liền có một tiểu đồng chạy ra mở cửa, từ bên trong nhìn bọn họ, hỏi: "Các ngươi tới chữa bệnh?"
Thị vệ trưởng nói: "Không sai."
Tiểu đồng nói: "Chữa bệnh cho ai?"
Cố Nguyên Bạch từ phía sau các thị vệ đi tới, một thân thanh y như trúc, nhìn tiểu đồng hơi hơi mỉm cười, "Đúng là tại hạ."
Tiểu đồng há to miệng nhìn hắn, ngây ngốc hỏi: "Thần tiên cũng sẽ nhiễm bệnh sao?"
"Thần tiên có thể nhiễm bệnh hay không thì ta không biết," Cố Nguyên Bạch cười nói: "Nhưng ta lại là một thân bệnh tật rồi."
Tiểu đồng dẫn Cố Nguyên Bạch đi vào, trong phòng có không ít người đến xem bệnh, mọi người một thân áo vải thô, chân tay thô tò mò nhìn về phía đoàn người.
Bọn thị vệ vô cùng có tinh thần, khí thế toàn thân không giống người bình thường, càng đừng nói đến Cố Nguyên Bạch, y được người cẩn thận bảo hộ ở giữa, bước chân thập phần thản nhiên, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng không ngăn nổi toàn thân quý khí bức người này.
Du y liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong lòng biết những người này nhất định không phải là người bình thường, những hắn không nói ra, không tiếng động mà bảo Cố Nguyên Bạch ngồi xuống. Cố Nguyên Bạch vươn tay, một đôi tay nhỏ nhắn lộ ra, danh y xem mạch mười lăm phút, mày nhăn càng sâu.
Chờ khi hắn dời tay đi, dứt khoát lưu loát nói: "Trị không được, chỉ có thể dùng thuốc bổ kéo dài thôi."
Đám thị vệ sắc mặt hắc trầm, Cố Nguyên Bạch lại thở dài một hơi, bảo người trả tiền rồi đứng dậy rời đi.
Thật ra y cũng không khó chịu lắm.
Thánh Thượng tùy ý đi dạo, chậm rãi đến bên bờ sông, vừa cúi đầu xuống liền thấy mặt nước hiện lên một khuôn mặt đào hoa chi sắc, thân thể này chỗ nào cũng không tốt, duy chỉ có khuôn mặt này là phá lệ xuất chúng, nhưng Cố Nguyên Bạch lại không thích điều này.
Y nhìn một lát, vươn tay ra, người hầu đưa khăn tay tới, Cố Nguyên Bạch lau tay một chút, vô tình thấy trên cây có một con chim mẹ đang cho chim non ăn, trong lúc y nhìn đến xuất thần không chớp mắt, khăn tay đã bị thổi bay rớt xuống sông.
"Lãng phí một chiếc khăn tay tốt của trẫm." Cố Nguyên Bạch cảm thán một câu: "Đi thôi, hồi cung."
Mặt nước tĩnh lặng, khăn tay theo dòng nước trôi về phía xa. Thẳng đến khi không còn thấy bóng đoàn người nữa, dưới nước mới khẽ động, sau đó một nam tử tóm theo một nữ tử bò lên bờ, cả hai người đều ướt đẫm cực kỳ chật vật, nhưng trong mắt nam tử một thân tơ lụa lại tỏa sáng, cả mặt đỏ bừng giống như nằm mộng.