Chương 23

Tiết Viễn ở bên tai nói chuyện cảm giác rất giống một sói đói, chó điên.

Mùi tanh cùng nguy hiểm xông vào đầu, Cố Nguyên Bạch cúi đầu liền nhìn thấy trên tay Tiết Viễn xuất hiện mấy miệng vết thương.

Người thường bị kéo một chút như vậy đã sớm đã chết, Tiết Viễn sức lực lớn, thân thể tốt, hiện tại sức lực nắm lấy dây cương lớn đến dọa người, trừ bỏ mùi máu tươi cùng miệng vết thương, hắn cùng những người khác không có gì khác.

Cố Nguyên Bạch mặt không biểu tình.

Y thật sự vừa mới có loại xúc động muốn gϊếŧ chết Tiết Viễn, muốn gϊếŧ cái tên nam nhân không ngừng mạo phạm chính mình, tương lai sẽ thay thế chính mình cầm quyền. Ở thời điểm kéo lê Tiết Viễn, Cố Nguyên Bạch còn cảm thấy vài phần vui sướиɠ.

Tiết Viễn chết thật tốt, như vậy là có thể gϊếŧ chết Nhϊếp Chính Vương tương lai.

Nhưng lý trí thu hồi, liền biết người này không thể gϊếŧ, thủ pháp bình thường không thể gϊếŧ được.

Tiết Viễn toàn thân đều căng chặt, hắn đem tiểu hoàng đế ôm ở trong ngực, lệ khí sâu nặng, mùi tanh cùng đau đớn chọc giận hắn, điên cuồng ẩn sâu hiện lên, biểu tình làm cho người ta sợ hãi, cố gắng không làm ra việc gì thương tổn tiểu hoàng đế.

Âm u mà cười lạnh: “Lão tử nói đúng sao?”

“Lão tử?” Cố Nguyên Bạch biểu tình trấn định tự nhiên, y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiết Viễn, hơi hơi mỉm cười, “Nguyên lai con ngựa kia là Tiết thị vệ làm bị thương.”

Y không nhanh không chậm mà trả đũa: “Huỷ một con ngựa tốt của trẫm, lại làm hỏng mấy cái thảm tốt, tuy không gây nên chuyện gì, nhưng trẫm vẫn muốn phạt Tiết thị vệ ba tháng bổng lộc, răn đe cảnh cáo.”

Tiết Viễn cười lạnh ra tiếng, giơ tay giương roi ngựa lên, con ngựa như mũi tên rời cung mà phóng nhanh.

“Thánh Thượng!”

Bọn thị vệ phía sau kinh hoàng, giận hô: “Tiết Viễn dừng lại!”

Cảnh sắc bay nhanh chóng lui về phía sau, ngựa xóc nảy choáng váng, Cố Nguyên Bạch duỗi tay túm lấy dây cương, nhưng dây cương bị Tiết Viễn gắt gao nắm ở trong tay, Cố Nguyên Bạch không đoạt được.

Đáng chết.

Cố Nguyên Bạch ngũ tạng lục phủ đều khó chịu, y gầm lên: “Tiết Viễn!”

Tiết Viễn lớn tiếng nói: “Thánh Thượng, thần đây là thấy ngài vừa mới chạy nhanh như vậy, cho rằng Thánh Thượng là muốn giục ngựa lao nhanh, chẳng lẽ không phải sao?”

Cố Nguyên Bạch: “.... dừng lại cho trẫm!”

Tiết Viễn hung hăng kéo dây cương, tuấn mã giơ lên móng trước, toàn bộ thân mình ngửa ra sau, cả người Cố Nguyên Bạch liền ngã ra sau ở trong ngực Tiết Viễn, Tiết Viễn ngực bụng cứng rắn, lần này phần lưng phía sau đều phát đau.

So với sau lưng càng đau hơn chính là bắp đùi, Cố Nguyên Bạch hoãn một hồi, đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Rất tốt, rất tốt.

Chó điên quả nhiên không phải dễ dàng biết đau như vậy.

Phẫn nộ cùng một loại ham muốn chinh phục khác mãnh liệt dâng lên. Cố Nguyên Bạch có tinh thần mạo hiểm, nhưng thân thể này không cho phép y mạo hiểm.

Nhưng quá trình thuần phục Tiết Viễn, giống như một loại mạo hiểm khác.

Gϊếŧ không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không tính là mạo hiểm thành công. Làm hắn nghe lời, làm hắn ngoan ngoãn phủ phục ở dưới chân hoàng đế mới xem như thành công.

Tiết Viễn thấy vẻ mặt phẫn nộ của y, ngược lại cười, hắn một tay giúp tiểu hoàng đế điều chỉnh tốt vị trí, làm y thoải mái dễ chịu mà ở trong ngực chính mình, đem chính mình làm chỗ tựa lưng cho Hoàng Thượng. Tốc độ ngựa chậm lại, có chút giống như là ở tản bộ.

“Thánh Thượng,” Tiết Viễn giọng điệu thương lượng, “Hôm nay ngài còn muốn bồi Uyển thái phi dạo chùa miếu, thật sự không nên giục ngựa lao nhanh, thân mình ngài mềm mại, cọ xát phá da liền không tốt.”

Cố Nguyên Bạch: “A.”

“Thần đương nhiên phải vì Thánh Thượng suy xét,” Tiết Viễn kéo ống tay áo, để Cố Nguyên Bạch xem phía dưới tay áo hắn da bị trầy kéo dài một đoạn, trầy da trải rộng toàn bộ cánh tay, da thịt thấm máu tươi, nhìn cũng có thể cảm thấy có bao nhiêu đau, “Nhìn, trên người thần đều là miệng vết thương như vậy, sau lưng máu còn dính trên quần áo, khi băng bó lại liền một phen đau chết. Thánh Thượng đối với thần như vậy, thần cũng chỉ mang theo Thánh Thượng giục ngựa không bao lâu, thần còn chưa đủ vì Thánh Thượng suy xét sao?”

Thánh Thượng câu môi, thanh âm hòa hoãn nói: “Trẫm phạt ngươi một hồi, ngươi liền nhớ kỹ muốn trả thù, thật đúng là thị vệ tốt của trẫm a.”

“Thánh Thượng lại nói đùa,” Tiết Viễn chậm rãi nói, “Giống như là vừa rồi thần cho rằng Thánh Thượng muốn gϊếŧ thần, hiện giờ nói cái gì mà trả thù hay không trả thù, đều là Thánh Thượng nghĩ sai rồi. Thánh Thượng là thiên tử, chính là Đại Hằng chi chủ, thần làm sao dám?”

Ở trong mặt cỏ bên cạnh rất nhiều bướm trắng cùng côn trùng nhỏ bay múa, trước khi ngày xuân kết thúc xuất hiện nhất thường thấy chính là bướm trắng, Cố Nguyên Bạch thoáng nhìn mấy con bướm trắng này, thầm nghĩ, ngươi bóp chết con bướm, bởi vì không ai nhìn thấy, ngươi tự nhiên muốn nói như nào liền nói như thế.

Ngươi đã trả thù lại ta, bởi vì không ai nhìn đến, hiện tại nói một miệng trung nghĩa liêm sỉ quả thực chọc người bật cười.

Cố Nguyên Bạch đối việc mình muốn gϊếŧ Tiết Viễn không có gì hối hận, y tức giận chính là bởi vì tính tình Tiết Viễn. Đối với hoàng đế mà hắn còn dám to gan như vậy, bức hắn nóng nảy hắn liền có thể nhảy tường, quang minh chính đại dưới ánh mắt nhiều người mà dám làm như thế, còn có cái gì mà hắn không dám làm?

Thị vệ đuổi theo phía sau, nhìn Cố Nguyên Bạch không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trưởng thị vệ giận trừng Tiết Viễn vài lần, tức giận nói: “Tiết thị vệ không biết cưỡi ngựa thì đừng cậy mạnh.”

Tiết Viễn tâm tình không tốt, nghe vậy khóe môi câu lên, cười như không cười nói: “Ngươi quản cái rắm?”

Trưởng thị vệ tức giận đến đỏ mặt, “Ngươi ——”

“Đủ rồi,” Cố Nguyên Bạch, “Đều câm miệng cho trẫm.”

Ai cũng không dám nói chuyện, Cố Nguyên Bạch mặt không biểu tình ngồi thẳng lưng, không khí áp lực lại cổ quái, cứ như vậy một đường đi tới thôn trang ngoại thành.

*

Uyển thái phi từ sớm đã ngóng trông hôm nay, hôm nay thời tiết tốt, lão nhân gia cũng rất có tinh thần.

Cố Nguyên Bạch đỡ Uyển thái phi, chậm rì rì mà hướng chùa miếu đi đến.

Chùa miếu hoàng gia tên là chùa Thành Bảo, chiếm diện tích vô cùng lớn, còn có một tòa bảo tháp cao tới mấy chục mét. Con đường đi lại khúc kính thông u (*), chùa miếu ẩn bên trong cỏ cây, có một phen thiền ý khác.

[(*) Khúc kính thông u: là con đường nhỏ ngoằn nghèo dẫn đến nơi sâu thẳm, yên tĩnh.

Xuất xứ từ thơ Đường, nguyên văn: "曲径通幽处, 禅房花木深."

Dịch thơ: "Khúc kính thông u xử, thiện phòng hoa mộc thâm."]

“Hoàng Thượng,” Uyển thái phi đi một lát liền mệt mỏi, nàng được đỡ ngồi ở một bên trong đình, cười nhìn Cố Nguyên Bạch, “Ta cũng đi không nổi, Hoàng Thượng đi lên trước đi, nhân tiện cũng thay ta thắp thêm một nén hương.”

Cố Nguyên Bạch cười nói: “Ta đây liền đi lên trước?”

Uyển thái phi vui mừng gật gật đầu, sau khi nàng nhìn bóng dáng Thánh Thượng biến mất ở trong rừng, mới mỉm cười xoa xoa mồ hôi trên đầu.

Chùa Thành Bảo xây ở giữa sườn núi, trên núi trụ trì cùng đông đảo tăng lữ đã biết trước tin tức Thánh Thượng cùng Uyển thái phi giá lâm. Chờ đến khi Cố Nguyên Bạch đến bên trong chùa miếu, nhìn thấy chính là rất nhiều hòa thượng tập trung trong chùa miếu.

Tất cả hòa thượng mặc y phục tăng lữ thống nhất, trụ trì đi đầu hướng tới Cố Nguyên Bạch hành lễ, Cố Nguyên Bạch thanh âm ôn nhu cho bọn họ đứng lên lên, nhìn quét qua tăng nhân trong chùa miếu.

Phỏng chừng có đến hơn hai ngàn người.

Cố Nguyên Bạch híp híp mắt, cái gì cũng chưa nói, được trụ trì đưa đi dạo ở bên trong chùa miếu.

Trụ trì cảm thán nói: “Lúc tiên đế còn sống, cũng từng mang theo Thánh Thượng đến lễ Phật. Chẳng qua khi đó Thánh Thượng còn nhỏ, hẳn là không nhớ được.”

Cố Nguyên Bạch cười cười, tính tình tốt nói: “Trụ trì hàng năm ở nơi cảnh đẹp sơn thủy, dã sơn rừng cây rời xa thế gian ồn ào, trong mắt trụ trì, sợ là thời gian năm đó liền hiện ra trước mắt.”

Trụ trì cười ha hả nói: “Thánh Thượng nói đúng. Hiện giờ gặp lại Thánh Thượng, Thánh Thượng có chân long hộ thể, mặc dù là lão nạp không ra khỏi chùa miếu, cũng biết được thiên hạ dưới sự thống trị của Thánh Thượng nhất định càng thêm phồn hoa.”

Lời nói qua lại, đoàn người đã muốn đi tới đình hóng gió bên sườn núi cao ngất, trong núi gió lạnh thổi đến làm quần áo Thánh Thượng phình phình rung động, trụ trì còn đang giảng một ít việc diệu kỳ, hứng thú dạt dào, còn hàm chứa Phật lý.

Chỉ là hắn vẫn luôn nói, Thánh Thượng chỉ mỉm cười nghe. Nói trong chốc lát trụ trì liền miệng khô lưỡi khô, nhịn không được nương theo ánh mắt Thánh Thượng nhìn xuống chân núi, hỏi: “Thánh Thượng đang nhìn cái gì?”

“Trẫm đang nhìn đại điện chùa.” Thánh Thượng nói.

Trụ trì nhịn không được cười, “Thánh Thượng nếu là muốn ngắm cảnh, phía trước đều có đài ngắm cảnh, nơi đó cảnh sắc càng thêm tuyệt đẹp, khiến người ta lưu luyến.”

“Trẫm không phải đang xem phong cảnh.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ là trụ trì phát giác sự kỳ quái, bọn thị vệ đi theo phía sau cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Tiết Viễn đứng ở cuối sau đám người đem một chút bùn đất dính trên quần áo phủi rớt, nghe vậy ngẩng đầu liền thấy được nửa sườn mặt Thánh Thượng.

Tóc đen theo gió lưu động, ngẫu nhiên mấy sợi bay tới trên sườn mặt, Tiết Viễn nhìn trong chốc lát, thu hồi mắt. Một lát sau lại di chuyển, không nghĩ nhìn lén, liền quang minh chính đại nhìn.

Khi nói chuyện còn mang theo ý cười, khóe môi hơi hơi giơ lên, nhìn vẻ ngoài liền khiến cho người khác buông lỏng cảnh giác. Màu môi đạm bạc, nhìn bộ dáng, hẳn là chưa từng ăn qua phấn mặt nữ nhân đi? (Ý ông Viễn là chưa từng hôn hôn hôn)

Người sạch sẽ tàn nhẫn như vậy, túi da lại rất yếu ớt.

Không cần phải nói, trực giác Tiết Viễn cảm thấy tiểu hoàng đế lại làm một ít việc có thể khiến cho người khác sợ tè ra quần.

Cố Nguyên Bạch chủ động hỏi: “Trụ trì là muốn biết trẫm đang nhìn xem cái gì?”

Trụ trì cung kính nói: “Còn thỉnh Thánh Thượng chỉ giáo.”

“Cùng trụ trì bất đồng, trẫm chính là một tục nhân,” Cố Nguyên Bạch nói, “Trong mắt trẫm nhìn đến không phải phong cảnh, mà là chân núi rậm rạp đồng ruộng.”

Trụ trì bừng tỉnh đại ngộ: “Hiện giờ thời tiết đúng là vụ xuân, bên trong chùa miếu chúng ta cũng vội vàng hẳn lên.”

“Đất khai khẩn dưới chân núi, đều thuộc phạm vi chùa Thành Bảo,” Cố Nguyên Bạch cười nói, “Đứng ở nơi cao liền thấy, ước tính có đến trăm ngàn mẫu đất đi.”

Trụ trì cười mà không nói, thần sắc ẩn ẩn có ý tự hào.

Cố Nguyên Bạch liền không nói nhiều, sau khi lễ Phật ở chùa Thành Bảo xong, lại dùng cơm chay, lúc sau mang theo người từ từ xuống núi.

Trụ trì cung tiễn Thánh Thượng rời đi, chờ thân ảnh đoàn người Thánh Thượng không thấy, hắn xoay người đang muốn giải tán các vị tăng lữ, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì, cả người cương cứng tại chỗ, ngay sau đó chính là sắc mặt đại biến!

Biểu tình của Thánh Thượng khi nhìn thấy đông đảo tăng lữ, lời nói Thánh Thượng nói ở vách núi liên tiếp thoáng hiện lên trong đầu.

‘ Trẫm xem không phải phong cảnh, là chân núi rậm rạp đồng ruộng. ’

‘ Ước tính có đến trăm ngàn mẫu đất. ’

Mồ hôi từng giọt lớn từ thái dương trụ trì chảy xuống, hô hấp dồn dập, kinh hô một tiếng: “Không tốt!”

Đồng ruộng bên trong chùa miếu không có điền thuế (*), tăng nhân trong chùa miếu cũng miễn trừ lao dịch, một phen ý tứ trong lời nói của Thánh Thượng rõ ràng chính là ám chỉ nhũng tăng chi ý!

[(*) Điền thuế (thuế điền thổ) là thuế thu đối với người sử dụng ruộng đất nằm ngoài phần đất đô thị, không thuộc phạm vi đất đô thị.]

Đỉnh đầu trụ trì mồ hôi lạnh tầng tầng toát ra, ngay lập tức nghĩ tới sự tích tam võ diệt Phật (*)!

[(*) Sự tích tam võ diệt Phật: Tam Võ Diệt Phật (tiếng Trung: 三武滅佛) hay Họa Tam Võ (tiếng Trung: 三武之禍, bính âm: sān wǔ zhī huò) là ba cuộc đàn áp chống lại Phật giáo trong lịch sử Trung quốc. Nó đã được đặt tên như vậy bởi vì các thụy hiệu hay miếu hiệu của tất cả ba hoàng đế thực hiện vụ đàn áp đều có chữ Võ(武)]

Bên trong chùa miếu có nhiều tăng nhân ăn không ngồi rồi như vậy, nhiều người như vậy không cần giao thuế má đồng ruộng, tiên đế đối với việc này làm như không thấy, bởi vì tiên đế sùng Phật. Nhưng hiện giờ Thánh Thượng cũng không phải là tiên đế, đáng giận là Thánh Thượng đã nói rõ ràng như vậy, hắn hiện tại mới phản ứng lại!

Không được, chùa Thành Bảo không thể trở thành con gà để Thánh Thượng gϊếŧ gà dọa khỉ!

“Mau,” trụ trì giữ chặt người, thanh âm run rẩy hấp tấp nói, “Mau điều tra rõ số lượng đồng ruộng dưới chân núi sau đó quyên cho quan phủ! Mau đi!”

Nhất định phải nhanh lên, nhanh lên để Thánh Thượng thấy được thành ý của bọn họ.

Thánh Thượng hạ nắm tay xuống, bọn họ không ai có thể gánh được.

Nhũng tăng…… Diệt Phật……

Trụ trì rùng mình một cái, nếu đúng như hắn nghĩ, đây nhất định sẽ là một thảm án tăng lữ. Thánh Thượng hiện giờ ám chỉ, nói không chừng đều là xem miếu mặt mũi hoàng gia của chùa Thành Bảo.

Bên trong chùa miếu hoàng gia liền có hơn hai ngàn tăng lữ, Đại Hằng từ trên xuống dưới mấy trăm cái chùa miếu lớn lớn bé bé, thêm một cái chùa, lại sẽ có bao nhiêu tăng lữ?

Cố Nguyên Bạch đang xuống núi cũng suy nghĩ vấn đề này.

Nhưng y còn không có nghĩ được bao lâu, liền nghe được thanh âm thác nước truyền đến cách đó không xa có.

“Đi, đi xem,” Cố Nguyên Bạch đem công việc đặt ở một bên, cười nói, “Khó được một lần tới trong núi, không nhìn xem sơn thủy sao được?”

Đoàn người hướng dòng nước đi đến, mới vừa tới gần nguồn nước, Cố Nguyên Bạch liền nghe được loáng thoáng vài tiếng vang, hắn trong lòng tò mò, tiến đến phía trước vài bước, trước mặt rộng mở thông suốt.

Dòng nước róc rách, mà ở đối diện bờ bên kia dòng nước, vang lên tiếng động triền miên làm người nóng tai. Bọn thị vệ sắc mặt đầu tiên là đỏ lên, tiếp theo chính là xanh mét, Thánh Thượng ở chỗ này, sao có thể để Thánh Thượng nghe thấy loại ngôn từ dơ bẩn này?

Trưởng thị vệ trên mặt tối lại trước một bước nói: “Thánh Thượng, nơi này thuộc chùa miếu hoàng gia thế nhưng có người tại đây hành sự cẩu thả! Thần liền tiến đến tróc nã bọn họ!”

Người ở đối diện dòng nước tựa hồ cũng nghe được động tĩnh bên này, một nam tử trên người trần trụi ngước đầu lên tùy tiện mà hướng bên này nhìn qua.

Trên cổ tay của hắn còn quấn lấy một cái yếm màu đỏ, Cố Nguyên Bạch không để ý, lui ra phía sau một bước nghiêng người đi.

Ngọc bội bên hông bị một bên cành lá mắc phải, Cố Nguyên Bạch không chú ý đến, lui về phía sau một bước liền làm ngọc bội này rơi xuống dưới.

Tiết Viễn đứng ở một bên kịp thời khom lưng tiếp được, ngọc bội ôn nhuận tế miên rớt ở trong tay, so với tơ lụa tốt nhất vuốt còn thoải mái hơn.

Tiết Viễn tay nắm ngọc bội, xoa bóp thưởng thức hai cái, vừa nghĩ vuốt ngọc bội này còn không bằng vuốt chân tiểu hoàng đế, một bên nói: “Thánh Thượng, ngọc bội ngài rớt.”

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhìn thấy, hướng tới Tiết Viễn vươn tay.

Ý tứ rõ ràng, nhưng dường như Tiết Viễn lại không hiểu cầm tay tiểu hoàng đế vươn tới, giống như thói quen thưởng thức ngọc mà hạ tay bóp nhẹ hai cái, nói: “Tay Thánh Thượng lạnh, muốn thần tới che tay cho Thánh Thượng?”

Tay trái nắm ngọc bội của tiểu hoàng đế, tay phải nắm bàn tay lạnh băng của tiểu hoàng đế. Tiết Viễn thầm nghĩ, ngọc bội này thế nhưng sờ còn không có thoải mái bằng tay tiểu hoàng đế.

Mát mát lạnh lạnh, kỳ quái.

Bởi vì Tiết Viễn xoa bóp hai cái, làn da trên tay Cố Nguyên Bạch đỏ một nửa, y im lặng mà rút về tay, “Trẫm muốn chính là ngọc bội.”

Tiết Cửu Dao này là thể loại thiểu năng trí tuệ gì?