Chương 43

Còn may là cái này sơn động rất lớn, hiện giờ dù có hai ba mươi người cũng dư dả.

Điền Phúc Sinh ở trong doanh chờ đợi lo lắng Thánh Thượng sẽ đói, liền để mỗi đội nhân mã mang thêm một ít điểm tâm được bọc cẩn thận. Đội hộ vệ của Hòa Thân Vương rất là cẩn thận, lúc đem điểm tâm lấy ra, điểm tâm vẫn còn hoàn chỉnh.

Cố Nguyên Bạch không đói bụng, để bọn thị vệ đem điểm chia ra ăn.

Lại nói tiếp cũng khéo, chờ sau khi bọn thị vệ dùng xong điểm tâm, mưa bên ngoài vũ cũng bắt đầu nhỏ dần, không đến một lát, chân trời một lần nữa sáng lên, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất, mưa gió đã ngừng.

Cố Nguyên Bạch dẫn đầu đi ra ngoài, bên ngoài nước bùn lầy lội, dính đầy long ủng, còn có chút ướŧ áŧ. Một bên Hòa Thân Vương đang rối rắm có nên đưa tay ra đỡ Cố Nguyên Bạch hay không, một khác đầu Tiết Viễn đã nâng tay, một tay nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch, một tay đưa ra phía sau đặt lên trên eo, cười tủm tỉm nói: "Thánh Thượng để ý dưới chân."

Mỗi một bước của Cố Nguyên Bạch đều rất bình ổn, vạt áo bào dưới chân khi đi lại đã bị dính một ít vết bùn đất.

Tiết Viễn nhìn những vết bùn đất này rất không vừa mắt, hắn đơn giản khom lưng vén áo choàng phía sau Cố Nguyên Bạch lên, Cố Nguyên Bạch cúi đầu, tầm mắt nhìn thoáng qua trên mặt hắn liền thu trở về, một giây cũng không muốn nhìn thêm, thậm chí còn không lộ ra tươi cười với Tiết Viễn.

Vẫn còn đang tức giận.

Ngựa được người dắt tới, lại dùng áo choàng còn sạch sẽ đem nước mưa dính phía trên cùng lông ngựa lau qua một lần. Cố Nguyên Bạch xoay người lên ngựa, dư quang liếc Tiết Viễn đứng một bên, riêng dùng ánh mắt nhìn qua phía dưới hắn, khóe miệng gợi lên, ác liệt cùng lạnh lẽo mà thấp giọng nói: "Đồ vật súc sinh."

Những lời này thấp, chỉ có Tiết Viễn nghe được.

Tiết Viễn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liền đối diện với tầm mắt Thánh Thượng từ trên cao nhìn.

Dây cương giơ lên, khóe miệng Cố Nguyên Bạch nâng lên độ cung ác liệt, ngựa nghe lời xoay người, chân giơ lên nước bùn bắn lên người Tiết Viễn. Tiết Viễn nhắm mắt, than thở một tiếng, cúi đầu nhìn áo choàng của chính mình một cái, kia thứ bị Thánh Thượng mắng là "Đồ vật súc sinh", đã hơi hơi ngẩng đầu lên.

"......" Tiết Viễn thấp giọng lầm bầm lầu bầu, "Như thế nào có thể đem ngươi mắng đến ngẩng đầu lên?"

*

Mặt đất ở bãi săn ẩm ướt, nước mưa trơn trượt. Không thể tiếp tục săn thú, nhưng hoạt động trấn an của Thánh Thượng còn chưa có tiến hành xong.

Bên trong doanh trại sớm dọn dẹp sạch sẽ, thích hợp dùng để nướng con mồi với nhau. Trong những con mồi bắt được, đầu con gấu bị Tiết Viễn đánh chết kia cực kỳ làm người chú ý, người đi đến đều phải hướng mắt nhìn một cái.

Tiết Viễn chặt bỏ tay gấu, Cố Nguyên Bạch ban cho hắn để hắn mang về Tiết phủ. Kế tiếp nên ban thưởng thì ban thưởng, nên trấn an thì trấn an, đầu bếp Ngự Thiện Phòng trong cung vội vàng xử lý nguyên liệu nấu ăn, mùi hương lan xa liền bay vào trong mũi.

Cố Nguyên Bạch tự mình rửa sạch tay, cho người làm một cái lò nướng BBQ đơn giản, đốt lên than lửa, một đám người tùy hầu ở bên người Thánh Thượng, hứng thú bừng bừng mà học nướng BBQ.

"Chư vị đại thần," Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt cười nói, "Thời gian trước có chút vất vả, một ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt. Chờ sau khi trở về, lại bắt đầu bận rộn."

Nhóm thần tử liên tục khiêm tốn, tỏ vẻ có thể vì Thánh Thượng phân ưu, những thứ đó đều không tính là gì.

Cố Nguyên Bạch cười cười, vừa lúc có đầu bếp Ngự Thiện Phòng mang gạo đi rửa, Cố Nguyên Bạch đem hắn kêu lại đây, duỗi tay nắm lên một nắm gạo, thở dài nói: "Gạo ngon, ruộng tốt. Nhưng gạo ngon như vật, trong thiên hạ có thể có bao nhiêu bá tánh có thể ăn được?"

Nghe y nói, các vị thần tử cũng thở dài, thấp giọng phụ họa vài câu, trong lòng âm thầm đem những lời này của Thánh Thượng cân nhắc qua lại, cho dù cân nhắc như thế nào đều cảm thấy đây là nhắc nhở cuối cùng trước khi phản hủ.

Cố Nguyên Bạch tự mình nướng một phần thịt, cùng chúng thần vui vẻ một phen, rốt cuộc đến trước khi sắc trời trở tối liề mang theo đại quân mênh mông cuồn cuộn trở về kinh thành.

*

Tiết Viễn cầm tay gấu trở về Tiết phủ, cùng Tiết tướng quân luyện đao một hồi, hắn đem đại đao phóng qua bên cạnh, ngồi ở một bên xuất thần.

Tiết tướng quân nói: "Con ta suy nghĩ cái gì?"

Tiết Viễn nhíu mày, "Ta cảm thấy ta rất không thích hợp."

"Chỗ nào không thích hợp?"

Luôn suy nghĩ đến Cố Nguyên Bạch như vậy không thích hợp.

Từ bãi săn trở về phủ cho tới bây giờ, trừ bỏ thời gian vừa mới luyện đao không nghĩ tới y, hiện tại trong đầu toàn lại là Cố Nguyên Bạch.

Nghĩ đến biểu tình tức giận của y, nghĩ đến thời điểm y cười, còn muốn lột quần y.

Tiết Viễn nói: "Ta luôn nghĩ đến Thánh Thượng."

Tiết tướng quân kinh ngạc, ngay sau đó chính là cười to, "Ha ha ha, đây là trung quân chi tâm (tấm lòng trung thành), thân là thần tử, đương nhiên thời thời khắc khắc suy nghĩ vì Thánh Thượng."

Trung quân chi tâm? Tiết Viễn cười nhạo.

"Con nhớ tới y trong ngực liền nhảy loạn," Tiết Viễn hai mắt nhíu lại, "Đây là trung quân chi tâm?"

Tiết tướng quân gật gật đầu khẳng định, lão vui mừng mà vỗ vỗ bả vai Tiết Viễn, "Đây đúng là tấm lòng của nhóm thần tử muốn vì Thánh Thượng làm ra một phen đại nghiệp."

Tiết Viễn trầm mặc không nói.

Hắn còn có thể có cái ý nghĩ này?

*

Sau khi xuân săn, quan viên trên dưới triều đình liền bắt đầu chặt chẽ tra xét sản nghiệp trong nhà. Đặc biệt là nhà những quan viên không ở kinh thành, ra roi thúc ngựa gửi về một phong lại một phong tin tức kịch liệt, để trong nhà nhanh chóng đem đồ vật tham ô hủ bại đều giải quyết hết.

Ẩn điền, tá điền, không được vì nhỏ mất lớn!

Như thế qua mấy ngày, chờ đến đợi ngày ngày lâm triều, Cố Nguyên Bạch một thân long bào phức tạp trầm trọng, sắc mặt nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh mở rộng phạm vi diệt trừ phản hủ khắp cả nước.

Ngày đó, Ngự Sử Đài bị Thánh Thượng một lần thanh trừ hoàn toàn cùng Giám Sát Xử và Đông Linh Vệ vừa mới thành lập, toàn bộ bắt đầu bận rộn.

Mọi người trên dưới cả nước, không có quan viên nào biết cơ cấu phản hủ sẽ có hai phe, Cố Nguyên Bạch muốn chính là người trong hai phe này một ngoài sáng một trong tối, đem sâu mọt trong triều đình vọng tưởng ứng phó qua loa đều tìm ra!

*

Khoái mã phi hành, người trong Ngự Sử Đài được nhóm tinh binh Đông Linh Vệ che chở từ trong kinh thành đi đến những kho lúa gần nhất.

Người trong Ngự Sử Đài, trừ bỏ những cựu thần trong sạch trước đó. Người mới nhét vào tất cả đều là nhân tài do Giám Sát Xử chuyên môn bồi dưỡng ra, bọn họ từ chỗ tối chuyển ra chỗ sáng, hiện giờ Ngự Sử Đài đã hoàn toàn bị khống chế trong tay Thánh Thượng.

Khổng Dịch Lâm cùng Tần Sinh mới vừa vào Đông Linh Vệ đều ở trong đó.

Trong lòng Khổng Dịch Lâm biết việc này là vì Thánh Thượng muốn thử tài năng hắn, liền trầm tâm tĩnh khí, quyết tâm nhất định phải tạo ra thành tích xuất chúng. Dẫn đường phía trước chính là Sát Viện Ngự Sử, cũng là một người trung thành thuộc phái bảo hoàng (*). Sát Viện Ngự Sử ở trước kho lúa xoay người xuống ngựa, không để ý tới quan viên chung quanh mồ hôi đầy đầu muốn tiến lên nói lời khách sáo, trực tiếp cho người tới mở cửa kho lúa.

[(*) Phái bảo hoàng: trung thành với vua, duy trì chế độ quân chủ.]

Sản lượng gieo trồng cùng thu hoạch lương thực đều được ghi lại trong danh sách, những quyển sách đã bị Hộ Bộ giao cho Ngự Sử Đài cùng Giám Sát Xử. Sát Viện Ngự Sử nhìn quyển sách trong tay mình, trầm giọng nói: "Bắt đầu."

Hắn hoàn toàn không nghe quan viên nói, cũng không nhìn bảng thống kê mà quan viên đệ lên. Chỉ thẳng tắp mà đứng ở trước cửa kho lúa, cấp dưới ghi chép không ngừng tiến lên thông báo số liệu.

"Một chỗ gạo cũ ba trăm sai mươi mốt túi, gạo mới một trăm năm mươi sú túi."

"Hạ quan tùy ý tra xét bên trong hai mươi túi gạo cũ, trong đó có bảy túi pha lẫn sâu mọt cùng bùn sa."

Từng đạo tiếng vang thông bẩm trầm ổn ở các nơi bên trong kho lúa vang lên, quan viên một bên chờ tiếp nhận mồ hôi trên đầu càng ngày nhiều, hai chân càng ngày càng nhũn ra.

Lực độ phản hủ này, cũng quá dọa người!

Này quả thực chính là nỗ lực đem toàn bộ kho lúa tra xét lại một lần!

Cùng lúc đó, lấy kinh thành làm trung tâm, quan viên Ngự Sử Đài dẫn theo bọn quan viên tra xét khắp nơi. Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón nhóm quan viên phản hủ đầu tiên, cũng không nhịn được mồ hôi đầy đầu.

Ai cũng không nghĩ tới bọn quan viên giám sát sẽ có lực độ lớn như vậy.

Nếu các kho dự trữ xảy ra vấn đề, như vậy quan viên chung quanh đều phải tiếp nhận trọng tra của Ngự Sử Đài. Mà một khi tra ra manh mối tham ô, vậy liền không khách khí.

Hết thảy dựa trên luật pháp, tham ô nhiều ít bạc liền dựa vào điều luật trong luật pháp, nếu bá tánh địa phương tố cáo quan viên không ngừng làm việc tham ô, đều là tội lớn, hoàn toàn chạy không thoát.

Triều đình oanh oanh liệt liệt khai triển hoạt động phản hủ, lúc tin tức truyền tới địa phương, tất cả quan viên các nơi đều thu liễm lại. Tham quan hoảng hốt, liền bắt đầu mất bò mới lo làm chuồng, ăn mồ hôi nước mắt nhân dân đều âm thầm trả về, đầu cơ trục lợi đồ vật trong kho dự trữ đều nghĩ cách mua lại. Có người tiền tài thật sự không đủ, chỉ có thể khẽ cắn răng móc ra của cải bổ sung vào, lại tính toán sau khi ứng phó xong quan viên giám sát lại đem mấy thứ này cầm đi đổi tiền về.

Bá tánh không biết sự xoay chuyển trong đó, đều bắt đầu vui mừng khôn xiết. Nhóm thanh quan so với Thánh Thượng còn muốn chú ý đến đám tham quan ô lại này hơn, có người đã quyết định chủ động xuất kích, đi chủ động bắt giữ tham quan đưa đến cho Thánh Thượng xử lý.

Xoa tay hầm hè, đã có thể giải quyết đám sâu mọt này, lại nói không chừng có thể lập công được triệu hồi đến kinh thành.

Kinh thành a, quan kinh a, đó là trung tâm quyền lợi chính trị lớn nhất trên toàn bộ Đại Hằng.

Trong mắt một ít người đây chính là một cơ hội, chưa chắc không thể một bước lên mây.

*

Tôn Tiểu Sơn là quan viên nho nhỏ trong Giám Sát Xử.

Hắn sinh ra trong thời tiết tuyết rơi lớn, bị cha mẹ vứt bỏ ở dưới gốc cây già. Sau khi bị người nhặt được, đó là những ngày heo chó không bằng, nhặt thực ăn dưới lòng bàn chân người khác mà ăn.

Những kẻ có tiền đối với hắn động một chút là đánh chửi, thời điểm Tôn Tiểu Sơn đau đến chịu không nổi, liền nhào lên đi liếʍ giày cho kẻ có tiền, những người đó liền sẽ cười, sau đó buông chân, để Tôn Tiểu Sơn liếʍ sạch sẽ.

Thời điểm như vậy là lúc không đau nhất, nếu Tôn Tiểu Sơn có thể liếʍ sạch sẽ, còn có thể được cho một chén cơm cho heo. Hương vị phần cơm kia hắn chỉ cần vừa nhớ tới liền nước miếng chảy ròng, vì thế càng thêm ra sức liếʍ.

Kẻ có tiền kêu hắn là súc sinh, nói hắn không bằng heo chó, Tôn Tiểu Sơn thầm nghĩ, hắn còn hâm mộ những con heo đó, trước khi bị mổ còn có thể ăn được một bữa cơm no, còn không cần bị đánh cũng không cần liếʍ giày người khác, như vậy thật tốt a, Tôn Tiểu Sơn hâm mộ cực kỳ. Cho nên mơ ước khi còn nhỏ, Tôn Tiểu Sơn chỉ muốn làm một cái đầu heo.

Cứ như vậy tồn tại vượt qua một năm lại một năm, Tôn Tiểu Sơn trưởng thành, mỗi lần một ăn một chén nước canh rau không đủ no, nửa đêm đói đến cắn thịt chính mình, có đôi khi có thể cắn ra máu, vừa ghê tởm lại vừa vội vàng liếʍ lấy máu, hận không thể ăn chính mình, nhưng lại sợ đau. Đói đến nhìn thấy đất sạch sẽ đều nuốt nước miếng, ngửi thấy mùi cơm dạ dày liền quặn thắt.

Lúc sau có một lần, một nhà có tiền mang theo khách nhân tới để Tôn Tiểu Sơn liếʍ giày, Tôn Tiểu Sơn cho rằng có cơm ăn, sốt ruột nhào lên nhất định phải làm khách nhân vui vẻ. Khách nhân lại một chân đá lên người Tôn Tiểu Sơn, đem Tôn Tiểu Sơn đá đến độ muốn chết, khách nhân còn chán ghét nói: "Thật ghê tởm."

Sau đó, Tôn Tiểu Sơn bị nói là ghê tởm dưới thời tiết tuyết rơi, bị người ta cuốn chiếu ném vào bãi tha ma.

Tôn Tiểu Sơn vừa đói vừa lạnh, chờ đến thời điểm cuối cùng hắn cũng chui ra chiếu, thật sự cho rằng sẽ chết ở chỗ này.

Chết cũng là giải thoát a, Tôn Tiểu Sơn nghĩ, tuyệt vọng như vậy, cuộc sống chịu đói, tồn tại có ý nghĩa sao?

Nhưng mà ở trong ngày tuyết lớn đó, Tôn Tiểu Sơn được người Giám Sát Xử mang về.

Tôn Tiểu Sơn nguyên bản cho rằng nơi này lại là chỗ có thể cho hắn liếʍ giày, nhưng người Giám Sát Xử cung cấp quần áo ấm áp cho đám người gầy trơ cả xương như bọn hắn, ngày đầu tiên dẫn bọn hắn trở về, liền cho bọn họ ăn cháo trăng như được nấu từ cơm, thơm ngào ngạt.

Cháo thêm dưa muối cùng củ cải giòn giòn, hương vị kia ngon tuyệt, sống đến lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cảm giác được ăn ngon đến có thể no cơm. Ăn đến đầu lưỡi Tôn Tiểu Sơn cũng bị chính mình nuốt lấy.

Hắn vừa ăn vừa khóc, nước mắt rớt trong chén cũng có thể nhìn thấy đươc bùn nước trên cháo trắng.

Người cho bọn hắn cơm còn cười nói: "Ăn từ từ, còn một nồi to đây. Các ngươi thật đúng là đáng thương, mấy ngày nay chỉ có thể ăn cháo. Chờ các ngươi hoãn lại mấy ngày, chúng ta còn có thịt cá ở đây!"

"Thịt cá?" Tôn Tiểu Sơn nghe thấy những người bên cạnh mình người hoảng hốt nói, "Chúng ta cũng có thể ăn sao?"

Người trong Giám Sát Xử cười hắc hắc, vui vẻ, "Các ngươi không thể ăn ai có thể ăn a? Qua hai ngày là các ngươi có phúc hưởng."

Chờ có người mang bọn họ đi tắm, chuẩn bị mang đến nơi ngủ, Tôn Tiểu Sơn dừng ở cuối cùng, hắn tha thiết hỏi: "Ta sẽ liếʍ giày, các ngươi yêu cầu liếʍ giày sao?"

Quan viên kia bị hắn hỏi liền sửng sốt, ngay sau đó khó chịu mà vỗ vỗ đầu Tôn Tiểu Sơn, bàn tay mang cảm giác ấm áp hiện tại Tôn Tiểu Sơn vẫn còn nhớ rõ.

"Yên tâm đi, có Thánh Thượng ở đây, không ai dám để ngươi liếʍ giày."

Tôn Tiểu Sơn cảm giác sợ hãi, hắn biết bản thân cái gì cũng đều không biết, chính mình không biết một cái gì, có tư cách gì để được ăn cơm no?

Nhưng bọn hắn thật sự được ăn.

Chờ sau khi ăn rất nhiều rất nhiều bữa cơm no, bọn họ gặp được từng chén từng chén thịt lớn. Những chén thịt đó đặt ở trước mặt bọn họ, Tôn Tiểu Sơn lần đầu tiên thấy những chén thịt này, hai mắt đều đỏ.

Đó chính là thịt ăn ngon nhất trên đời này, Tôn Tiểu Sơn ăn một miếng thịt chiếc đũa cũng phải gắp trên mười mấy lần, hắn cảm thấy mình ăn thịt là làm bẩn thịt. Hắn cảm thấy ủy khuất thay thịt, nhưng lại nhịn không được khát vọng, mồm to một ngụm lại một ngụm ăn thịt.

Ngày đó hắn ăn thịt ăn tới no, ngày hôm sau khi rời giường, Tôn Tiểu Sơn lại ăn một bữa cơm no.

Đây là những ngày trước khi vào Giám Sát Xử cũng không dám mơ ước.

Chờ đến sau khi Tôn Tiểu Sơn bắt đầu học tập biết chữ, học tập các loại kỹ xảo, tham gia lớp học đầu tiên, tiền bối trong Giám Sát Xử từng nói qua với bọn họ một câu.

Tiền bối đứng ở cửa sổ, mặt trời lặn dần, ánh chiều tà buông xuống, tiền bối nói: "Trên thế giới này luôn có những người đối với bá tánh chúng ta không tốt, khiến cho các bá tánh không được ăn cơm."

"Mà Thánh Thượng là người duy nhất đối tốt với chúng ta, ngài muốn bảo hộ bá tánh, để các bá tánh trong thiên hạ ăn no mặc ấm."

"Nhưng luôn có một ít người, bọn họ muốn dao động giang sơn Thánh Thượng, bọn họ chưa từng nghĩ muốn bá tánh sống tốt."

Tôn Tiểu Sơn ấn tượng với suy nghĩ này.

Toàn bộ Giám Sát Xử trung thành với Thánh Thượng, người ngoài không thể tưởng tượng được.

Thời gian Giám Sát Xử thành lập sớm, thánh nhân thiếu người dùng. Bởi vậy mỗi người đều rất nỗ lực, nỗ lực dưỡng ra thân thể khỏe mạnh, nỗ lực làm việc vì Thánh Thượng.

Tôn Tiểu Sơn liều mạng học tập, muốn hồi báo Thánh Thượng. Mà chờ khi hắn học thành, bắt đầu làm việc vì Thánh Thượng, kiến thức của hắn đã rất nhiều rất nhiều, người muốn dao động giang sơn Thánh Thượng.

Những tham quan ô lại này chính là kẻ đầu to trong đó.

Ngựa bước qua đường biên Lợi Châu, tinh binh phía sau nói: "Tôn đại nhân, đã tới rồi."

Tôn Tiểu Sơn từ trong hồi ức hồi thần, hắn thương hại mà nhìn thoáng qua nông hộ giống như những cái xác không hồn bên đường, nói: "Chúng ta ra roi thúc ngựa, tìm ra nguyên nhân đám thổ phỉ kia vào rừng làm cướp."

Nhìn đi, thời điểm Thánh Thượng chăm lo việc nước, luôn có một ít người phá hoại giang sơn Thánh Thượng.

Những bá tánh Đại Hằng này, đều đang sống những ngày bị tham quan nô dịch.

Ở dưới sự cai trị của Thánh Thượng, bọn họ vốn có thể ăn cơm, ăn thịt, cục diện tốt như vậy, đều bị đám sâu mọt hủy hoại.

Mục tiêu của mọi người trong Giám Sát Xử, chính là đem đám sâu mọt có nguy hại đối với Thánh Thượng một lưới bắt hết.

Không có người có thể ngăn cản bước chân Thánh Thượng đưa Đại Hằng trở nên càng tốt.