- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
- Chương 29
Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Chương 29
Thật ra Tiết Viễn muốn chính là trực tiếp cầm nghiên mực đập chết cái tên Chử Vệ khıêυ khí©h hắn kia, nhưng nếu đập chết, chỉ sợ tiểu hoàng đế thật sự liền tức giận.
Tiểu hoàng đế tức giận không có gì đáng sợ, Tiết Viễn chỉ cần bất tử, chỉ cần lưu lại một hơi, hắn liền cái gì cũng dám làm. Thủ đoạn tiểu hoàng đế phạt hắn, chịu hình hay là tra tấn, Tiết Viễn đều có thể nhẫn.
Hắn duy nhất không thể nhẫn chính là bị khinh bỉ.
Nhưng chính là Tiết Viễn cái gì cũng không sợ, lại không muốn nhìn bộ dáng tiểu hoàng đế vẻ mặt phẫn nộ đối với hắn. Tiểu hoàng đế không có bao nhiêu lần hoà nhã đối hắn, vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng hiện tại Tiết Viễn nghĩ, như thế nào lại đối với mấy thứ cẩu đồ vật đều là sắc mặt tốt, với hắn liền không có?
Hắn một đường đi đến Hàn Lâm Viện, cũng suy nghĩ một đường, tiểu hoàng đế vì cái gì không thể đối với hắn tươi cười.
Đối hắn cười một cái, đừng nói đi tắm ngựa, quét phân ngựa thêm một lần cũng không đáng ngại. Sắc mặt hơi tốt một chút, Tiết Viễn chôn ở trong nước một ngày cũng không phải không được.
Càng không chiếm được liền càng muốn, Tiết Viễn tiện thật sự, không thể chịu được chính mình bị đối đãi khác nhau. Tiểu hoàng đế càng mặt lạnh đối với hắn, càng phạt hắn phạt đến tàn nhẫn, hiện giờ hắn còn càng muốn xem y sắc mặt tốt đối với hắn.
Tiện đến xương cốt.
Chờ khi Tiết Viễn đưa hai cái nghiên mực tới Hàn Lâm Viện, Chử Vệ cùng Khổng Dịch Lâm biết được Thánh Thượng ban thưởng vội vã đi ra, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là hắn.
Khổng Dịch Lâm không quen biết Tiết Viễn, nhưng Chử Vệ vừa thấy Tiết Viễn đến liền sắc mặt lạnh lùng, biểu tình chán ghét thậm chí lười che giấu.
“Vị này chính là?” Khổng Dịch Lâm tiến lên một bước, chắp tay hỏi.
Tiết Viễn gợi lên một cái thân thiết cười, “Vị này hẳn chính là Khổng biên tu theo như lời Thánh Thượng?”
Khổng Dịch Lâm gật gật đầu, ánh mắt nhìn xuống, liền rơi xuống hộp gỗ tinh xảo cầm trong tay Tiết Viễn.
Chử Vệ mặt vô biểu tình tiến lên, đồng dạng chắp tay nói: “Làm phiền Tiết thị vệ đi một chuyến.”
“Vì Thánh Thượng phân ưu,sao tính là làm phiền?” Tiết Viễn giả cười nói, “Đều là thần hẳn phải vì Thánh Thượng làm.”
Khổng Dịch Lâm dường như không có nhìn ra giữa bọn họ có cái gì không đúng, “Tiết thị vệ, không biết Thánh Thượng thưởng cho ta cái gì?”
Tiết Viễn đem hai cái hộp gỗ ném vào trong ngực hắn, “Nghiên mực.”
Khổng Dịch Lâm lộ ra một cái cười, “Đa tạ Thánh Thượng ban thưởng.”
Chử Vệ nhìn thoáng qua hộp gỗ trong tay Khổng Dịch Lâm, cũng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Nụ cười này dừng ở trong mắt Tiết Viễn, chính là chứng cứ Chử Vệ đối với Hoàng Thượng mơ ước. Tiết Viễn thu cười, hắn lạnh như băng nhìn Chử Vệ liếc mắt một cái, đè nặng sát ý xoay người rời đi. Chử Vệ đồng dạng chán ghét nhìn thoáng qua bóng dáng hắn, hai người quả thực nhìn nhau đầy ghen ghét.
Thời điểm Tiết Viễn hướng tẩm cung hoàng đế trở về, sắc mặt vô cùng khó coi.
Khuôn mặt thâm trầm một đường đi đến tẩm cung, “Hậu lễ” trong l*иg ngực Tiết Viễn đột nhiên từ trên người hắn nhảy ra ngoài, bước chân như bay mà nhanh chóng chạy trốn.
Tiết Viễn đột nhiên không kịp phòng ngừa, mày căng thẳng, hung thần ác sát mà đuổi theo hướng “Hậu lễ”.
*
Trong điện chờ cung nữ cảm giác trên chân mượt mà, cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt chợt biến đổi, sợ hãi kêu thành tiếng.
Vật nhỏ trên chân bị tiếng thét chói tai làm kinh hách, kinh hoàng vô thố mà khắp nơi chạy loạn, cung nữ trong điện một người tiếp một người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, vị trí đứng đều loạn lên.
Điền Phúc Sinh quát to: “Đều la hét cái gì?”
Có cung nữ mang theo ý khóc nói: “Tổng quản, nơi này có chuột.”
Người hầu hạ ở trong cung, đặc biệt là người hầu hạ ở bên cạnh Hoàng Thượng, đã khi nào gặp qua loại đồ vật này?
Cố Nguyên Bạch như cũ bình tĩnh mà dùng thiện, phân phó thị vệ đem chuột bắt lại. Các nữ hài tử phần lớn sẽ sợ vật này, nếu không bắt được chuột, có mấy người đều sẽ khóc.
Bọn thị vệ vội chạy đến, trong điện loạn thành một nồi cháo. Cố Nguyên Bạch đột nhiên nghe được một tiếng “Chi chi” nho nhỏ, y dừng một chút, buông chiếc đũa, cúi đầu nhìn xuống bàn. Liền đối diện với một đôi mắt đen.
“Vật nhỏ,” Cố Nguyên Bạch vươn tay, cười nói, “Ngươi đừng trốn.”
Người trong điện chưa ai dám hướng tới bên người hoàng đế.
Con chuột nhỏ có một thân lông mao màu xám, ngửi ngửi mùi hương trên tay Cố Nguyên Bạch, chắc hẳn bởi vì trên tay có mùi đồ ăn, nó ngửi ngửi liền bò tới trên tay Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch nâng tay lên, khẽ vuốt da lông trên người vật nhỏ, da lông sáng lại mượt, dưỡng đến da thịt béo tròn mềm mại, vừa thấy chính là sủng vật nuôi trong nhà.
Điền Phúc Sinh dư quang liếc đến đồ vật trong tay Thánh Thượng, cả người tức khắc nhảy dựng, “Thánh Thượng!”
Bọn thị vệ bắt lấy con chuột vừa nhấc đầu, cũng hoảng sợ theo. Trưởng thị vệ vội tiến lên hai bước, sốt ruột nói: “Thánh Thượng! Thần liền đem thứ này bắt lấy!”
“Không cần,” Cố Nguyên Bạch đem con chuột nhỏ đặt ở trên bàn, dùng chiếc đũa gắp một lát thịt đưa tới trước mặt nó, nhìn chuột nhỏ gặm lát thịt, nhàn nhã dùng đầu ngón tay vuốt theo lông chuột, “Chỉ là vật nhỏ thôi, vuốt còn rất thoải mái.”
Điền Phúc Sinh nhìn con chuột này không giống như bộ dáng sẽ cắn người, mới xụ mặt chỉnh đốn cung hầu trong điện. Các cung nữ lau đi nước mắt trên mặt, thu lại kinh hách, quy quy củ củ mà đứng vào vị trí.
Đang dùng thiện, Tiết Viễn đi đến. Hắn vừa tiến đến liền nhìn thấy con chuột trên bàn đang gặm thịt kia, nheo mắt, nguyên lai ở đây.
Cố Nguyên Bạch nhìn thấy hắn tiến vào, “Đồ vật đã đưa qua?”
Tiết Viễn nói: “Đúng vậy.”
Cố Nguyên Bạch còn muốn hỏi hắn có coi trọng Chử Vệ hay không, nghĩ nghĩ, vẫn là thôi, lười hỏi đến. Vì thế lười nhác gật gật đầu, để hắn qua một bên đợi.
Tiết Viễn lại không động, mà là nói: “Thánh Thượng, tiểu sủng này là của thần dưỡng.”
Cố Nguyên Bạch nghe vậy ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Tiết thị vệ dưỡng?”
Tiết Viễn gật đầu, “Thần nghĩ thầm trong cung tiểu Vô Lương Tâm sẽ tịch mịch, liền mang theo tiểu sủng tới bồi tiểu Vô Lương Tâm.”
Tiểu Vô Lương Tâm? Cố Nguyên Bạch kỳ quái: “Tiểu Vô Lương Tâm tâm lại là ai?”
“Là con thất hãn huyết bảo mã của Thánh Thượng,” Tiết Viễn thật thật giả giả nói, “Con ngựa kia rất là không có lương tâm, thần cho ăn tắm rửa cho nó, nó cuối cùng không những không cảm kích, còn muốn nâng chân đá thần một cái.”
Cố Nguyên Bạch bị hình ảnh hắn nói tới chọc cười, “Ngựa kia kêu Hồng Vân.”
Tiết Viễn bừng tỉnh đại ngộ, “Thần nhớ kỹ.”
Cố Nguyên Bạch vuốt con chuột nhỏ, lại nói: “Thứ này gọi là gì?”
Tiết Viễn nói: “Thần còn chưa đặt tên cho nó.”
Cố Nguyên Bạch thấy con chuột nhỏ ăn xong thịt rồi, nhéo cổ nó nhấc lên, sau đó hướng tới Tiết Viễn ném, “Nếu là cho Hồng Vân chơi, vậy mang qua đưa Hồng Vân đi.”
Tiết Viễn chuẩn xác tiếp được chuột, hỏi: “Thánh Thượng không thích?”
Thánh Thượng cầm khăn xoa tay, hình thêu tinh tế trên khăn cũng không đẹp bằng tay y, nghe vậy hướng Tiết Viễn liếc mắt một cái, nói: “So với vật nhỏ này, trẫm càng thích sói Tiết thị vệ nuôi trong phủ.”
Tiết Viễn nói: “Thánh Thượng, sói sẽ cắn người.”
Thánh Thượng không sợ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đánh mấy cái, bỏ đói mấy ngày không phải sẽ nghe lời sao?”
Tiết Viễn nhếch miệng cười: “Thánh Thượng nói đúng.”
Đồ ăn bị cung nhân thu đi, Cố Nguyên Bạch mang theo người đi ra ngoài tản bộ tiêu thực. Y đi ở đằng trước, hôm nay một thân thường phục sẫm màu, đi lại hoa văn thêu bên trên như ẩn như hiện. Thường phục sẫm màu làm cổ tay lộ ra càng nhìn càng trắng.
Tiết Viễn đi theo phía sau, nhìn bóng dáng y, lại nhìn con chuột nhỏ trong ngực.
“Đồ vô dụng,” môi khép mở đè thấp âm thanh ghét bỏ, “Có một người cũng không lấy lòng được.”
Con chuột nhỏ chớp chớp hai mắt đen, một chút cũng nghe không hiểu lời Tiết Viễn nói.
Hiện giờ Ngự Hoa Viên trăm hoa ngàn lá, các loại hoa nở đến làm người hoa cả mắt. Cố Nguyên Bạch chậm rì rì bước từng bước, cuối cùng đi tới dưới một tàng cây sum xuê.
Điền Phúc Sinh khắp nơi nhìn xem, đột nhiên chỉ vào ngọn cây cười nói: “Thánh Thượng, ngài nhìn.”
Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu vừa thấy, trên ngọn cây ở trong lá cây che lấp, có một con diều lộ ra một góc nhỏ màu vàng, Điền Phúc Sinh cười nói: “Diều này nhìn cũng đã cũ, hẳn là tiên đế trước kia cùng cung phi làm mắc trên cây.”
Cố Nguyên Bạch chỉ là nhiều nhìn vài lần, Tiết Viễn đã đi lên trước tới, “Thánh Thượng, thần lấy nó xuống?”
Ánh mắt hắn hiện giờ nhìn Cố Nguyên Bạch có vẻ cẩn thận, giống như là đã bị thuần phục. Cố Nguyên Bạch trong lòng biết hắn làm sao dễ thuần như vậy, nhưng trên thực tế, y lại rất vừa lòng với thái độ của Tiết Viễn.
Thực làm cho người ta thỏa mãn ham muốn chinh phục.
Cố Nguyên Bạch gật đầu, Tiết Viễn ngẩng đầu hướng tới trên cây nhìn thoáng qua, đem con chuột nhỏ ném trên mặt đất, trên chân dùng lực một chút, liền bỗng chốc đã đứng trên cây.
Người khác cao, tay dài chân dài, sức lực lớn đến không tầm thường, trèo lên cành cây vài ba lần đã với tới chỗ con diều, toàn bộ động tác thoạt nhìn nhẹ nhàng, nửa phần khó khăn cũng không có.
Người chung quanh nhìn hắn như thế, đã nhận định Tiết Viễn sẽ không có việc gì. Nhưng cố tình Tiết Viễn leo lên cây đơn giản như vậy, thời điểm xuống lại phi thường không khéo nhảy tới bên cạnh hoàng đế, bên cạnh chợt xuất hiện một người, Cố Nguyên Bạch theo bản năng lui sau một bước mất cân bằng, Tiết Viễn cũng ngã theo hướng Cố Nguyên Bạch.
Phần lưng đυ.ng phải cây, Cố Nguyên Bạch bị Tiết Viễn đè lên trên thân cây, hai tay Tiết Viễn miễn cưỡng chống lên cây để tránh đè nặng Thánh Thượng, lúc sau ổn định cân bằng xin lỗi nói: “Thánh Thượng, thần giống như dẫm phải một hòn đá nhỏ, bước chân không vững.”
Nhiệt khí phun ở trên người Cố Nguyên Bạch, Thánh Thượng một thân da thịt kiều quý bị nhiệt khí trên người Tiết Viễn làm nóng đến khuôn mặt trắng nõn liền ửng hồng. Thánh Thượng thật sự quá mức tinh tế, khoảng cách gần như vậy, trên mặt trắng như tuyết giống như đám mây, nhìn giống như là vào miệng có thể tan.
Cố Nguyên Bạch ngửa đầu, cổ kéo căng, nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Lui ra phía sau.”
Tiết Viễn đang muốn thối lui, liền thấy một bên đột nhiên có một đàn ong vò vẽ bay lại đây, mặt hắn biến sắc, nhanh chóng quyết định mà đem đầu Thánh Thượng ấn ở trong ngực chính mình, chính mình cũng lập tức cúi đầu, đem mặt chôn ở bên trong đầu tóc đen nhánh của tiểu hoàng đế.
“Nơi nào nhiều ong vò vẽ bay tới như vậy?!” Điền Phúc Sinh hoảng sợ hỏi.
“Không tốt, hộ giá!” Trưởng thị vệ sắc mặt thay đổi, “Công công, đằng sau có người không cẩn thận đυ.ng phải tổ ong vò vẽ!”
Tất cả đều hướng tới vây quanh Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch giữa mày nhảy dựng, trầm khuôn mặt chôn ở trong ngực Tiết Viễn.
Nhiệt khí từ trong ngực Tiết Viễn truyền tới, Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ người này là ăn cái gì lớn lên? Như thế nào lại nóng như cái bếp lò.
“Bên ngoài như thế nào?” Cố Nguyên Bạch thanh âm nặng nề rầu rĩ, “Là người nào lỗ mãng như vậy?”
Tiết Viễn mặt mày nghiêm trọng, ấn đầu tiểu hoàng đế, “Đừng nói chuyện.”
Cố Nguyên Bạch đỉnh đầu nổi gân xanh, Tiết Viễn cũng biết dường như y tức giận, giương mắt nhìn chung quanh vừa thấy một cái bụi cỏ phía sau, liền ôm Cố Nguyên Bạch ngay tại chỗ lăn qua, từ nơi đó tránh thoát khỏi đàn ong vò vẽ.
Thời điểm Cố Nguyên Bạch phục hồi tinh thần lại, chung quanh đã không còn thanh âm ong vò vẽ.
Y vừa đứng dậy liền thấy ở ngoài bụi cỏ kia khắp nơi đều có người chạy loạn tránh khỏi ong vò vẽ. Ong vò vẽ ở cổ đại so với hiện đại càng hoang dã hơn, chạm vào một chút liền liều mạng chích, gặp người liền chích, độc tính còn lớn, nói không chừng cung hầu nào không cẩn thận va chạm tổ ong một chút, liền tạo thành cục diện hỗn loạn hiện giờ.
Tiết Viễn đứng ở bên cạnh tiểu hoàng đế, thuận miệng hỏi: “Thánh Thượng, ngài là dùng huân hương gì, như thế nào tóc đều thơm như vậy?”
Cố Nguyên Bạch chuyên tâm nhìn tình huống cách đó không xa, hết sức chăm chú, không có nghe rõ: “Ân?”
Tiết Viễn không có nói lại, dư quang liếc qua liền thấy một con ong vò vẽ trên lá cây, hắn bỗng chốc ôm eo tiểu hoàng đế, đem cả người y dựa vào trong ngực chính mình, sau đó bước chân nhanh chóng mà lui ra phía sau mấy bước.
Cố Nguyên Bạch một trận đầu váng mắt hoa, vừa mới phục hồi lại tinh thần, Tiết Viễn đã ở phía sau y nói lên mê sảng.
“Thánh Thượng, ngài lần trước mắng thần làm càn, thần cảm thấy cái kia không gọi làm càn, còn có chút ủy khuất,” tay Tiết Viễn vẫn không nhúc nhích, còn đặt ở bên hông tiểu hoàng đế, chậm rãi nói tiếp, “Thánh Thượng, như bây giờ mới gọi là làm càn.”
Đã hiểu sao?
Nếu về sau có nam nhân nào dám đối với ngươi như vậy, đều là đối với ngươi làm càn.
—— tỷ như Chử Vệ kia, liền có thể kéo ra ngoài chém.
Nhưng bị hắn chạm vào thì không giống nhau.
Tiết Viễn lại không thích nam nhân, cho nên động tác như vậy hắn làm liền không có gì.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
- Chương 29