Chương 34

Lão bản Bách Hoa Hương đưa Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn tới phòng bên cạnh Hòa Thân Vương.

Quan viên Đại Hằng cấm ra vào nơi phong nguyệt, Cố Nguyên Bạch tự nhiên không thể biết rõ cố phạm, y để lão bản chọn nơi ít người nhất, trả đủ bạc, để hắn an an tĩnh tĩnh tiến vào, lại an an tĩnh tĩnh đi ra ngoài.

Phòng nơi này cũng không phải rất lớn, trang trí phong tục mà ngả ngớn, Cố Nguyên Bạch đứng ở trong nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy nơi nơi chốn chốn đều không phù hợp thẩm mỹ của y.

Phòng Hòa Thân Vương chính là ở bên trái, mà ở vách tường phòng bên trái đúng là một cái giường gỗ che bằng lụa trắng rẻ tiền. Lão bản Bách Hoa Hương đem tủ ngăn ở cuối giường dịch sang một bên, ngăn tủ lúc sau chính là một cái mộc phiến (quạt gỗ lớn treo tường), trên mộc phiến có mấy chỗ chạm rỗng, vừa lúc người trong phòng có thể xuyên qua nơi chạm rỗng nhìn tình huống phòng đối diện.

Lão bản cười giải thích: "Tôn khách đừng có hiểu lầm, thứ này dùng để thông khí, đem ngăn tủ dịch chuyển sớm muộn gì huân hương cũng tỏa ra, các phòng đều thông hương khí như vậy."

Cố Nguyên Bạch gật đầu, cho lão bản lui ra ngoài, chờ cửa phòng đóng lại, y mới vén quần áo lên, tiêu sái mà ngồi ở phía trước mộc phiến.

Tiết Viễn từ từ ngồi xuống ở phía sau y, nhớ tới tiểu hoàng đế mảnh mai, ánh mắt hạ thấp, hướng đến dưới mông y nhìn thoáng qua.

"Mông lạnh không?" Tiết Viễn trực tiếp hỏi.

Cố Nguyên Bạch ở cổ đại hơn ba năm, vẫn là lần đầu nghe người khác nói lời thô tục ngay bên cạnh, y nheo mắt, "Câm miệng cho trẫm."

Trong phòng cách vách, Hòa Thân Vương đang ngồi ở bên cạnh bàn, gã sai vặt bên người hắn thấp giọng nói chuyện, không lâu, liền có người gõ vang cửa phòng, vài nam nhân của Bách Hoa Hương đi vào.

Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua, mặt mày bỗng chốc căng thẳng.

Hòa Thân Vương thật sự thích nam nhân?

Mấy nam nhân kia đưa lưng về phía Cố Nguyên Bạch, bày đội giống như đang tuyển phi, Hòa Thân Vương bị những người này che khuất, không thấy rõ thần sắc như thế nào.

Nếu là nhớ rõ không sai, Cố Nguyên Bạch nhớ rõ rành mạch Hòa Thân Vương không thích nam nhân, còn đặc biệt chán ghét Long Dương chi hảo dần xuất hiện nhiều trong kinh thành.

Cố Nguyên Bạch lẳng lặng đợi một hồi, gã sai vặt trong phòng liền nói: "Xoay người sang chỗ khác."

Đám nam tử này xoay thân qua, mặt hướng tới tường, vừa lúc làm Cố Nguyên Bạch thấy rõ diện mạo bọn họ. Những người này trên mặt sạch sẽ, gương mặt thanh tú trong đó còn có mấy người có thể xưng là mỹ mạo, Cố Nguyên Bạch khách quan bình luận: "Nam sinh nữ tướng."

Tiết Viễn nghe vậy nhìn y một cái.

Cố Nguyên Bạch nhạy bén mà quay đầu lại, nheo lại mắt: "Tiết thị vệ có chuyện muốn nói?"

"Không dám," Tiết Viễn giả dối cười nói, "Thánh Thượng nói đều đúng."

Một người tướng mạo sắc thu vô biên, đối với những quan nhi lại đáng tiếc nói "Nam sinh nữ tướng", cũng thật con mẹ nó quái dị.

Cố Nguyên Bạch chuyển đầu qua, tiếp tục nhìn cách vách.

Khi nhìn kỹ, Cố Nguyên Bạch liền từ bên trong đám người thấy được biểu tình của Hòa Thân Vương, biểu tình Hòa Thân Vương rất không thích hợp, đã không áp chế được chán ghét, lại mang áp lực thâm trầm, ánh mắt hắn nặng nề mà nhìn những quan nhi đứng ở trước mặt, có thể thấy được tâm tình thật sự không hề tốt.

Cố Nguyên Bạch như suy tư gì, y suy nghĩ trong chốc lát, đứng dậy nói: "Không nhìn, đóng lại đi."

Tiết Viễn cũng đứng dậy theo, đang muốn đóng lại ngăn tủ, ngoài cửa sổ một trận gió thổi tới, cuốn theo hương khí trong viện đánh úp về phía trong nhà. Cố Nguyên Bạch bị trận hương khí thô ráp này làm sặc, y chống tủ quần áo, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Tư thế tiểu hoàng đế ho khan quá dọa người, Tiết Viễn trong giây lát liền nhớ tới hình ảnh ngày ấy y ho thành một thân nhiễm máu. Sắc mặt ngay lập tức biến đổi, tiến lên duỗi tay, một tay đem tiểu hoàng đế chặn ngang ôm lên.

"Lăn...... Khụ," Cố Nguyên Bạch hung tợn nói, "Ngươi --"

Lại là một trường âm thanh ho khan kịch liệt.

"Câm miệng!" Tiết Viễn sắc mặt khó coi, "Thành thật đợi đó cho lão tử!"

Hắn đem Cố Nguyên Bạch đặt ở trên giường, lại đi tìm khăn lông cùng nước, thân ảnh cao lớn qua lại ở trong phòng, mang theo từng đợt gió còn kèm theo hương khí, Cố Nguyên Bạch khụ khó chịu, đứt quãng nói: "...... Mùi hương."

Tiết Viễn đi nhanh tiến lên, đem cửa sổ khép lại. Lại nhìn nhìn giường, cầm khăn ướt đẫm lên giường đem màn thả xuống dưới.

Trên giường mơ màng tối mờ, mùi hương cuối cùng bị ngăn cách một ít, Cố Nguyên Bạch nắm khung giường, giữ chặt để tránh ngã xuống.

Thân thể này kiều dưỡng quá mức, trên dưới tinh tế chiếu cố, dùng hương liệu đều là hương liệu tốt nhất, hiện tại ngửi được loại hương kíƈɦ ŧɦíƈɦ thấp kém này, làm cho trong mũi Cố Nguyên Bạch đều chỉ còn lại mùi hương Bách Hoa Hương.

Thật là, càng sống càng cảm thấy có thể sống đến bây giờ không dễ dàng.

Tiết Viễn đem Cố Nguyên Bạch ôm ở trong ngực, đặt y nằm ở trước ngực chính mình, cầm khăn mặt lau mặt cho y. Cố Nguyên Bạch âm thanh nghẹn lại ho khan, ngực đơn bạc không ngừng phập phồng, trong không gian nhỏ hẹp nặng nề, y cứ như vậy suy yếu ho khan, làm người khác cảm thấy giống như ngay sau đó y liền sẽ chết.

Tiết Viễn mày nhíu chặt, âm u mà dùng chăn bọc lại tiểu hoàng đế, hắn bế người lên, trầm khuôn mặt bước ra cửa phòng.

Bên ngoài đủ loại tầm mắt của tôn khách cùng quan nhi hướng đến Tiết Viễn nhìn sang, Cố Nguyên Bạch còn đang ho khan, tiếng vang xuyên thấu qua chăn càng trở nên nặng nề, đệm chăn trắng tinh theo tiếng ho khan mà run nhè nhẹ, phía trước chăn, còn có vài sợi tóc đen rũ xuống.

Chỉ vài sợi tóc đen, một tầng chăn, khiến cho người suy nghĩ bậy bạ, trong chăn run rẩy, chẳng phải là mỹ nhân đang sợ hãi?

Một công tử đi trước, ngăn ở trước mặt Tiết Viễn, nhìn thoáng qua hướng trên chăn, lời lẽ chính đáng nói: "Vị công tử này không muốn đi theo ngươi, ngươi như thế nào còn có thể đem người cuốn ở trong chăn cường ngạnh mang đi?"

"Đúng vậy," bên kia một vị tôn khách lớn tiếng nói, "Nơi này không thịnh hành cưỡng bách, cưỡng bách cũng không phải quân tử việc làm."

Tiết Viễn cười lạnh một tiếng, lệ khí không áp được: "Lăn."

Công tử nhà giàu bị mắng đến đỏ mặt, đang lúc muốn nói lại, Tiết Viễn không có kiên nhẫn, trực tiếp nâng một chân đá lên người công tử kia, âm khí sát sát đi ra ngoài.

Người trong viện đều bị hắn dọa sợ, công tử bị hắn đạp một chân đã té xỉu ở một bên, Tiết Viễn bước chân càng lúc càng nhanh, sắc mặt thật sự không tốt.

Thảo con mẹ nó, tiểu hoàng đế không ngửi được mùi hương còn quản nhiều làm cái gì?!

Chính mình còn không biết bản thân yếu nhược đến như thế nào?

Thực mau, Tiết Viễn liền mặt lạnh mà đi ra cửa viện, bên ngoài đầu ngõ đều là người, Tiết Viễn ôm tiểu hoàng đế hướng đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ đi vào, đá đi mấy con chó hoang, mới tìm một chỗ không có mùi hương.

Đệm chăn tản ra, Cố Nguyên Bạch cách lớp chăn dựa lên trên mặt tường, khoang mũi y vẫn còn có chút mùi hương cổ quái nồng đậm kia, sức lực đều bị hết sạch, cũng chỉ có thể thấp giọng ho. Thanh âm y trầm thấp, bả vai run lên không ngừng, gầy yếu giống như là dấu hiệu sinh mệnh cũng sắp trôi đi.

Tiểu hoàng đế cong lưng, ngón tay trắng bệch nắm chặt quần áo trên người chính mình, chỉ có thể như vậy mới miễn cưỡng đứng lên, bên người không có đồ vật chống đỡ.

Tiết Viễn lẳng lặng nhìn y một hồi, đỉnh mày nhướng lên, khóe miệng ép xuống, đi một bước tới phía trước tiểu hoàng đế, sau đó đem bàn tay trắng bệch của tiểu hoàng đế đặt ở trước ngực chính mình, để y nắm chặt quần áo của mình.

"Cậy mạnh cái rắm," Tiết Viễn cười nhạo một tiếng, "Dựa đi."

*

Trong viện Bách Hoa Hương.

Thời điểm Hòa Thân Vương đang chọn lựa người, đột nhiên nghe được cách vách truyền đến tiếng ho khan, trong lòng hắn nhảy dựng, nháy mắt đứng lên, trong l*иg ngực bang bang loạn nhảy, vừa kinh hoảng lại vừa bất an, chờ thêm một hồi, hắn mới bình tĩnh lại, nói với gã sai vặt: "Đi cách vách nhìn xem trong phòng có người nào."

Gã sai vặt tiến đến nhìn, khi trở về vẻ mặt khó xử, "Gia, cách vách không ai."

Không ai?

Hòa Thân Vương không biết là tâm tình gì, hắn sững sờ ngồi xuống, sắc mặt nặng nề mà nhìn một hàng người đứng trước mặt hắn, cũng không có hứng thú chọn người. Ngồi thẳng trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy đi ra cửa.

Hòa Thân Vương vừa ra khỏi cửa, liền trùng hợp gặp được Lý Duyên cùng Thang Miễn sóng vai đi tới.

Hai người bọn họ cũng thấy được Hòa Thân Vương, chợt lóe qua một tia hoảng loạn, thế tử Bình Xương Hầu Lý Duyên theo bản năng đem bức họa trong tay dấu về phía sau lưng, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện với ánh mắt Hòa Thân Vương.

Trực giác Hòa Thân Vương cảm thấy không đúng, hắn trầm mặt, "Các ngươi ở đây làm cái gì?"

Thang Miễn đồng dạng đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn miễn cưỡng trấn định, trả lời nói: "Hồi Hòa Thân Vương, tiểu tử cùng thế tử tới nhìn việc đời."

"Nhìn việc đời?" Ánh mắt Hòa Thân Vương sắc bén nhìn bọn họ đang muốn giấu đi bức họa, "Đó là cái gì?"

Thang Miễn cùng Lý Duyên thần sắc trắng bệch, bộ dáng đều có chút sợ hãi kinh hoàng.

Hòa Thân Vương lạnh lùng nói: "Lại đây!"

Thang Miễn cùng Lý Duyên đi theo Hòa Thân Vương vào trong phòng, dưới tầm mắt áp bách mãnh liệt của Hòa Thân Vương, sắc mặt đã tái nhợt, nhưng vẫn không dám đem bức họa lấy ra.

Nếu như bị Hòa Thân Vương biết...... Nếu như bị Thánh Thượng biết......

Có phải sẽ chết hay không a?

Hòa Thân Vương nhanh chóng không còn kiên nhẫn, "Bổn vương nói một lần cuối cùng, đem đồ vật lấy ra đây!"

Một đạo thanh âm lạnh lẽo này làm hai tiểu tử còn chưa cập quan hoàn toàn sợ hãi, hai người run run rẩy rẩy mà đem bức họa trong tay đặt lên trên bàn, gã sai vặt mở ra từng bức họa, Hòa Thân Vương tiến lên một bên, cúi đầu nhìn thấy, nao nao.

Trên bức họa là hai tướng mạo bất đồng, là người Hòa Thân Vương đều không quen biết, nhưng trên hai khuôn mặt xa lạ này, lại làm Hòa Thân Vương cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

Hắn nhìn hồi lâu, mới biểu tình khó lường mà ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu mà nhìn Thang Miễn cùng Lý Duyên, trong ngữ khí che giấu sát khí cùng lửa giận, "Lăn cho bổn vương!"

Thang Miễn cùng Lý Duyên theo bản năng nhìn thoáng qua bức họa, mới sắc mặt tái nhợt mà rời đi.

Hòa Thân Vương nhìn bức họa trên bàn lửa giận càng ngày càng lớn, thời điểm hắn nắm lên một bức chuẩn bị xé rách, đôi tay run rẩy, lại không hạ thủ được.

Giằng co ở trong tay, lại không có sức lực đem bức họa xé rách.

Hòa Thân Vương suy sút mà ném bức họa, thấp giọng nói: "Đem hai bức họa này mang về phủ, bỏ vào trong thư phòng của ta."

*

Chỗ sâu trong ngõ nhỏ.

Chờ đến khi tiểu hoàng đế rốt cuộc đã ngưng ho, Tiết Viễn mới lui về sau một bước.

Cố Nguyên Bạch tuy rằng chật vật, nhưng vẫn bình tĩnh cực kỳ. Y liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, duỗi tay nói giọng khàn khàn: "Khăn."

Tiết Viễn tìm tìm ở trên người chính mình, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho y. Cố Nguyên Bạch ghét bỏ mà liếc mắt nhìn khăn một cái, Tiết Viễn đè nặng hỏa khí, "Vô dụng quá."

Cố Nguyên Bạch sửa sang lại chính mình xong, lại chậm lại, cân nhắc biểu tình trên mặt hẳn là bình thường, mới nhìn về phía Tiết Viễn, hoãn thanh nói: "Trẫm không muốn để người thứ ba biết hôm nay trẫm xuất hiện ở này chỗ."

Tiết Viễn cũng nói: "Thần cũng không muốn để cho người khác biết thần vào trong nam phong quán."

Mất mặt.

Cố Nguyên Bạch lộ ra vừa lòng thần sắc, "Rất tốt."

Khăn tay kia Thánh Thượng dùng liền bị tùy ý ném qua một bên, Tiết Viễn nhìn thoáng qua hai lần liền chuyển khai tầm mắt.

Hai người một trước một sau từ trong ngõ nhỏ đi ra, lúc này mới phát hiện trừ bỏ chỗ nam phong quán này, còn có mấy tòa Tần lâu Sở quán.

Khi bọn họ ngang qua Tần lâu Sở quán, bên trong còn truyền đến tiếng động vui cười, một đạo giọng nữ cười duyên nói: "Sở Sở tỷ tỷ chính là bị những thư sinh đó ngâm qua Lạc Thần phú (*), không biết có bao nhiêu người đều muốn ăn phấn mặt trên môi Sở Sở tỷ tỷ đâu."

Tiết Viễn nghe được những lời này, thuận miệng hỏi, "Thánh Thượng, ngài ăn qua trên môi phấn mặt nữ tử chưa?"

Cố Nguyên Bạch: "......"

Trát tâm (**).

[(*) Lạc Thần phú: đây là bài thơ của Tào Thực rất nổi tiếng. Kể về mối tình giữa Tào Thực và Chân Thị. Với cơ duyên gặp gỡ nên Tào Thực luôn muốn được lấy Chân Thị mặc dù sau đó là chị dâu của mình. Và trong một đêm dạo chơi bên dòng sông Lạc và nghỉ đêm ở đó ông đã mơ thấy Chân thị và tỉnh giấc viết nên bài thơ Lạc thần phú. (Mn có thể tra gg để đọc thử thơ, dài quá nên mình không trích vào)

[(**) Trát tâm 扎心了đồng nghĩa với 伤心了 nghĩa là đau lòng, buồn. Ăn phất mặt trên môi ý là hôn môi ấy =))]

Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười: "Tiết thị vệ chẳng lẽ đã ăn qua?"

"Không có," Tiết Viễn khóe môi câu lên, tựa như khinh thường lại tựa như nho nhã lễ độ nói, "Thánh Thượng, thần không có đam mê ăn phấn mặt người khác."

Cố Nguyên Bạch: "Vừa lúc trẫm cũng không có."

Tiết Viễn nói: "Đều nói Lạc Thần đẹp, Thánh Thượng cho rằng Lạc Thần có đẹp hay không?"

Cố Nguyên Bạch nghe vậy cười, y nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, khóe môi gợi lên độ cung cất giấu tự tin to lớn, Thánh Thượng nói: "Lạc Thần dù đẹp, có đẹp bằng giang sơn như họa của trẫm sao?"

Tiết Viễn nhìn y tự tin bồng bột tươi cười, đột nhiên cảm thấy ngực giống như nhảy nhanh hai cái.